Phù Ly kinh ngạc nhìn người ba đầu thủ lĩnh, “Ông nói trên người tôi có mùi của Phượng Hoàng?”
“Đi theo bên cạnh ngươi, nhất định có thể đợi được Phượng Hoàng xinh đẹp.” Người ba đầu nói, “Chúng ta vì Phượng Hoàng mà sinh, không muốn tới khi chết rồi cũng không nhìn thấy được nó.” Cây Phục Thường một đời chỉ kết quả một lần, tộc người ba đầu bọn họ phá quả chui ra, ngày mà cây khô héo, cũng chính là ngày sinh mệnh bọn họ lụi tàn. Bọn họ sinh ra đã có thể nói có thể đi, nhưng không ngờ rằng sau khi bọn họ sinh ra, bên cạnh không có cây Lang Can, càng không có Phượng Hoàng.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một người mang theo mùi của Phượng Hoàng, còn nói là có cây Lang Can, đối với bọn họ mà nói chính là tìm được ý nghĩa để sống tiếp.
“Xin lỗi.” Phù Ly thở dài nói với mấy người ba đầu này, “Tôi chưa từng nhìn thấy Phượng Hoàng, tôi chỉ có thể dẫn mọi người chuyển tới bên cạnh cây Lan Can.”
“Không sao.” Người ba đầu có một sự tin tưởng mê muội với Phù Ly, “Ngươi có thể giúp chúng ta tìm được cây Lang Can thì nhất định có thể giúp chúng ta tìm được Phượng Hoàng.”
Phù Ly:…………
Cậu đã nói giúp bọn họ đi tìm Phượng Hoàng khi nào vậy? Đừng cho rằng có ba khuôn mặt thì có thể không cần mặt mũi chứ.
Còn về chuyện của người ba đầu, Phù Ly biết rất ít, chỉ biết bọn họ dựa vào cây Phục Thường mà sinh, cây Phục Thường cùng sống với cây Lang Can, chuyện khác Bạch Viên không hề nói với cậu. Có lẽ bởi vì những người ba đầu này đối với cậu không hề có chút uy hiếp, Bạch Viên không sợ cậu gặp nguy hiểm, cho nên mới không kể nhiều.
Những người ba đầu này tuy rằng bị nghi ngờ không biết xấu hổ nhưng có lẽ họ sẽ không lừa cậu.
Lẽ nào cậu thực sự đã tiếp xúc với Phượng Hoàng ở cự ly gần tại một nơi nào đó? Phù Ly suy nghĩ rất lâu cũng không nhớ ra là rốt cuộc mình đã từng gặp Phượng Hoàng ở đâu, lẽ nào trong hơn một nghìn năm cậu ngủ say có Phượng Hoàng từng đi qua người cậu?
May mắn………..Phượng Hoàng không ăn thịt thỏ, nếu không cái mạng nhỏ của cậu có lẽ đã không còn.
“Thiếu niên, ngươi phát hiện ra cây Lang Can ở nơi nào?” Người ba đầu cầm đầu lau sạch nước mắt trên khuôn mặt, “Cây Phục Thường của chúng tôi không thể rời đất quá lâu đâu.”
Phù Ly nhìn thấy ba cái đầu của người ba đầu này có tướng mạo không giống nhau, nên nói: “Không biết ba vị có tên hay không?”
“Ta tên là Trường Mao.” Người ngồi trên thân cây nói.
Nhìn tóc trên đầu ông ta, quả thực là người nhiều tóc nhất.
“Người phía trước tên là Nhị Mao, người phía sau tên là Tiểu Mao.” Trường Mao lắc lắc tóc dài trên đầu, dường như coi đây là niềm kiêu ngạo.
Phù Ly: “………….”
Người tên Nhị Mao tóc tương đối thưa, người tên Tiểu Mao tóc càng ít, lưa thưa vài cọng ở trên đỉnh đầu, vừa khô vừa vàng, nhìn đằng xa trông giống như mấy cây cỏ dại cắm ở trên đầu.
Phong tục của người ba đầu, cậu nhìn không hiểu lắm.
Cậu vung tay lên, tạo kết giới, trực tiếp cuốn cả người và cây lên trên mây, bắt đầu nói với người ba đầu quy củ của nhân gian.
“Thiếu niên yên tâm, chúng ta cắm rễ rồi sẽ không đi lung tung.” Trường Mao nói tiếp, “Nhân gian cho dù có đẹp thế nào đi nữa, đều không đẹp bằng lòng trung thành của bọn ta với Phượng Hoàng.”
“Đại ca, nhân gian đẹp quá.” Tiểu Mao bên cạnh nằm bò trên đám mây, giọng nói kích động tới phát run, “Còn có cả phòng trong suốt, cả đường trên không trung.”
Phù Ly nhĩ, có thể bọn họ đang nói nhà cao tầng, còn có cầu vượt.
“Đâu cơ.” Trường Mao nhảy từ trên cây xuống, chen tới bên người Tiểu Mao, vươn dài cổ ra nhìn, ba cái đầu xoay qua xoay lại, suýt nữa va vào nhau.
Nhị Mao sợ hãi liếc mắt nhìn Phù Ly một cái, do dự đi từng bước từng bước tới gần Tiểu Mao, cùng nhau nhìn. Cây Phục Thường bị bọn họ bỏ quên ở bên cạnh, cô đơn vẫy cành lá, phát ra tiếng kêu sàn sạt.
Nhưng mấy người ba đầu vẫn mê mệt xem nhân gian phồn hoa, chẳng thèm quay đầu lại.
Cẩn thận suy nghĩ, mấy người ba đầu này cũng vừa mới ra đời không lâu, không khác gì với đứa trẻ con, có lòng tò mò cũng là chuyện bình thường. Phù Ly vươn tay chống lên cây Phục Thường, giảm bớt tốc độ, để bọn họ nhìn rõ ràng hơn một chút.
“A a a a a!” Tiểu Mao đột nhiên hét lên thảm thiết, “Tại sao lại có con chim lớn kỳ quái thế kia.”
“Đó không phải là chim lớn, đó là thiết bị di chuyển tên máy bay của con người.” Phù Ly ngồi khoanh chân trên mây, trấn an cảm xúc của mấy người ba đầu.
“Có rất nhiều loài chim đều không bay cao được tới đây, chim còn có bản lĩnh này?” Trường Mao nhìn thấy Phù Ly không căng thẳng chút nào, quay đầu vươn tay gõ lên đầu Tiểu Mao, “Đừng có kêu gào nữa, dọa người.”
“Vâng thưa đại ca.” Tiểu Mao bị đánh cũng không đánh lại, ngược lại còn thành thật không dám gọi linh tinh nữa.
Quả nhiên đầu mọc nhiều tóc rất giỏi.
Ba người nhìn mấy thứ mới lạ một lát, lại chạy về bên cạnh cây Phục Thường. Trường Mao nghiêm túc nhìn Phù Ly, “Thiếu niên, những thứ tràn đầy mê hoặc ở nhân gian quá nhiều, ngươi cần phải cẩn thận nhiều hơn, nếu không sẽ trúng bẫy của con người.”
Tuy rằng ông vừa mới sinh ra chưa được bao lâu, nhưng vừa sinh đã là người trưởng thành, trong đầu cũng kế thừa tri thức của tộc ba đầu, cho nên vô cùng hiểu biết về trình độ giảo hoạt của sinh vật tên con người này.
“Cảm ơn đã cho tôi biết, tôi nhất định sẽ cẩn thận hơn.” Phù Ly cười cong cong đôi mắt.
“Ngươi là một thiếu niên có tiền đồ, đợi ngươi giúp chúng ta tìm được Phượng Hoàng rồi, chúng ta nhất định sẽ không bạc đãi ngươi.” Trường Mao kéo kéo chiếc váy lá cây dưới eo, rất có phong thái đại hiệp.
“Vậy phải cần các vị chiếu cố thêm rồi.” Chiều cao khi ngồi xổm của Phù Ly gần như tương đồng với mấy người ba đầu, cũng không vì người ba đầu không mặc đủ quần áo mà lộ ra biểu tình trào phúng.
Sau khi mây đáp xuống, ba người nhỏ bé ôm chặt lấy cây của bọn họ, ngay cả Trường Mao trước đây lười biếng cũng ôm chặt lấy cây không buông.
“Ta ngửi thấy mùi của quả Châu Ngọc!” Đôi mắt Trường Mao phát sáng, “Chính là ở bên trong.”
“Ba vị theo tôi.” Phù Ly dẫn bọ họ vào trong giếng trời, cây Lang Can im lặng sừng sững ở chính giữa, dường như vẫn luôn chờ đợi ai tới.
“Cây Lang Can, cây Lang Can……” Trường Mao buông lỏng cây Phục Thường, bước chân ngắn chạy tới cây Lang Can, nhưng mà rất nhanh ông lại kêu lên thảm thiết.
“Tại sao các người không tưới sương mai cho cây Lang Can?”
“Trên lá cây còn có bụi!”
Trường Mao thoắt cái trèo lên đỉnh cây Lang Can, lấy ra một khối xanh lục ở bên hông, quay đầu nói với Nhị Mao và Tiểu Mao, “Mau trồng cây Phục Thường xuống, sau đó quét tước cây Lang Can.”
“Vâng thưa đại ca.” Nhị Mao và Tiểu Mao nâng cây Phục Thường chạy qua, đào một cái hố to cách cây Lang Can không xa, trồng cây Phục Thường xuống, cuối cùng còn dùng chân giẫm giẫm lên đất, quay lại chăm sóc cây Lang Can.
Cây Lang Can dường như không bài xích sự hầu hạ của người bà đầu, ngược lại còn đổi một tư thế dễ chịu, tùy ý để bọn họ lau lá cây, cành cây cho mình.
Trường Mao ngồi ở giữa thân cây chỉ huy Nhị Mao và Tiểu Mao lau đây lau kia, sau đó ôm lấy cây Lang Can hít một hơi thật sâu, quay đầu nói với Phù Ly: “Thiếu niên, cảm ơn người, sau này chúng ta sẽ ở đây.”
“Được thôi.” Phù Ly rút điện thoại ra, gửi tin cho các phòng khác, để sau này bọn họ gặp người ba đầu không cần quá ngạc nhiên.
Trường Mao bấm một đoạn tóc, dùng lá cây Phục Thường bao lại đưa cho Phù Ly: “Cái này là lễ cảm ơn cho ngươi.”
Tuy rằng Phù Ly không hiểu tóc này có tác dụng gì, nhưng người ba đầu đã coi trọng tóc của mình như thế, còn nguyện ý đưa cho cậu, cậu cũng sẽ không hoang phí ý tốt của đối phương: “Cảm ơn quà mà ông tặng cho tôi, tôi sẽ quý trọng nó.”
Trường Mao vừa lòng thỏa ý trèo lại lên cây Lang Can, chà tới chà lui trên cây Lang Can như si hán.
Phù Ly quay lại văn phòng, Tống Ngữ giơ ngón cay thật lớn với cậu: “Lão đại, cậu quả nhiên có thể mang người ba đầu quay lại, thực sự quá giỏi.” Người ba đầu là sinh vật vô cùng cố chấp, lại còn vui giận không ổn định. Nếu như bên người bọn họ không có cây Lang Can, tính cách nóng nảy và hung tàn hơn rất nhiều, nếu có ai chọc giận bọn họ, tóc trên đầu bọn họ sẽ đột nhiên biến dài ra, sau đó bao vây kẻ địch lại trong đó, mượn sức hút khô máu kẻ địch.
Nhưng nếu như có cây Lang Can, bọn họ chính là sinh vật chăm chỉ ôn hòa nhất, việc làm mỗi ngày chính là gom góp sương sớm, tưới nước bón phân cho cây Lang Can, đợi chờ Phượng Hoàng tới ăn quả Châu Ngọc mà bọn họ trồng được.
Cho nên cây Phục Thường và cây Lang Can thường làm bạn mà sinh, thiếu một cũng không được. Giống như cây Lang Can tự mình trưởng thành trong ban quản lý, còn cả cây Phục Thường không có bạn mà vẫn sinh ra người ba đầu này, đều là kỳ tích vô cùng khó gặp.
“Những người ba đầu đó có tính khí như trẻ con, rất dễ nói chuyện, có gì giỏi đâu.” Phù Ly nhìn thấy Sở Dư rúc tại một góc, trên cái đầu trọc lốc còn có mấy cục u, “Sở Dư, cậu bị sao thế?”
“À, cậu ta đi đường không dùng não, ngã từ trên cầu thang xuống.” Tống Ngữ khẽ cười nói, “Năng lực hồi phục của yêu tu mạnh, không cần lo lắng.”
Không dùng óc với việc ngã thì có liên quan gì?
Phù Ly thấy Sở Dư quả thực không sao cũng không quan tâm nữa, quay đầu hỏi Trương Kha, “Trương Kha, Chưởng môn môn phái nhà cậu thích quà thế nào?”
“Anh đồng ý đi là đã cho môn phái nhà em thể diện lớn nhất rồi, đâu cần phải khách khí tặng quà.” Trương Kha vội nói, “Ngài mai trong môn phải tổ chức tiệc mừng thọ, anh nhất định phải tới đấy.”
“Tiệc gì?” Trang Khanh đi vào văn phòng, nói với Phù Ly, “Đã làm xong việc rồi?”
“Ừ.” Phù Ly gật đầu, “Cây Lang Căn ở Sở chúng ta cuối cùng cũng tìm được bạn rồi.” Còn có người làm vườn miễn phí cần cù chăm chỉ.
“Ban nãy tôi đứng ở hành lang đã nhìn thấy.” Trang Khanh im lặng một lát, lại thêm một câu khô khốc, “Vất vả rồi.”
“Vì tu chân giới phục vụ, không vất vả.” Phù Ly chuyển đề tài tới tiệc mừng thọ của chưởng môn phái Thanh Tiêu, “Chúng tôi đang nói chuyện tiệc mừng thọ của chưởng môn phái Thanh Tiêu được tổ chức ngày mai, không biết tôi phải mặc quần áo theo phong cách nào mới thích hợp?”
Trang Khanh nhìn Trương Kha đứng ở góc không dám nói lời nào: “Tính cách của Triệu chưởng môn thân thiện, mến khách, cho dù cậu mặc quần áo gì ông ấy đều vui.”
“Đúng, đúng, đúng.” Trương Kha đứng một bên gật đầu như gà mổ thóc.
“Vậy cũng không thể quá tùy tiện, ngày mai anh mặc quần áo gì, tôi học theo anh.” Phù Ly tự nhận thẩm mỹ của mình không bằng Trang Khanh, cho nên học mặc quần áo theo anh, khẳng định sẽ không có vấn đề gì.
Trong phòng đột nhiên rơi vào một loại im lặng quỷ dị, im lặng tới mức dường như tất cả mọi người trong phòng không ai hô hấp.
“Sao thế?” Phù Ly nuốt nước bọt, “Tôi, tôi nói sai gì sao?”
Trương Kha ngẩng đầu ánh mắt trông mong nhìn Trang Khanh, tính toán làm cho lão đại hiểu rằng, đây chỉ do Phù Ly tự nghĩ thôi, cậu tuyết đối không nói lão đại sẽ đi. Nhưng tròng mắt của cậu sắp rơi ra khỏi hốc mắt, Trang Khanh cũng chẳng thèm liếc nhìn cậu thêm một lần.
Lão đại, anh nhìn em đi, nhìn em này, em trong sạch.
“Được.” Trang Khanh mặt không có biểu tình gì, “Chiều tan làm sớm một chút, tôi dẫn cậu đi chọn.”
“Vậy sườn xào chua ngọt của tôi…………”
“Sườn xào chua ngọt quan trọng, hay tôi dẫn cậu đi chọn quần áo quan trọng?” Trang Khanh càng lạnh mặt.
Phù Ly: “Anh!”
Tác giả có lời muốn nói:
Nội tâm Phù Ly: Đương nhiên là sườn xào chua ngọt! Sườn xào chua ngọt!
Bình luận