Uông công công giật giật khóe miệng, thời điểm Hoàng thượng nói muốn thưởng vàng bạc cho Hiền phi hắn còn ngăn cản một chút, cảm giác làm như vậy thật sự quá lỗ mãng, phi tần phỏng chừng khó có thể nhận, nay xem ra…… hai người này thật sự là trời sinh một đôi.
“Hoàng thượng hôm nay sự vụ bận rộn, không thể đến đây dùng bữa, còn thỉnh nương nương hỗ trợ chiếu khán thánh miêu.” Uông công công đặt một cái rổ lên bàn, trong cái rổ nhỏ, trải vải mềm thật dày màu vàng sáng, mèo nhỏ lông vàng hất cằm ngồi bên trong, bên cạnh nằm sấp một con mèo mập nhỏ trắng vàng xen lẫn.
“Tương Trấp Nhi!” Tô Dự nguyên bản nghe được Hoàng thượng không đến có điểm thất vọng, nếu đã thích phải người kia, tự nhiên muốn lúc nào cũng nhìn thấy y, thế nhưng sau khi nhìn thấy mèo nhỏ nhất thời cái gì cũng quên sạch, đem kim nguyên bảo ném về rương, một tay ôm mèo nhỏ lông vàng từ trong rổ ra, tại cái cằm đầy lông hơi hất lên kia hôn một cái, “Mấy ngày rồi không gặp ngươi a!”
An Hoằng Triệt mím chặt lỗ tai, nâng móng vuốt đẩy miệng Tô Dự, biết ngươi thích trẫm thích đến mức ghê gớm, thế nhưng nhiều người ở đây như vậy, thật sự là có vẻ phóng túng quá rồi. Quay đầu trừng mắt nhìn Uông công công còn quanh quẩn ở trong này, người sau hiểu ý, nhanh chóng cáo lui.
“Buổi tối muốn ăn cái gì nào? Định mức của Hoàng thượng về sau đều do ta quản, ha ha, ta muốn ăn cái gì cũng được, hôm nay có cua đại áp, còn có tôm biển, ăn cái gì nào?” Tô Dự bỏ mèo vào lòng, chuẩn bị mang nó theo đi nấu cơm.
“Meo meo……” Nghe được có ăn ngon, quả cầu lông trong rổ nhịn không được kêu một tiếng.
“Mập mạp!” Tô Dự trước mắt sáng lên, mãi lo cùng Tương Trấp Nhi nói chuyện, thế nhưng không chú ý trong rổ còn một con mèo nữa. Hoàng thượng thật đúng là có tình, hôm nay nhặt được con mèo hoang nhỏ này cũng nuôi luôn.
“Vậy hai người các ngươi tự chơi trước đi, ta đi làm đồ ăn ngon cho các ngươi.” Tô Dự nghĩ nghĩ, đem mèo nhỏ trong lòng đặt trở về, Tương Trấp Nhi nhà hắn linh tính cao, tại phòng bếp không thêm phiền, mèo khác đi khẳng định sẽ gây lộn xộn.
Mèo nhỏ lông vàng vừa bị bỏ vào rổ, liền một ngụm cắn lỗ tai mèo mập nhỏ, mèo mập lập tức kêu vang meo meo.
“Đừng đánh nhau, chiếu cố đệ đệ cho tốt,” Tô Dự vỗ vỗ đầu mèo nhỏ lông vàng, lập tức nhìn nhìn mèo mập giãy dụa không thôi, lầu bầu một câu, “Là đệ đệ đi? Nếu là muội muội thì càng không thể khi dễ a.”
“Meo méo……” Đương nhiên là đệ đệ! Chiêu vương điện hạ một bên cứu vớt lỗ tai của mình, một bên kháng nghị, đáng tiếc Tô Dự nghe không hiểu, xoay người vô cùng cao hứng đi phòng bếp .
“Ta sai, là ta sai! Ta chỉ nói một câu ta cũng muốn ăn, ai biết hắn sẽ buông ngươi ra a!” Chiêu vương điện hạ hất cái chân sau ngắn ngủn, ý đồ hất ca ca xuống.
Mèo nhỏ lông vàng ôm cái đầu tròn vo của đệ đệ, hung hăng cắn hai cái, lúc này mới một cước đá văng, phì phì phun ra hai nhúm lông, lập tức ghé vào viền rổ sinh khó chịu, y không nên nhất thời mềm lòng mang theo đệ đệ đến ăn cơm.
Chiêu vương điện hạ ôm chân, muốn đem đỉnh đầu bị cắn thành so le không đủ lông vuốt lại chỉnh tề, kẹt nỗi đầu quá lớn, chân với không tới đỉnh đầu, đành phải từ bỏ, dúi “đầu mào gà” đến gần trước mặt ca ca, “Ca, sao ngươi không biến thành người mà đến nha?” Hôm nay tại khu vực săn bắn, nói cũng nói đến mức đó rồi, còn không rèn sắt khi còn nóng.
“Ít vô nghĩa đi!” An Hoằng Triệt cho đệ đệ một móng vuốt, giật giật lỗ tai, hừ, hôm nay không cẩn thận nói lời dọa người, y mới không cần nô tài ngốc chê cười nhìn y đâu, chờ hắn đem chuyện hôm nay quên hết, rồi lại, lại nói……
Chiêu vương điện hạ trừng một đôi mắt to tròn vo đến gần lông trên lỗ tai ca ca xem, phảng phất nhìn thấy cái gì hiếm lạ, đột nhiên lớn tiếng nói: “Ca, ngươi sẽ không phải là đang thẹn thùng đi?”
Hoàng đế bệ hạ chậm rãi quay đầu, nheo cặp mắt màu hổ phách nhìn đệ đệ, chậm rãi nâng một cái móng vuốt đầy lông lên, “Xoẹt” một tiếng đánh ra năm đường phong nhận bóng loáng.
Đợi khi Tô Dự làm cơm xong trở về, liền thấy mèo nhỏ lông vàng đang nhàn nhã ngồi xổm bên cạnh bàn liếm móng vuốt, mà mèo mập nhỏ thì ỉu xìu ngã nghiêng ghé vào viền rổ.
“Không đánh nhau đi?” Tô Dự cười đặt cua đại áp xuống, “Đến ăn cua đi.”
Cua đại áp chất thịt rất ngon, hấp ăn là ngon nhất, mấy con thoi cua hương lạt lúc giữa trưa kia ngược lại câu dẫn con trùng tham ăn của Tô Dự lên, nhịn không được làm cua hấp.
Cua hấp chín bày ra màu đỏ mê người, gõ càng cua, lấy ra một miếng thịt cua trắng bóc, Hoàng thượng không có ở đây, không cần chú ý cái gì, Tô Dự trực tiếp lấy tay bốc thịt cua lên, chấm chút dấm chua, cho vào miệng. Cảm giác non mềm, mùi thịt thơm ngon, thêm dấm chua chính hắn đặc chế, mùi thơm đầy miệng, vị lưu dài lâu.
Trên bàn bốn con mắt mèo chăm chú nhìn động tác Tô Dự, hai cái đầu tròn theo ngón tay trắng nõn lắc lư, nhìn hắn dùng đỉnh nhọn của một cái chân cua lấy ra thịt trong một cái chân cua khác.
“Meo —” Mèo nhỏ lông vàng tiến lên một bước, ngồi ở trước mặt Tô Dự, dùng đệm thịt mềm không có thò vuốt ra gãi gãi cánh tay Tô Dự.
Tô Dự cúi đầu nhìn, mèo nhỏ lông xù ngửa đầu, rõ ràng là xin ăn, lại đầy mặt cao ngạo, phảng phất như đang nói “Nô tài ngốc, thất thần làm gì, còn không mau dâng lên cho trẫm!” Mà mèo mập nhỏ bên kia thì không để ý như vậy, trực tiếp ôm một con cua đại áp cắn luôn.
Nhịn cười đưa lên thịt chân cua cầm trong tay vốn là định cho nó, mèo nhỏ lông vàng lại ghét bỏ ngoắc đầu, dùng cái đuôi hư chỉ chỉ cái đĩa đựng dấm chua, Tô Dự bất đắc dĩ, chỉ có thể chấm chút xíu cho nó. Tương Trấp Nhi vẫn thích ăn vị mặn một chút, hắn thực sự có chút lo lắng con mèo này sẽ ăn hỏng thân thể.
“Meo!” Mèo béo nhỏ thấy, chân ném con cua bị cắn vẫn bất động đi, lại gần cũng muốn ăn.
“Nương nương, để nô tỳ đến đi.” Đại cung nữ phía sau tiến lên, cầm lấy công cụ gõ cua trên bàn.
Tô Dự bị hai chú mèo nhỏ huyên náo đến không thể làm gì, nghe vậy gật gật đầu, đem nhiệm vụ gõ cua giao cho cung nữ, chính mình thì chuyên tâm đem thịt cua chấm dấm chua, bỏ vào hai cái đĩa nhỏ.
Cung nữ kia xử lý cua rất có tay nghề, cạy vỏ cua, bỏ chỗ không thể ăn, dùng muỗng nhỏ moi thịt cua ra, gõ càng cua, cạy mở chân cua, rất nhanh liền đem thịt cua có thể ăn đều lấy ra hết, chỉnh tề đặt vào đĩa.
Tô Dự không khỏi liếc mắt nhìn cung nữ kia, đại cung nữ Dạ Diên, ngày thường quản bài trí sửa sang của Dạ Tiêu Cung, không nghĩ tới xử lý nguyên liệu nấu ăn cũng rất có tay nghề, xem ra về sau có thể cho nàng đi phòng bếp hỗ trợ.
Dùng xong cơm chiều, Tô Dự đặt hai chú mèo nhỏ lên giường, chính mình nhào tới, kết quả mèo mập nhỏ giãy dụa nhảy xuống giường, ba bước cũng thành hai bước chui về trong rổ, thề sống chết không chịu lên giường. Nói đùa, nếu hắn qua đêm trên giường phi tần của ca ca, ngày mai chắc chắn sẽ biến thành “muội muội”.
Tô Dự có chút tiếc nuối nhìn nhìn quả cầu béo lui thành một đoàn, nghĩ đống thịt kia xúc cảm nhất định không tệ, chỉ tiếc con mèo này sợ người lạ, vẫn không cho hắn sờ. Dưa hái xanh không ngọt, Tô Dự liền không quản mèo mập nhỏ nữa, hạnh phúc đem mặt vùi vào lớp lông màu vàng kim.
“Tương Trấp Nhi, ta kể cho ngươi một chuyện đại sự nha,” Dùng mũi dúi dúi móng vuốt nho nhỏ ấm áp kia, Tô Dự lộ ra một nụ cười ngốc hề hề, “Hôm nay, Hoàng thượng thổ lộ với ta đó!”
Bạn đang
Thổ lộ? Hoàng đế bệ hạ xốc mí mắt nhìn hắn một cái, nô tài ngốc này, lại nói vớ vẩn gì đấy, thổ lộ là ý tứ gì?
“Y nói, trẫm thích ngươi như vậy, hắc hắc hắc……” Tô Dự khống chế không được nhếch môi, trước kia khi đến trường cũng có nữ sinh tỏ tình với hắn, khi đó chỉ cảm thấy thật đắc ý, lại không có cái cảm giác khiến tim hắn ngứa ngáy như giờ này ngày này vậy. Ngẫm lại Hoàng đế bệ hạ thoạt nhìn lãnh khốc táo bạo, kỳ thật là không được tự nhiên thẹn thùng, liền nhịn không được muốn lăn lăn trên giường.
Ngậm miệng! Lông trên đuôi của mèo nhỏ lông vàng nhất thời dựng đứng, nâng trảo đè lại miệng Tô Dự đang lải nhải, Tô Dự lập tức trên đệm thịt nhỏ hôn một cái, trong dự kiến chiếm được một trảo, thuận thế ngã xuống đất, “Hắc hắc hắc, ngươi nói như thế nào lại có chuyện tốt như vậy a, ta thích y, y liền vừa vặn thích ta, hắc hắc hắc……”
Nguyên bản Hoàng đế bệ hạ bắt đầu nhe răng liền dừng một chút, lấy chân sau đào đào lỗ tai, nô tài ngốc, vừa nói cái gì a?
……
Tô Dự huyên thuyên với mèo nhỏ lông vàng suốt nửa ngày, mà Hoàng đế bệ hạ đêm nay tựa hồ tính nhẫn nại đặc biệt tốt, lười biếng ghé vào trước ngực Tô Dự, chiếc đuôi dài nhàn nhã vung vung, nghe đến cao hứng, nhúm lông tơ màu trắng trên chóp đuôi cũng nhẹ đung đưa.
“Tương Trấp Nhi, tại sao luôn luôn không gặp ngươi và Hoàng thượng đồng thời xuất hiện thế? Ngày mai ngươi và y cùng nhau đến đây đi.” Tô Dự thò tay cầm cái chóp đuôi kia, kéo đến bên mũi cọ cọ, ngẫm lại Hoàng đế bệ hạ sắc mặt lãnh khốc ôm Tương Trấp Nhi, một người một mèo lộ ra vẻ mặt cao ngạo giống nhau như đúc, nhất thời cảm giác lang huyết trong người sôi trào.
Chiếc đuôi dài cứng ngắc, mạnh mẽ từ trong tay Tô Dự rút ra, Tô Dự liền lại đi tóm lấy.
Chiêu vương điện hạ ngủ trong rổ lấy hai tay che mắt, xong xong, hôm nay không chỉ nghe, còn nhìn nhiều thứ không nên nhìn như vậy, ngày mai phỏng chừng ngay cả muội muội cũng làm không được, tính mạng khó lưu…… Yên lặng từ trong rổ đi ra ngoài, nhảy lên cửa sổ, mấy cái chân ngắn hươ hai phát mới lên được song cửa, vẫn là đi ngủ ở Thiên Điện đi.
Bóng đêm thâm trầm, trong hoảng hốt, Tô Dự cảm giác được có một đôi môi mỏng hơi lạnh dán lên môi mình, mang theo hương cỏ xanh thản nhiên. Mộng cảnh dần dần nhiễm lên sắc thái kiều diễm, ấm áp mà mê người, làm người ta dần dần trầm luân, không còn biết là mơ hay thật.
Ngày kế, Tô Dự mở mắt ra, sau khi trừng mắt nhìn chằm chằm tấm màn một lúc lâu, chậm rãi nâng tay, ôm lấy cái đầu dần dần bắt đầu bốc hơi của mình. Hắn thế nhưng lại mộng như vậy, mà đối tượng trong mộng…… Một khắc cuối cùng thấy rõ, tuấn nhan tinh xảo đến không thể soi mói, không phải Hoàng đế bệ hạ thì là ai?
“Tương Trấp Nhi, ta thật sự hết cứu rồi.” Tô Dự vẻ mặt thảm thiết nhìn con mèo trên ngực, nhất thời dở khóc dở cười, nội sam hắn không biết vì sao mở ra hai cúc, mèo nhỏ lông xù tại nội sam hắn ngủ đến thiên hôn địa ám, một bàn chân đệm thịt ấm hô hô còn đặt bên trên một chỗ hồng nhạt, ở trong mộng vô ý thức nhấn một cái.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
[ Chương: Đêm tốt đẹp như vậy nhất định có mộng đẹp ]
Tiểu Ngư:[ mộng x ]…… Nha hắc hắc, nha hắc hắc hắc……
Quốc sư:[ mộng đẹp ]…… Cá chưng, cua hương lạt, tôm hùm cay……
Đệ đệ:[ ác mộng ]…… Vạn chúng quỳ lạy, cùng hô to “Tham kiến Chiêu trưởng công chúa”……
Bình luận