“Ngươi có tra ra là người ở phương nào làm hay không?” Toàn thân Mộ Dung Hàn tản ra khí lạnh.
“Thuộc hạ vô năng, không tra được.”
“Ầm” một tiếng, ly trà trên tay Mộ Dung Hàn vỡ nát.
“Tra rõ người giật dây làm khoang thuyền nổ tung hôm nay, còn nữa, tra xem gần đây hắn có bất cứ cử động nào khác thường không?” Con ngươi Mộ Dung Hàn thâm thúy mơ hồ lộ ra sát khí.
“Thuộc hạ lĩnh mệnh.”
Chỉ còn lại một mình Mộ Dung Hàn, chuyện hôm nay, trực giác nói cho hắn biết là có người gây nên, trừ hắn ra, không ai biết chỗ ở của mình cả, mà mình đã sớm nói rõ ràng, mình sẽ không tranh với hắn, chẳng lẽ hắn muốn diệt trừ mình sao?
Mộ Dung Hàn nắm chặt hai nắm đấm, sắc mặt lạnh lẽo, làm không ai dám đến gần.
☆
Tin tức ba người Thượng Quan trở nên chật vật không chịu nổi, chạy trối chết đang lưu truyền ở Kinh Sư rất nhanh, thậm chí đã áp đảo chuyện Thiên Thiên bị hưu, lúc này không còn ai tiếp tục thảo luận chuyện này nữa, bởi vì các nàng đã có đề tài mới.
Khi Thiên Thiên trở lại phủ đệ thì mới biết sự tình làm người ta vui mừng này.
“Mặc, ngươi thật sự làm ta kinh ngạc nha!” Hai mắt Thiên Thiên tỏa sáng cười nói, tay ngọc nhẹ nhàng vuốt ve này hai con chó sói lớn, mà bọn hắn cũng rất dịu ngoan nằm bên chân Thiên Thiên, mặc cho tay Thiên Thiên vuốt ve.
“Chủ tử, nô tài chỉ làm theo chủ tử phân phó mà thôi, không có làm ra bất kỳ sự tình nào khiến chủ tử vui mừng.” Mặt của quản gia vẫn biểu tình bình tĩnh, không có một chút khoe khoang.
Quản gia chính là người tên Mặc trong miệng Thiên Thiên, hắn là một điều bí ẩn, không ai biết thân phận chân thật của hắn, không biết lý do hắn trở thành quản gia của Thiên Thiên, ngay cả Thiên Thiên cũng không biết, sợ rằng trên cõi đời này cũng chỉ có một mình hắn mới biết.
Nhưng Thiên Thiên lại dùng hắn.
“Mặc, ngươi tuyệt đối không giống quản gia.” Thiên Thiên nói từ tận đáy lòng.
Nhớ hôm đó, chính là ngày thứ hai mà nàng và Tinh nhi chính thức vào ở biệt viện này, nàng chuẩn bị tuyển một ít hộ viện cùng người làm trong phủ thì nam tử này đột nhiên xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Ta tới nộp đơn quản gia.” Một câu đơn giản nói ra mục đích của hắn.
Cao bảy thước, dung mạo quá mức anh tuấn, sao nam tử lại đẹp mắt như thế.
“Vì sao muốn ta thuê ngươi?” Ngay lúc đó, nàng khẽ cười nói.
“Nếu ngươi không cho phép, ta tuyệt đối có thể khiến bất cứ người nào không dám tự tiện xông vào phủ đệ.” Một câu nói thản nhiên, làm cho Thiên Thiên thật sự thưởng thức.
Thiên Thiên lẳng lặng nhìn nam tử không có bất kỳ vẻ mặt trước mắt này, mặc dù nàng không biết vì sao nam tử này phải làm quản gia của nàng, nhưng nàng đồng ý hắn.
“Được, bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là quản gia ở nơi này.”
Cứ như vậy, nàng quyết định nam tử kia ở lại phủ đệ của mình đảm nhiệm quản gia, hơn nữa còn mang theo hai con chó sói lớn bên chân.
Mới thấy bọn chúng thì nàng bị kinh sợ, sững sờ trong chốc lát, trong mắt bọn chúng tản ra lục quang nhàn nhạt, giống như chỉ cần một hơi là ăn được nàng, nhưng khi bọn chúng nhìn thấy nàng, cư nhiên lại thuận theo mè nheo nàng, giống như đang lấy lòng nàng vậy.
“Chủ tử, không có ai do trời sinh mà lớn lên liền giống quản gia.” Vẻ mặt của Mặc vẫn trước sau như một, thản nhiên nói.
Thiên Thiên chưa bao giờ tìm được nét mặt thứ hai ở trên mặt của hắn, luôn là vẻ mặt lạnh nhạt, giống như mọi việc đều không có quan hệ gì với hắn.
“Mặc, có ai nói với ngươi rằng, ngươi tuyệt không đáng yêu, hơn nữa hoàn toàn không phù hợp với số tuổi hiện tại của ngươi.” Nàng cũng không tin, từ nhỏ vẻ mặt của hắn đã như thế như thế.
“Thân là quản gia, đáng yêu không phải là vấn đề.”
Cuối cùng, nàng chỉ có thể buông tha mong muốn nhìn vẻ mặt khác của hắn, bởi vì hắn chỉ có một loại vẻ mặt, chính là lạnh nhạt.
“Ba người Thượng Quan Diễm Nhi các nàng chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho ta, ngươi tính toán xử lý thế nào?” Khẽ nhấp một hớp nước trà, hai mắt mỉm cười nhìn người quản gia trước mắt này.
“Đây là chuyện chủ tử nên suy tính, nô tài chỉ nghe theo chủ tử phân phó, không cho phép bất luận kẻ nào tự tiện xông vào phủ đệ, về phần chuyện rối loạn phía sau, không thuộc phạm vi của nô tài rồi.
Chỉ là, nếu như họ dám xuất hiện lần nữa, không có được sự cho phép của chủ tử, họ cũng không có cách nào đi vào trong phủ nửa bước.” Mặc đứng thẳng tắp, đôi tay đặt ở trước bụng, có vẻ hết sức chuyên nghiệp.
Thiên Thiên không có tức giận, ngược lại là vẻ mặt vui vẻ nhìn Mặc. Hắn đưa đẩy sạch sẽ, ném toàn bộ trách nhiệm cho nàng.
“Nhưng hình như ta chưa nói là để A Hắc cùng A Hoàng ra ngoài cắn người?”
“Chủ tử từng đề cập tới, chỉ có người được A Hắc và A Hoàng đồng ý mới có thể vào phủ.”
Thiên Thiên khẽ cười, hai mắt đẹp dịu dàng nhìn A Hắc cùng A Hoàng bên chân.
“Nếu chủ tử không phân phó, nô tài xin được cáo lui trước.”
Thiên Thiên gật đầu.
Mực xoay người rời đi, ngẩng đầu nhìn bóng lưng đơn bạc này, rốt cuộc hắn là người phương nào? Sống ở bên cạnh mình vì mục đích gì? Còn bên dưới khuôn mặt lạnh nhạt kia cất dấu bí mật gì?
“Tinh nhi thật không hiểu lý do tiểu thư phải lưu lại quản gia như vậy?” Một bên, Tinh nhi không nhịn được lẩm bẩm.
“Hôm nay, hắn đã khiến ba người kia nhục nhã không phải sao? Hơn nữa còn là một nhục nhã lớn.”
“Nhưng vừa rồi thái độ kia, sao lại gọi đó là chuyện tiểu thư nên làm? A. . . . . . Tiểu thư, hắn đắc tội bọn đại tiểu thư, đại tiểu thư nhất định sẽ trở lại khi dễ tiểu thư.” Tinh nhi đột nhiên nghĩ đến gì đó nên la lớn.
“Ta sẽ cho họ biết cái gì gọi là gậy ông đập lưng ông.” Trong mắt thoáng qua mấy phần ý lạnh, vốn định tha họ, nhưng nếu họ không hiểu được an phận, vậy thì cố gắng cho họ biết cái gì gọi là an phận.
“Tiểu thư. . . . . .” Tinh nhi còn muốn nói gì, nhưng bị Thiên Thiên ngăn lại.
“Tinh nhi, hôm nay ngươi cũng bị sợ hãi, đi nghỉ ngơi thật tốt đi.”
Nàng phải suy nghĩ một chút, hôm nay rất rõ ràng, những người bịt mặt kia nhằm vào Mộ Dung Hàn, vậy thì càng thêm chứng minh Mộ Dung Hàn không phải là một người làm ăn đơn giản như vậy.
“A Hắc, A Hoàng, rốt cuộc Mặc là người như thế nào đây?” Giống như hỏi thăm, nhưng cũng giống như nói thầm.
A Hắc cùng A Hoàng lại nghe được rõ ràng, cặp mắt lóe lóe, ngẩng đầu nhìn, rồi sau đó lại rũ xuống, dịu ngoan nằm ở bên cạnh chân Thiên Thiên.
Bình luận