Quả nhiên, người này vì không để ai nhìn thấy bộ dáng y bị thương, mà ngay cả cơm cũng không ăn, nếu hôm nay mình không đến, có phải sẽ để bụng đói hay không? Tô Dự nhận mệnh đứng dậy đi lấy hộp đồ ăn, bỗng nhiên nghĩ đến, mình đến tìm Hoàng thượng vốn là vì Quốc sư bố trí tác nghiệp.
An Hoằng Triệt liếc mắt nhìn đồ ăn trong hộp, có chút bất mãn, “Sao lại ít như vậy?”
“Thần cho rằng Hoàng thượng đã dùng cơm, nên làm bát cháo cá,” Tô Dự mang chung bạch ngọc đựng cháo và một đĩa điểm tâm ra.
Hoàng thượng như trước nằm sấp bất động, thò tay chọt chọt cái đĩa điểm tâm, cầm lên một khối cho vào miệng,
Mở chung canh, múc đầy một chén đặt lên bàn, Tô Dự lay lay bả vai Hoàng thượng, ý bảo y ngồi dậy, “Hoàng thượng, công phu ngươi luyện chính là ‘nội kình’ sao?”
Hoàng đế bệ hạ trở mình, tựa vào chiếc gối dựa to đùng, “Hỏi cái này làm chi?”
Từ tầng chót hộp đồ ăn lấy ra [ Tâm pháp làm cá ], Tô Dự gãi gãi đầu, “Quốc sư ngày mai sẽ kiểm tra, nhưng thần thật là xem không hiểu, liệu có thể thỉnh bệ hạ chỉ điểm một hai hay không?”
An Hoằng Triệt cười nhạo một tiếng, một tay gối sau đầu, chỉ chỉ miệng mình, rõ ràng là ý tứ muốn chút ưu việt.
“Hoàng, Hoàng thượng……” Người này thế nhưng biết chơi trò tình thú? Tô Dự nhìn cặp môi mỏng nhạt màu phiếm ánh nước kia, nuốt nuốt nước miếng, đỏ mặt nghiêng qua.
“Làm gì đó?” Ngón trỏ thon dài chỉ vào trán Tô Dự, đem hắn ngăn cách ngoài nửa thước, An Hoằng Triệt nhíu nhíu mày, “Bảo ngươi uy trẫm ăn cháo, xáp lại đây làm cái gì?”
“……”
Ăn uống no đủ, cuốn Tô Dự vào trong lòng gác cằm, Hoàng đế bệ hạ lúc này mới nhấc bản [ Tâm pháp làm cá ] kia lên xem.
“Cái gọi là nội kình, chính là do nội lực mà sinh kình khí, phàm là người có nội công đều có thể phát ra, phân biệt chỉ ở nội lực lớn nhỏ và phương pháp sử dụng mà thôi.” Tùy tay lật lật, An Hoằng Triệt liền biết Tô Dự không hiểu chỗ nào.
Đường cong của cái cằm duyên dáng gác trên vai, có chút ngứa, Tô Dự không được tự nhiên động động, “Đó là một loại khí à? Khí làm thế nào phóng ra ngoài sử dụng trên dao làm cá được?” Là một người hiện đại, mấy thủ pháp nội lực cao siêu trong tiểu thuyết võ hiệp hắn đương nhiên biết, thế nhưng nếu thật muốn hắn ứng dụng lên làm cá, thì thế nào cũng giải thích không được.
An Hoằng Triệt không nói tiếp, kéo một bàn tay Tô Dự, tùy tay bắt ngọc bội đưa cho hắn, cầm cổ tay hắn, “Thử xem xem.”
Tô Dự không rõ ràng cho lắm, lập tức cảm giác được một cỗ nhiệt lưu từ nơi hai người tiếp xúc truyền đến, theo kinh mạch hội tụ đến lòng bàn tay, lại chảy về phía năm ngón tay, thử siết ngọc bội trong tay, “rắc” một tiếng, thanh ngọc rắn chắc bỗng nhiên gãy thành hai đoạn.
Hoàng đế bệ hạ thu hồi tay, nhiệt lưu cũng biến mất theo, Tô Dự thử siết lần nữa, thì mảnh ngọc chẳng suy suyển chút nào.
Tô Dự hiếu kì không thôi kéo tay Hoàng thượng lật qua lật lại, này cũng quá thần kỳ đi, giống như đột nhiên được nạp điện vậy, tựa như thần ban sức mạnh, “Ta có thể học nội lực không?”
“Ngươi?” An Hoằng Triệt nghiêng đầu nhìn hắn, “Người bình thường luyện nội công, khoảng ba đến tám tuổi đã bắt đầu học.”
Vậy giờ còn học cái lông gì? Tô Dự bị nghẹn một chút, chợt chú ý tới, Hoàng thượng nói “Người bình thường”, “Vậy người không bình thường thì sao?”
“Có vài người trời sinh đã có nội lực,” Hoàng đế bệ hạ cười đắc ý, “Tỷ như trẫm.”
“……” Tô Dự vụng trộm liếc “long đầu” treo trên vai hắn, thiên chi kiêu tử thật sự là khiến người ta ghen tị.
“Ngươi chỉ cần học tốt phần làm cá là được.” Hoàng đế bệ hạ nhấc cằm ra, nằm trên đệm mềm ngáp một cái.
“Thật sự cần dùng nội kình làm cá sao?” Tô Dự lược qua chương [ Tâm pháp ] trực tiếp nhìn chương [ Đao pháp ], phát hiện đao pháp bên trong cũng thực kỳ lạ.
“Ừ.” Hoàng thượng hàm hồ lên tiếng, nghiêng người ôm eo Tô Dự, hai chân thon dài hơi hơi cuộn lại, vây quanh toàn thân Tô Dự.
“Trên thực đơn Tô ký ta nhìn thấy không ít loài cá chưa từng thấy qua, có phải tại tiền triều mới có hay không?” Nhiệt độ cơ thể ấm áp bên hông khiến Tô Dự cũng chầm chậm trầm tĩnh lại, tự mình đọc sách nói chuyện huyên thuyên với Hoàng thượng, nói nói đến cả xưng hô cung kính cũng quên.
“Ngô.” Hoàng thượng thực nể tình lại lên tiếng, lập tức lại ngại Tô Dự tranh cãi ầm ĩ, đem một lỗ tai chôn ở khe hở giữa đùi Tô Dự và nhuyễn điếm.
“…… Chinh ngư, xương cứng rắn như đá, cắt tai thì xương thịt chia lìa……”
Tô Dự từ trong lòng móc ra [ Thực đơn Tô ký ], lật đến dòng thứ nhất chương thứ hai, “…… Xương chinh ngư nấu canh, lửa nhỏ hầm ba canh giờ, thịt đem nướng……”
Hai quyển sách này, thế nào mà giống như là nguyên bộ sách giáo khoa và sách bài tập vậy chứ?
“Tương Trấp Nhi, ngươi nói sách này có phải là tổ tông Tô gia và An gia……” Tô Dự sửng sốt một chút, bỗng nhiên nhớ tới hắn không phải đang lầm bầm lầu bầu với Tương Trấp Nhi, mà là đang nói hưu nói vượn với Hoàng thượng, lập tức ngậm miệng.
Sau một lúc lâu cũng không thấy Hoàng thượng phản ứng hắn, cúi đầu nhìn lại, có lẽ là thật sự mệt mỏi, An Hoằng Triệt sớm đã ngủ lúc nào không biết. Lông mi thon dài giống như chiếc quạt, hắt xuống một mảnh bóng mờ, đuôi mắt hơi nhướng lên, dưới ánh nến thấp thoáng, thoạt nhìn nhu hòa không ít. Người ta nói nhìn người dưới đèn đẹp hơn ba phần, huống chi y vốn là mỹ nhân, như vậy thoạt nhìn lại càng làm người không dời mắt.
Tô Dự đánh bạo thò tay, sờ sờ đôi mắt xinh đẹp của Hoàng thượng. Ngày thường Hoàng đế bệ hạ lúc nào cũng mặt lạnh, giờ phút này thoạt nhìn thập phần vô hại, phảng phất một chú mèo cao quý, bình thường giương nanh múa vuốt, sau khi ngủ lại mềm mại hẳn ra, giống y như mấy cục lông bình thường vậy, mặc người bài bố.
“Ngô……” Trong lúc ngủ mơ Hoàng đế bệ hạ bất mãn Tô Dự gây rối, nâng tay huơ huơ, được Tô Dự nhẹ nhàng cầm lấy.
Mím môi nhịn cười, Tô Dự niết tay Hoàng thượng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, đem bàn tay cao quý kia kéo đến gần, thời điểm mới vừa rồi nghiên cứu nội kình hắn nhìn thấy bên trong kẽ tay Hoàng thượng có vết gì đó, không biết là do chưa rửa hay là bị thương.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, lòng bàn tay mềm mại phiếm màu hồng nhạt khỏe mạnh, chỉ là, trong kẽ móng tay của bàn tay được chăm chút thập phần chỉnh tề kia, lại ẩn giấu một đường màu đen rất nhỏ, năm ngón tay cơ hồ đều có, tựa hồ là chơi mực nước nhưng rửa không sạch tạo thành.
Tô Dự nhíu nhíu mày, Hoàng thượng lớn như vậy rồi, như thế nào còn dính mực vào tay? Chẳng lẽ giống Tương Trấp Nhi, nhúng mực ấn dấu tay sao? Ngẫm lại bộ dáng Hoàng thượng một mình tại Ngự Thư Phòng ngây thơ ấn dấu tay, liền nhịn không được muốn cười.
Tương Trấp Nhi, trảo ấn, Hoàng thượng…… Nụ cười trên mặt Tô Dự đột nhiên cứng một chút, nhìn nhìn tay Hoàng thượng, lại nhìn nhìn gương mặt ngủ điềm tĩnh kia, như có chút đăm chiêu.
Ngày kế, Hoàng thượng vào triều, Uông công công mang Tô Dự đến tiền điện Cuối Xuân Điện, nói là có người từ ngoài cung đến tìm hắn.
Tô Dự đầu đầy mờ mịt, người nhà phi tần tới thăm bình thường sẽ đi nội cung, muốn gặp tại tiền điện, tất nhiên là người ngoài, hơn nữa còn là nam nhân. Ngẫm lại số người ít ỏi mình quen biết, ai sẽ vào thời điểm này tiến cung tìm hắn?
“Đông gia, lâu rồi không gặp, vẫn khỏe chứ?” Viên tiên sinh mặc một kiện áo vải màu lam sẫm, thoạt nhìn thập phần nho nhã, tuyệt không giống chưởng quầy quán ăn, ngược lại giống như một mệnh quan triều đình.
“Viên tiên sinh, ngài đến bằng cách nào vậy?” Tô Dự rất là sửng sốt, Viên tiên sinh tuy là môn khách của Chiêu vương phủ, nhưng nói thế nào cũng là người tay trắng, không có khả năng tùy tùy tiện tiện liền tiến cung.
“Đông gia lần trước quên lấy tiền lãi đi,” Viên tiên sinh tránh câu hỏi, lấy một hộp gỗ ra, bên trong là mấy mẩu bạc vụn tiền lãi, còn có mấy tấm giấy đầy chữ và dấu đỏ, “Còn chuyện thôn trang ngoại ô, cũng đã mua sắm chuẩn bị xong, đây là khế đất.”
Tô Dự cầm khế đất đến xem, thôn trang nằm tại Đông Giao, diện tích không tính là lớn, nhưng đều là ruộng tốt, làm người ta kinh hỉ chính là, bên trong còn có một hồ nước, “Đa tạ tiên sinh.”
“Nương nương khách khí,” Viên tiên sinh vội vàng lên tiếng, thái độ so với lúc trước thực không giống nhau, “Thôn trang đã bắt đầu trồng ớt, nương nương nếu không tiện tìm gia nô, không bằng giao cho lão hủ làm đi.”
Tô Dự rất ngạc nhiên nhìn Viên tiên sinh, trước kia cầu lão hỗ trợ xử lý chuyện này, tuy không có từ chối đưa đẩy, nhưng cũng không nóng không lạnh, khiến mình không thể không biết xấu hổ phiền toái người ta nhiều việc, nay chủ động như vậy là sao thế này? “Ngài là môn khách của Chiêu vương điện hạ, sự vụ bận rộn, sao có thể làm phiền ngài bôn ba vì chút chuyện nhỏ ấy của ta.”
Viên tiên sinh nghe vậy, cười khổ một cái, “Thực không dám giấu diếm, chủ thượng đã phân phó, về sau nương nương và tất cả sự vụ ngoài cung đều giao cho lão hủ xử lý, ngài về sau có việc chỉ cần phân phó là được, lão hủ có thể thường xuyên tiến cung.” Nói xong, cho Tô Dự xem yêu bài vào cung của lão.
“Điện hạ tại sao lại làm thế……” Tô Dự nhíu mày, Chiêu vương đối tốt với hắn như vậy, đã vượt qua phạm vi hắn có thể tiếp nhận.
“Nương nương chớ nên hiểu lầm, chủ thượng không phải Chiêu vương.” Viên tiên sinh nhìn Tô Dự biến sắc mặt, đành phải lộ ra một chút.
“Vậy là ai?” Tô Dự ngạc nhiên nói, làm môn khách Chiêu vương phủ, thế nhưng không phải người của Chiêu vương.
“Tóm lại sẽ không hại ngài là được,” Viên tiên sinh hàm hồ nói, “Nghe nói nương nương muốn mở mặt tiền mới, đã có kế hoạch gì chưa?”
Tô Dự hồ nghi nhìn Viên tiên sinh một lúc lâu, thấy lão thật sự không dám nhiều lời, cũng không hỏi gì thêm nữa. Viên tiên sinh thực có khả năng biết mình xuất cung một chuyến không dễ dàng, nếu có ai đó chu toàn trong ngoài như vậy thì thuận tiện hơn rất nhiều, về phần người sau lưng kia là ai……
Căn bản không cần thần bí như vậy không phải sao? Có thể đem Viên tiên sinh tùy tùy tiện tiện tiến cung còn để Uông công công dẫn đường, trừ Hoàng thượng còn có ai nha!
Tô Dự thập phần không biết nói gì, nhóm người này biến thành thần thần bí bí như vậy, xem hắn là tên ngốc sao?
Nếu Hoàng đế bệ hạ đưa người cho hắn, không nên bỏ qua, Tô Dự liền đem ý nghĩ của mình tham thảo chi tiết với Viên tiên sinh một phen. Hắn muốn đem Tiên Mãn Đường mở thành cùng loại với chuỗi cửa hàng thức ăn nhanh, mỗi cửa hàng đều làm món ăn giống nhau, đồ đệ cũng có thể một truyền mười, mười truyền trăm, chỉ cần cách phối chế nguyên liệu hắn nắm giữ trong tay là được. Về phần tửu lâu hải sản cao cấp chút, xét thấy chính hắn ra không được cửa cung, tạm thời dẹp qua một bên.
Ý tưởng đã có, về phần kế hoạch cụ thể, hắn một đầu bếp muốn cũng không nghĩ được chu toàn như vậy, Viên tiên sinh vỗ ngực cam đoan, trong vòng bảy ngày sẽ cho hắn một kế hoạch hoàn chỉnh.
Giờ ngọ, Tô Dự ngủ trưa tại Dạ Tiêu Cung.
Trướng mạn phất phơ, lư hương khói xanh lượn lờ, một ngón tay mảnh khảnh nhẹ vén nắp bạc, đem nửa mảnh trầm hương sang quý bỏ vào bên trong lư hương.
Bình luận