Ngu Tư Vũ đã được rèn dũa ở nông thôn hơn nửa năm, một khi đã ra tay thì không có khuê tú tầm thường nào sánh bằng, thẳng tay siết đến mức cổ Ngu Diệu Kỳ cũng run lên từng đợt, nếu cứ tiếp tục dùng sức như thế, sợ là có thể lấy luôn tính mạng của Ngu Diệu Kỳ ngay tại chỗ.
Sắc mặt Ngu Diệu Kỳ đỏ đến sung huyết, bởi vì liều mạng hít thở mà vầng trán cũng đã hiện lên vài đường gân xanh, bộ dáng nhìn vô cùng dữ tợn mà lại chật vật. Nàng cảm thấy dường như đầu óc mình không thể nghe thấy bất kì âm thanh nào nữa, lồng ngực cũng gấp rút hít thở, giống như chỉ thiếu một giây nữa xương sườn mình cũng muốn vỡ nứt ra. Nàng như đã sắp chết, chỉ có thể bất lực cào lấy mặt đất, móng tay bị bẻ gãy hòa trộn với máu rơi xuống đống rơm rạ dưới đất.
“Ngươi đang làm cái gì đó hả? Giết người sao! Chỗ này có kẻ muốn giết người rồi!” Một tiếng hét sợ hãi khiến bàn tay của Ngu Tư Vũ khẽ buông lỏng.
Ngu Diệu Kỳ nhướn cổ họng hít một hơi dài, vội vàng cố nới lỏng sợi dây thắt lưng trên cổ.
“Mẫu thân cứu con! Bọn họ muốn giết con!” Nàng quay đầu nhìn về phía Lâm thị đang kinh hãi đứng ngoài cửa lao.
Lâm thị bước qua, lớn tiếng quát Ngu Tư Vũ, ngay sau đó lại cầu xin nàng hạ thủ lưu tình. Lão thái thái từ từ nhắm hai mắt không có động tác gì thêm, nghe thấy tiếng bước chân của quan sai đang vội vã chạy đến mới từ từ mở miệng: “Thả nàng ta ra. Mặc kệ nàng ta bị ai lợi dụng, không có phủ Vĩnh Nhạc Hầu, nàng ta cũng sẽ không còn giá trị lợi dụng, sớm muộn gì có một ngày sẽ bị vứt bỏ như giày rách mà thôi, không chết tử tế được. Ta muốn chờ xem nàng có thể có kết cục gì.”
Nghe thế Ngu Tư Vũ mới từ bỏ, nhanh chóng buộc lại đai lưng. Ngu Diệu Kỳ vội vàng ôm cổ chạy đến bên cạnh Lâm thị, gắt gao ôm lấy cánh tay gầy yếu của bà ta. Những nữ nhân trong phủ Vĩnh Nhạc Hầu này người nào cũng đều như sói như hổ, chỉ mới có chọc đến sợi lông thôi cũng dám giết, khó trách có thể nuôi dưỡng ra người gian ác như Ngu Phẩm Ngôn.
Đến cùng quan sai lúc này còn có Trầm Nguyên Kỳ. Hắn mặc quan bào, quan mạo cũng đã cởi ra giắc ở trên tay, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.
Tại triều đường, quan mạo là thứ tuyệt đối không thể tùy ý cởi ra, người làm động tác giống như Trầm Nguyên Kỳ chỉ có hai hàm nghĩa: Một, hắn đã bị biếm truất; Hai, hắn có ý muốn cáo lão hồi hương. Năm nay Trầm Nguyên Kỳ mới chỉ vừa hai mươi tuổi, cho dù thế nào cũng không có khả năng cáo lão hồi hương, như vậy thì chỉ có một khả năng, hắn bị phủ Vĩnh Nhạc Hầu liên lụy .
Lão thái thái như sực tỉnh ra khỏi bi thương, bước nhanh đến cửa lao vội hỏi: “Trầm đại nhân, ngài đây là?”
“Lão thái quân không cần tự trách, Trầm mỗ chỉ là tạm thời cách chức, vẫn chưa từ bỏ công danh. Trầm mỗ đã cầu xin ý chỉ từ chỗ Hoàng thượng, ngài ấy đã tha chó các người ra ngoài, mời đi.” Trầm Nguyên Kỳ nhìn nha dịch xua tay, người kia lập tức mở cửa lao, cung kính mời lão thái quân đi ra. Chính cái gọi là bách túc chi trùng tử nhi bất cương (rết trăm chân, chết vẫn đứng vững – rắn chết vẫn còn nọc), tuy rằng Hầu phủ đang chịu vô vàn nguy cơ, nhưng Hoàng thượng lại vẫn cứ nhớ kỹ tình cũ, chỉ đơn giản một điểm này thôi cũng đủ khiến không ai dám động đến đám người lão thái thái.
Thái tử nay đã bị quyển cấm, khi cho trong ngài triều đình đều bị chấn động mạnh. Sáng nay trong buổi triều sớm, rất nhiều quan viên bước ra khỏi hàng cầu tình cho Thái tử , nhóm võ tướng cũng đều tỏ ý vô cùng tin tưởng sự trung thành của Ngu đô thống. Nhưng chứng cứ đã vô cùng xác thực, Thành Khang Đế xem như mảy may không nghe vào tai, những người có mặt cầu tình đều bị ông hung hăng khiển trách một phen, mà một vài viên quan thường giao hảo tốt với Thái tử và Ngu Phẩm Ngôn đều bị tạm thời cách chức điều tra. Trầm Nguyên Kỳ cũng là một trong số đó.
Trong lòng lão thái thái xấu hổ, mong mỏi nhìn ra phía sau hắn.
Trầm Nguyên Kỳ thản nhiên liếc mắt một cái nhìn Lâm thị đang ôm chặt cứng Ngu Diệu Kỳ, nhẹ nhàng nói: “Lão thái quân đi trước với Trầm mỗ một đoạn, mọi chuyện cứ chờ các người an trí thỏa đáng hãy bàn lại. Nơi này xui xẻo, không nên ở lâu.”
Lão thái thái gật đầu, được Ngu Tư Vũ nâng đỡ chậm rãi đi ra ngoài. Không thể ngờ ở hoàn cảnh hết sức nguy nan như thế, lại là Trầm Nguyên Kỳ đến đây tương trợ, có thể thấy được mọi người ở Trầm gia đều là người có tình có nghĩa. Bà thật sự đã sai mười phần, không nên vì cái gọi là đạo đức liêm sỉ mà cản trở Tương Nhi. Chỉ cần mọi người đều tốt, bình an vui vẻ sống cùng một chỗ, điều đó quan trong hơn hết thảy.
Nghĩ đến người cháu gái đã xa cách với mình, lại nhớ đến tôn tử sống chết không rõ, sau khi đi lên xe ngựa, lão thái thái đã khóc thất thanh.
Ngu Diệu Kỳ đương nhiên không dám dính dáng đến lão thái thái, theo Lâm thị bước lên một chiếc xe ngựa khác. Trầm Nguyên Kỳ tạm thời bị cách chức điều tra? Tốt, thật sự là nhất tiễn song điêu (một mũi tên trúng hai con nhạn). Nàng nâng môi mỉm cười, khi đi ngang qua phủ Vĩnh Nhạc Hầu đã bị đánh giấy niêm phong còn nhấc màn cửa lên nhìn hồi lâu.
Hai người trở lại Lâm trạch, đốt một chậu than lại dùng lá bưởi quét xui xẻo, sau đó mới ngồi xuống nói chuyện.
“Con thành thật nói cho mẫu thân biết, có phải những chứng cứ phạm tội kia là do con thả vào thư phòng hay không? Ngươi có biết mình đang làm cái gì hay không? Ngươi họ ngu, Ngu phủ ngã thì con chính là một phạm quan (người nhà qua tù tội), chớ nói hoàng tử long tôn, ngay cả người thường cũng không muốn cưới con! Làm sao mà con có thể vu oan giá họa lên đầu ca ca mình như thế, dù như thế nào thì hắn cũng là ca ca của con!” Đây là lần đầu tiên Lâm thị có thái độ như thế với nữ nhi [lời nói mau lẹ, thần sắc nghiêm nghị].
Ngu Diệu Kỳ liều chết không nghe, chỉ nói mình bảo người nọ tìm Tôn Minh Kiệt đến hỏi cưới Ngu Tương, còn những chuyện khác lại một mực chối bỏ.
Lâm thị ép hỏi vài lần, thấy vẻ mặt nàng ta kiên định, nước mắt ủy khuất, cuối cùng vẫn tin tưởng, lúc này mới khôi phục bộ dáng ôn hòa ngày xưa, để nàng trở về phòng nghỉ ngơi. Làm mẫu thân, ai nguyện ý để cho nữ nhi của mình đi vào chốn hư hỏng?
Ngu Diệu Kỳ khom người cáo lui, sau khi trở về phòng nằm trên giường mới lạnh lùng nở nụ cười. Sau này làm phạm quan thì sao chứ? Nàng vẫn chưa nói cho Lâm thị biết, thời điểm bị Ngu Tư Vũ nhấn đầu vào nước sắp phải chết đuối, nàng đã thấy rất nhiều cảnh tượng kỳ diệu.
Nàng thấy mình đã trở thành Tứ hoàng tử phi, Tứ hoàng tử tình thâm ý trọng với nàng, tiêu phòng chuyên sủng. Nàng còn thấy mình mua được gian tế ám sát thành công Ngu Phẩm Ngôn trên chiến trường, lại gài cho hắn cái tội danh thông đồng với giặc ngoại mà liên đới đánh sụp Thái tử. Cuối cùng Tứ hoàng tử đăng cơ, nàng đi lên làm Hoàng hậu, cầm trong tay quyền thế ngập trời, nàng lại quay ngược sửa lại án sai cho Ngu phủ, dùng tội danh vu oan hãm hại đánh đổ một cách hoàn toàn Thân vương Ngũ hoàng tử dĩ quý vi hiển .
Ngũ hoàng tử bị phán trảm thủ ở ngọ môn, trầm oan của phủ Vĩnh Nhạc Hầu được rửa sạch, Ngu Phẩm Ngôn đã chết còn được truy phong làm Ngu Quốc công, phủ Vĩnh Nhạc Hầu càng tiến thêm một bước. Nhưng bởi vì Ngu Phẩm Ngôn vẫn chưa thành thân, lại không có con nối dòng, nàng liền theo đó chọn một đứa nhỏ có hiểu biết trong chi họ giao cho lão thái thái nuôi nấng, để kế tục tước vị, kéo dài vinh quang vô thượng của Ngu phủ.
Trong màn cảnh tượng kia, phủ Vĩnh Nhạc Hầu to lớn như vậy lại bị nàng đùa bỡn trong lòng bàn tay, nói diệt liền diệt nói lập liền lập, chẳng qua chỉ cần miệng mồm cao thấp nhẹ nhàng một chút là được. Mà mọi người, bao gồm lão thái thái đều muốn tôn thờ nàng, không dám bất kính nửa phần.
Phiên thủ vi vân phúc thủ vi vũ (sự đời thay đổi nhanh chóng), đây là hương vị của quyền lực, chân thật lại gần trong gang tấc như thế. Dường như chỉ trong nháy mắt nàng đã tin tưởng, đó là chính số mệnh tương lai của mình. Ánh mắt Tứ hoàng tử nhìn nàng ôn nhu mà lại đầy tỉnh cảm như vậy, nghiễm nhiên giống hoàn toàn ánh mắt Ngu Phẩm Ngôn khi nhìn thấy Ngu Tương. Cho nên dù sau này có là người nhà phạm quan, nàng tuyệt đối không quá lo lắng.
Nàng tin tưởng Tứ hoàng tử sẽ không bỏ rơi mình.
Còn đang miên man suy nghĩ, Lâm thị đã cầm một cái hộp gấm tiến vào, thấp giọng nói: “Đây là thứ vừa rồi người nọ cho người đưa tới, bảo đưa cho con rồi chuyển lời, dặn con tạm thời nhẫn nại, hắn sẽ nghĩ biện pháp cho con có một thân phận mới.”
Lâm thị vẫn nghĩ rằng đối phương kết giao với nữ nhi chỉ vì thứ quyền thế trong tay Ngu Phẩm Ngôn, nhưng bây giờ hắn không rời đi cũng không vứt bỏ, cũng khiến tâm trạng bà ta hoàn toàn buông lỏng.
Ngu Diệu Kỳ đang cầm hộp gấm, nở nụ cười ngọt ngào–
Trầm Nguyên Kỳ an trí cho đám người lão thái thái ở một thôn trang ngoại ô, đặt mua sắp xếp tất cả sự việc thỏa đáng, ngay cả hạ nhân Ngu phủ cũng đều được thu dụng trở lại. Muội muội đã chạy đến Tây Cương, chờ sau khi nàng trở lại, sợ là chỉ có thể gả cho Ngu Phẩm Ngôn, không còn đường ra. Vì để cho những ngày sau này của muội muội ở nhà chồng được thư thả, hắn chỉ có thể tôn kính lấy lòng lão thái thái.
Lão thái thái dùng lá bưởi xua đuổi xui xẻo xong, không kịp ngồi vào chỗ của mình liền vội hỏi: “Tương Nhi đâu? Sao không thấy nàng đến? Có phải còn đang trách ta hay không?”
Muội muội vì Ngu Phẩm Ngôn, ngay cả tính mạng cũng không cần, tự nhiên Trầm Nguyên Kỳ sẽ không giấu giếm ẩn tình làm gì. Phải để cho lão thái quân nhìn xem bà đã tìm được một người cháu dâu có tình có nghĩa như thế nào mới đúng.
Nghĩ như thế, Trầm Nguyên Kỳ nói thẳng: “ Một đêm kia Tương Nhi mơ thấy Hầu gia trúng tên lạc rơi vào sông Ô, sau đó liền chạy đến Tây Cương tìm người mà không nói với ai một tiếng nào. Trước mắt ta cũng không biết nàng ở đâu nữa, đã hơn hai tháng rồi không có thư hồi âm.” Kì thật không phải vậy, Ngu Phẩm Ngôn đã sớm dùng bồ câu đưa tin báo bình an. Hắn nói như vậy chẳng qua vì muốn cho lão thái thái ý thức được chỗ đáng quý của muội muội nhà mình mà thôi thôi.
Lão thái thái được nghe lời ấy quả nhiên đã bị cảm động rất lớn, nước mắt vừa lau khô lại bắt đầu tuôn ra ào ạt, mở miệng từng câu từng chữ đều gọi tên đứa cháu gái bảo bổi của mình, vừa gọi tên vừa đấm vào ngực mình tự mắng, nói luôn miệng rằng mình đã sai hoàn toàn.
Trầm Nguyên Kỳ thấy bà kích động như thế, không thể không dùng vài câu tốt đẹp an ủi, lại vội vàng sai người đi nấu trà sâm.
Lão thái thái uống trà sâm, sau đó mới lau khô nước mắt, gằn từng chữ: “Trầm đại nhân, là lão thân hẹp hòi. Bọn họ lưỡng tình tương duyệt, tất nhiên phải nên ở cùng một chỗ, người bên ngoài nói thế nào đi nữa thì có sao chứ? Nếu bọn họ có thể bình an trở về, lão thân nhất định sẽ giúp bọn họ tổ chức một hôn lễ linh đình náo nhiệt mở mày mở mặt, toàn bộ đồ cưới cùng sính lễ sẽ do lão thân bỏ ra. Tương Nhi là đứa nhỏ tốt, không còn có ai có thể tốt hơn nàng cả.” Dứt lời lại thêm một trận nức nở.
Ngu Tư Vũ luống cuống tay chân giúp bà lau lệ, xoa xoa mắt mình một lát cũng bắt đầu khóc toáng lên.
Trầm Nguyên Kỳ vốn định lộ ra tin tức hai người vẫn còn bình an, lại sợ nơi này nhiều người mắt tạp, hỏng mất đại kế của Hoàng thượng, chỉ đành cố gắng tự kiềm chế —
Tây Cương, Ngu Phẩm Ngôn điều khiển năm vạn đại quân của Phương Đạt, chạy suốt đêm từ Tinh La Ngôn đến thành Tra Bố. Năm vạn nhân mã theo sát một đường chạy, phía sau là từng đợt khói bụi bốc lên cao vút mịt mờ, các tướng sĩ giơ cao chiến đao nhấp nháy ánh quang, mở miệng lớn tiếng gào thét đi về phía trước. Thanh thế vô cùng lớn, giống như có thiên quân vạn mã đang đánh úp lại, lại như từng đợt thủy triều cuồn cuộn muốn cắn xé những kẻ chắn đường.
Nhị hoàng tử của Tây Di bao vây thành Tra Bố vốn là diễn trò, mỗi ngày chỉ phái một đám kỵ binh đứng ở cửa thành chửi bậy, mọi người còn lại đều đợi ở trong doanh địa uống rượu hát hò, đùa bỡn quân kĩ. Vì vậy, thời điểm Ngu Phẩm Ngôn đánh úp lại, ngay cả quần hắn cũng không kịp mặc, chỉ kịp khoác lên một kiện áo bào, mang đôi giày cỏ liền vội vàng hốt hoảng nhảy lên lưng ngựa.
Thấy bụi bay đầy trời, đầu tiên hắn đã khiếp sợ, lại thấy một đội ngũ to lớn đang nhanh chóng khép lại thành một mũi nhọn nhắm thẳng vào trung quân, xung phong liều chết, hắn quay đầu ngựa lại định đào tẩu. Chủ soái đều rối loạn, các tướng sĩ lại hoảng sợ không biết chạy đi đâu, trong lúc nhất thời cũng không cần quân Hán động thủ, chỉ việc bị người một nhà đạp lên mà chết cũng đã mất hơn một vạn quân.
Trong thành, tướng lãnh thấy thế vội vàng mở cửa thành ra gấp rút tiếp viện, nội ứng ngoại hợp giết sạch hai mươi vạn quân không chừa một mảnh giáo, sau đó đuổi theo Nhị hoàng tử, tiếp tục chạy về phía Ô Lan Sát Bố cùng xuất phát đến thành Phong Hưng, đúng là chỉ cần một tiếng trống đã làm tinh thần hăng hái thêm để đoạt lại hai thành.
Tướng quân tiên phong Từ Mậu không thể không nhanh chóng chạy theo đại quân, giục ngựa chạy vội tới bên cạnh vị chủ soái cứ ngỡ đã chết mà lại còn sống kia, bị ánh mắt đầy sát ý của hắn đâm vào xương cốt cho phát lạnh. Ngu Phẩm Ngôn đã trở lại, sợ là hắn không còn đường sống, muốn xuống tay lần nữa giết người lại sợ đối phương đã phòng bị, nên làm gì bây giờ? Đột nhiên nghĩ đến việc một mình đối phương điều khiển năm vạn đại quân, nỗi lòng của hắn nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười lạnh lẽo!
hết chương 124
Bình luận