Diệc Tâm Đồng đè tay bạn tốt lại một cái, cười thê lương một tiếng:
– Thật xin lỗi, nhận lầm người, chúng ta đi ngay bây giờ!
Quan Hi liều mạng giãy giụa, có phần giận dữ không muốn cứ như vậy bỏ đi.
– Đồng Đồng, cậu đừng ngăn cản tớ, để tớ đánh tỉnh anh ta, anh ta rõ ràng giống nhau như đúc với Mạc thiếu gia, sao lại không phải anh ấy!
Diệc Tâm Đồng nghẹn ngào khuyên nhủ:
– Hi đừng xúc động, anh ta không phải Mạc thiếu gia, Mạc thiếu gia không phải bộ dạng này, anh ta tuyệt đối sẽ không phải là Mạc thiếu gia, chúng ta đi thôi!
Quan Hi nhìn cô một cái, lại nhìn sang người đàn ông ngồi trên ghế sofa không nhúc nhích, khuôn mặt nhỏ nhắn xông máu, hất tay ra mắng:
– Khốn kiếp! Đồng Đồng chúng ta đi!
Dean đưa tay nâng lên một ly rượu đỏ, ngón tay thon dài vuốt vuốt ly rượu đỏ. Ly thủy tinh trong suốt làm nổi bật gò má tuấn mĩ của anh, mắt đen nhánh như mực lóe nụ cười ma quỷ.
Diệc Tâm Đồng bị Quan Hi lôi đi tới cửa phòng, cô quay đầu lại liếc nhìn người đàn ông ngồi trên ghế sofa. Tại sao trên thế giới lại có hai khuôn mặt giống nhau như thế, rõ ràng chỉ mang một tấm mặt nạ, miệng giống cười giống, nhưng tính tình lại khác biệt lớn như vậy. Ánh mắt cô si ngốc nhìn vào gương mặt đó, xuyên thấu qua gương mặt đó, cô nhìn thấy ánh mắt thâm tình và nụ cười cưng chiều của Mạc Duy Dương.
Người đàn ông ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, nước mắt chứa ở hốc mắt cô xôn xao rơi xuống, môi cô run rẩy nhẹ nhàng giương kêu:
– Mạc thiếu gia. . . . . .
Cửa phòng cản trở tầm mắt hai người, cũng nuốt chìm tiếng của cô. Cơ thể cô mềm nhũn tựa vào vách tường trùi xuống mặt đất, hai chân quỳ trên mặt đất, khóc lên sướt mướt thê lương.
– Đồng Đồng! – Quan Hi sợ hết hồn, vội ngồi xổm xuống đỡ cô đứng lên, nhưng cô không chịu, chỉ cúi đầu, nước mắt theo cổ áo nhỏ lên cổ, nước mắt nóng hổi nóng rực đôi mắt cô, cô bụm mặt quỳ trên mặt đất thút thít không thôi.
– Đồng Đồng, cậu mau đứng lên đi! Cậu đừng như vậy! – Quan Hi sử dụng rất nhiều sức lực mới kéo được cô từ trên đất dậy, khó khăn vịn cơ thể cô vào thang máy.
Quan Hi một bên đỡ cô, còn phải lấy điện thoại từ trong túi ra nghe, không cần nhìn cũng biết là ai gọi tới.
Cô cầm điện thoại di động để cách xa xa mình, nhưng vẫn bị tiếng hét trong điện thoại làm sợ hết hồn.
– Cái con nhỏ này, tại sao lại thả chim bồ câu cho nhà người ta, bây giờ em ở đâu? Lập tức về cho anh, xem anh có trừng trị em không!
– Anh, anh nhe em giải thích, em gặp phải một vài phiền toái mới phải bất ngờ bỏ đi lại nói người đàn ông đó cũng không phải là kẻ tốt lành gì, lại có thể tới chậm, còn để cho em ở đó chờ lâu như vậy! – Quan Hi có chút tức giận mà rống lên.
– Con nhỏ chết tiệt kia, anh mặc kệ em có lý do gì, đối phương nói rồi, anh ta cảm thấy thất vọng với chúng ta, hết thảy tổn thất này anh tìm ai tới chịu trách nhiệm! – Một tay Thượng Quan Tước đập ly thủy tinh, cắn răng nghiến lợi nói.
– Anh, làm gì mà anh sợ anh ta thế! Chẳng lẽ không có khách hàng đó, nhà Thượng Quan chúng ta sẽ xong đời sao!
– Giỏi giỏi giỏi. . . . . . em có lý, em không cần phải xem mặt, sau này cũng không cần nữa! – Thượng Quan Tước dùng sức cúp điện thoại.
Quan Hi mím mím môi:
– Không xem mặt thì không xem mặt, em cầu cũng không được! – Cô cất điện thoại xong, quay đầu nhìn lại, tức khắc thét ra tiếng chói tai:
– Đồng Đồng!
Diệc Tâm Đồng co rúc trong thang máy góc, sắc mặt tái nhợt dọa người, Quan Hi tiến lên sờ sờ mặt của cô, hét lớn:
– Đồng Đồng, cậu làm sao vậy? Cậu đừng làm tớ sợ. . . . . .
Dạ dày cô mắc bệnh, cô vì thấy anh ta, ngay cả cơm cũng không muốn ăn, nhưng anh ta không phải Mạc thiếu gia. Sao người đàn ông kia lại có khuôn mặt giống như Mạc thiếu gia, tại sao cho cô hi vọng lại cho cô tuyệt vọng. Cô đau lòng nhắm mắt lại chịu một trận đau, đau trong lòng vượt xa qua đau bụng.
Quan Hi đưa cô tới bệnh viện truyền nước biển, cô nằm trên giường bệnh, truyền thuốc nước, khuôn mặt tái nhợt.
Quan Hi ngồi ở bên giường cô, đưa ly nước tới bờ môi cô, kêu lên:
– Uống nước, sao cậu có thể không ăn điểm tâm?
Diệc Tâm Đồng nhấp một ngụm nước, ngẩng đầu nhìn cô ấy, hốc mắt vẫn là ướt át:
– Muốn gặp anh ấy, cho nên ăn không vô!
Ly nước Quan Hi cầm trên tay thiếu chút nữa đổ, hết thuốc nhìn cô, thở dài nói:
– Đồng Đồng, tiếp nhận sự thực anh ấy đã chết đi! Bây giờ cậu thấy người kia đúng là mặt giống Mạc thiếu gia, nhưng cậu cũng nhìn thấy, tính cách của anh ta và Mạc thiếu gia là hai người khác biệt.
Cô nhếch cái miệng nhỏ, không lên tiếng nhìn thẳng Quan Hi, đưa tay cầm tay Quan Hi, hồi lâu mới mở miệng nói:
– Tớ tin tưởng Mạc thiếu gia không có chết! Anh ta quả thật không phải Mạc thiếu gia, nhưng tại sao dáng dấp lại giống anh ấy như vậy, khiến tớ nhìn thấy gương mặt đó liền không nhịn được muốn tiến lên đi sờ. Nếu như anh ta không phải Mạc thiếu gia, vậy anh ta là ai? Tại sao trên thế giới lại có hai người giống nhau như thế?
Cô lui vào lại trong chăn, ngửa đầu nói:
– Có lẽ thông qua anh ta có thể tìm được Mạc thiếu gia? Có lẽ anh ta và Mạc thiếu gia có liên quan?
Quan Hi đặt ly nước lên bàn, quay đầu lại nói:
– Đồng Đồng đừng u mê, có lẽ anh ta và Mạc thiếu gia một chút quan hệ cũng không caó? Anh ta chỉ có dáng dấp giống Mạc thiếu gia, cũng không phải Mạc thiếu gia! Tại sao cậu phải cố chấp như vậy chứ?
– Cậu bảo tớ làm sao đây? Quên anh ấy sao? Chuyện tàn nhẫn như vậy, tớ không làm được! – Cô đau lòng rơi nước mắt, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Quan Hi.
Quan Hi thở dài nói:
– Thật xin lỗi! Thôi, cậu nghỉ ngơi thật tốt, chờ cơ thể khỏe lại bàn kế hoạch kỹ hơn!
Cô gật đầu một cái.
Phi Ưng tìm cô cả buổi cũng không tìm được, sau mới biết được cô vào bệnh viện, lúc chạy tới bệnh viện trời đã tối rồi.
– Đồng Đồng! Không có sao chứ? – Anh đẩy cửa phòng bệnh ra đi vào.
Đang uống nước Quan Hi quay đầu lại nhìn anh, lại trừng to mắt:
– Là anh! Sao anh lại tới đây?
Phi Ưng không nhìn nghi ngờ của cô ấy, trực tiếp đi tới bên giường, nhìn cô hỏi:
– Sao lại vào bệnh viện? Không thoải mái ở đâu?
Diệc Tâm Đồng cười nhạt một tiếng:
– Chỉ là bệnh dạ dày.
Anh yên tâm gật đầu một cái, quay đầu lại nhìn Quan Hi nói:
– Cô có thể đi, ở đâu có tôi chăm sóc!
Quan Hi hếch môi lên, nhìn anh chằm chằm:
– Cần anh đuổi tôi đi à, tự tôi sẽ đi! Đồng Đồng cũng không mở miệng, cần anh nhiều chuyện!
Tầm mắt Thiếu Diệc Tâm Đồng xuyên qua giữa hai người, cảm thấy giữa hai người này có vấn đề, đặc biệt là ánh mắt của Phi Ưng nhìn Quan Hi, tràn đầy địch ý?
– Hi, cậu về trước đi! Tránh cho anh trai cậu lo lắng! – Diệc Tâm Đồng mở miệng nói.
Quan Hi liếc nhìn đồng hồ đeo tay, cũng biết hiện tại thời gian không còn sớm, về trễ chút nữa sẽ phải quỳ washboard(*)!
(*) Washbroad: vật dùng để chà quần áo, là tấm gỗ có các sọc hay thấy trong phim cổ trang của Tàu.
– Ông chú chăm sóc tốt Đồng Đồng nhé! – Cô đi tới trước mặt Phi Ưng, vỗ lưng của anh, sau đó đi kéo cửa phòng bệnh chạy một mạch.
Trên trán Phi Ưng nổi lên gân xanh, anh có già như vậy sao? Lại có thể gọi anh là ông chú. lần trước cô ta cũng gọi anh thế, anh nhẫn nhịn được, lần này lại có thể ngay trước trước mặt Đồng Đồng gọi anh là ông chú khiến cho trong lòng anh vô cùng buồn bực.
Diệc Tâm Đồng thấy anh hồi lâu không có phản ứng, nhịn không được mở miệng nói:
– Phi Ưng, có chuyện em phải nói rõ với anh, anh không phải giúp em tìm Mạc thiếu gia nữa, em đã tìm được người dáng dấp tương tự với Mạc thiếu gia!
– Anh đang muốn nói chuyện đó với em nhưng em đã tìm được, vậy tư liệu anh tìm được đối với em mà nói cũng không có gì cần thiết! – Ánh mắt anh lẳng lặng nhìn thẳng cô. Tâm cô kinh ngạc, vội hỏi:
– Tư liệu gì? Có thể cho em xem một chút không?
– Có thể, nhưng. . . . . .
Diệc Tâm Đồng nhớ tới giao ước lần trước, trong lòng lạnh một trận dữ dội. Cô thật sự không muốn giao thân thể cho anh, cho nên cô cầu khẩn nói:
– Phi Ưng, nếu như anh nhất định muốn thân thể của em, em chỉ có thể tìm người khác đi điều tra lai lịch người đàn ông kia, em thật sự không có biện pháp làm chuyện kia với anh, thật xin lỗi!
Phi Ưng sớm đoán được sẽ có loại kết quả này, cho nên anh không nhanh không chậm từ trong lòng ngực lấy ra một phần tư liệu thả xuống trước mặt cô:
– Đây là tư liệu về anh ra, em muốn xem cứ xem, không xem quẳng vào trong thùng rác đi!
Giọng Diệc Tâm Đồng run rẩy hỏi:
– Vậy giao ước của chúng ta!
– Anh rất muốn một lần làm tiểu nhân hèn hạ, nhưng nhìn em không tình nguyện như vậy, anh lại thôi, vẫn luôn là tự anh đơn phương. – Anh thở dài yếu ớt nói.
Diệc Tâm Đồng cảm kích rơi nước mắt nói:
– Cảm ơn anh, Phi Ưng, em biết anh chính là chính nhân quân tử!
Phi Ưng cười khổ sở một tiếng:
-Anh không muốn làm quân tử gì cả, anh muốn làm người đàn ông của em, nhưng em vẫn không cho anh cơ hội!
Diệc Tâm Đồng á khẩu không trả lời được nhìn anh.
– Xem tư liệu! Anh ra ngoài mua chút đồ ăn, em xong thì nghỉ ngơi trước! – Anh dặn dò mấy câu với cô, sau đó ra khỏi phòng bệnh.
Diệc Tâm Đồng rút ra một tập tư liệu trong bao hồ sơ, phía trên có dán một tấm hình người đàn ông kia, phía dưới là quốc tịch của anh ta, tuổi của anh ta, chiều cao cơ thể của anh ta, và nghề nghiệp của anh ta.
Dean, quốc tịch Italy, số tuổi 34, cơ thể cao một mét tám mươi tám, Lead¬er Italy Mafia Ghost (Người đứng đầu Mafia Ghost Italy). Ghost thành lập vào mười năm trước, là tổ chức mafia quy mô lớn nhất Italy, thành viên nhiều nhất, tổ chức hùng mạnh nhất, vẫn âm thầm đấu với tổ chức Mon¬ster Mafia. Thủ lĩnh tổ chức Mon¬ster vẫn coi Dean là kình địch của hắn, âm thầm phái người ám sát anh ta vô số lần, nhưng thuộc hạ bên cạnh Dean toàn bộ đều trải qua huấn luyện như ma quỷ, nếu muốn đến gần cơ thể của anh ta không phải là chuyện dễ dàng, huống chi, Dean có kỹ thuật bắn súng không có ai có thể địch lại.
Diệc Tâm Đồng nhìn xong tài liệu của anh, cả khuôn mặt trở nên trắng bệch, tư liệu cầm trên tay rơi trên mặt đất. Chẳng lẽ anh ta thật sự không phải là Mạc thiếu gia? Lòng của cô lạnh nửa phần, cô cực khổ từ thành phố J chạy tới nơi này chính là vì tìm kiếm Mạc thiếu gia, nhưng ông trời lại nói cho cô biết, người đàn ông dáng dấp giống Mạc thiếu gia đó lại có quốc tịch Italy.
Mạc thiếu gia, vậy anh đang ở đâu? Tại sao cô lại cảm thấy Mạc thiếu gia còn sống, Mạc thiếu gia bây giờ đang ở đâu? Tại sao phải để một người đàn ông dáng dấp giống như Mạc thiếu gia xuất hiện ở trước mặt cô. . . . . .
Một căn biệt thự diện tích mấy trăm mét vuông, trên màn ảnh một cái laptop hiện đủ loại hình ảnh. Hướng phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy, không gian tĩnh mật làm cho không ai có thể liên tưởng rằng người đàn ông đang tắm rửa là người trong hắc đạo. (trong chương 122 diện tích nhà là mấy ngàn mét vuông nhưng chương này là mấy trăm, có mâu thuẫn nhưng bản gốc đúng là như vậy.)
Người đàn ông để trần nửa người trên từ phòng tắm đi ra, một vết sẹo bắt mắt ở ngực theo mỗi động tác của anh mà trở nên hấp dẫn, vết sẹo dữ tợn lại không khiến cho người ta cảm thấy ghê tởm.
Tay người đàn ông cầm ly cà phê, đây là một chuyện mỗi sáng anh phải làm, vừa uống cà phê, ngón tay gõ bàn phím máy tính, cho đến khi một bức thứ truyền đi rồi mới thoải mái mà hưởng thụ cà phê thanh khiết.
Bình luận