Sở Phi Dương lộ ra nụ cười cưng chiều, đi đến vỗ vỗ cậu. Cậu thanh niên hoảng sợ, hiển nhiên là cậu đang rất lo lắng.
Sở Phi Dương nhíu nhíu mày nhìn, cười nói: “Đệ đang nghĩ gì vậy? Ở đây làm gì? Ta không nghĩ đệ ra đây là để chờ ta.”
Gương mặt trẻ con của Tín Vân Thâm đang nhăn lại, nhìn thấy Sở Phi Dương thì giãn ra, cậu thân thiết nắm kéo tay Sở Phi Dương, vui mừng nói: “Đại sư huynh trở về rồi? Lần trước Mai gia còn phái người đến tìm huynh. Huynh không ở lại Mai gia cũng không trở lại đây, bặt vô âm tính khiến đệ lo lắng gần chết.”
“Lo lắng đến mức mỗi ngày đều ra trước sơn môn đợi ta?! Ta không tin đâu.” Sở Phi Dương cười nói.
Tín Vân Thâm sờ sờ mũi, ngượng ngùng cười cười: “Thật là chờ huynh a. Xem, đệ thật tốt với huynh, đúng không?”
Hai người vừa hàn huyên vừa vào giáo phái. Trên đường đi Sở Phi Dương còn phải chào hỏi với các sư đệ, mãi sau mới có thể đến nơi để bái kiến sư phụ Tín Bạch của hắn.
Tín Bạch thấy Sở Phi Dương trở về, trước liền trách mắng một trận vì hắn biến mất lâu như vậy, còn khiến Mai Hân Nhược ba lần bốn lược tự mình đến tìm hắn.“Ngươi sao lại để thiên kim đại tiểu thư nhà người ta chịu ủy khuất như vậy? Bấy lâu ngươi đã lang bạc ở đâu?” Tín Bạch trừng mắt tra hỏi. Sở Phi Dương biết tuy rằng lời nói của Tín Bạch có phần nghiêm khắc, nhưng trong mắt lộ vẻ ôn nhu, liền biết lão không tức giận lâu. Hắn thuận miệng bịa ra một lý do, Tín Bạch liền tin ngay không chút nghi ngờ.
Nhưng trong lòng Sở Phi Dương vẫn còn chút buồn bực. Hắn đã từng nói với Mai lão gia, lẽ nào lão không nói lại cho Mai Hân Nhược? Nếu quả thật như thế, hắn lại chịu phiền phức nữa rồi.
Tín Bạch vốn cũng không tức giận lắm, cảm thấy mình giáo huấn đủ rồi, lão liền chuyển sang vẻ mặt tươi cười ân cần hỏi han vị đại đệ tử cưng của của mình.
“Phi Dương này, nếu ngươi đã trở về thì hãy ở lại đây vài ngày, đừng ra ngoài một thời gian. Sáu tháng sau là đại hội võ lâm ba năm mới có một lần. Tuy rằng ngươi nắm chắc phần thắng, nhưng cũng nên chuẩn bị thật tốt a. Còn Vân Thâm, không biết trước kia lãnh hội được gì, võ công không bằng ai mà học hành cũng không xong. Ta không quản nó được, chỉ còn có thể trông chờ vào đại sư huynh ngươi thôi. Ngươi hãy thay vi sư quản giáo sư đệ cho tốt.”
Sở Phi Dương cung kính tuân lời, nhưng trong lòng vẫn đang suy tính xem phải làm như thế nào để thám thính tin tức của Cao Phóng.
Quang minh chính đại đi hỏi tất nhiên là không ổn. Nếu sư phụ hỏi nguyên nhân, tuy rằng hắn có thể tìm một cớ nào đó để trả lời cho qua, nhưng đã liên quan đến những chuyện khác, thì không thể lừa dối dễ dàng vậy được. Có nhiều chuyện hắn không muốn người khác biết.
Sở Phi Dương chỉ có thể âm thầm thám thính. Nếu Cao Phóng đã nhận một chưởng của Tín Bạch, tuyệt đối không thể tự mình chạy khỏi Thanh Phong Kiếm Phái. Nếu chết, hắn cũng chỉ chết trên Lãng Nguyệt sơn này. Nếu không chết, nhất định đã có người cứu hắn.
Sở Phi Dương khôn kéo hỏi thăm nên các giáo chúng cũng không nghi ngờ. Nhưng từ trên xuống dưới chẳng ai có chút manh mối nào. Sở Phi Dương cũng không nóng vội. Như vậy nghĩa là Cao Phóng vẫn còn sống. Nếu đã chết, thì Lãng Nguyệt sơn kẻ đến người đi vô số kể, không thể không phát hiện thi thể của hắn.
Qua bữa cơm chiều, Sở Phi Dương trở về gian phòng của mình, thả lòng toàn thân mà ngã lăn ra giường, thở phào nhẹ nhõm. Sau bao năm bôn ba giang hồ, hiện tại còn phải chiếu cố tên gia khỏa Quân Thư Ảnh kia, Sở Phi Dương cảm thấy lâu lắm rồi mình mới được nghỉ ngơi thoải mái như vậy.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng. Sở Phi Dương nghĩ có lẽ đó là tiểu sư đệ của hắn nên cũng không buồn đứng dậy, chỉ phất ngón tay một cái, cánh cửa gỗ liền mở ra.
“Sở đại ca.” Giọng nói vui mừng xem lẫn sự e lệ vang lên, thân hình mảnh mai của Tống Lam Ngọc xuất hiện trước cửa. Sở Phi Dương cuống quít ngồi dậy. Hắn quên mất người này còn ở lại Thanh Phong Kiếm Phái.
“Ra là Tống công tử. Thật thất lễ, mời ngồi.” Sở Phi Dương đi đến bên cạnh bàn mời Tống Lam Ngọc ngồi xuống, hắn cũng ngồi xuống đối diện với y.
Tống Lam Ngọc nhìn Sở Phi Dương, gương mặt ửng đỏ. Y càng nhìn càng bị Sở Phi Dương thu hút, liền không dám nhìn thẳng nữa mà dời tầm mắt.Sở Phi Dương rót trà đặt trước mặt Tống Lam Ngọc, lên tiếng: “Tống công tử đến tìm tại hạ, không biết là có việc gì?”
Tống Lam Ngọc ngẩng đầu nhìn Sở Phi Dương rồi lại lập tức cúi xuống, hai tay xoay xoay chén trà ở trên bàn, thấp giọng nói: “Ta không có việc gì… Chỉ là nghe nói Sở đại ca đã trở lại, nên muốn đến đây gặp huynh.”
Sở Phi Dương cười cười nói: “Đa tạ Tống công tử đã nhớ đến tại hạ. Tống công tử lâu nay ở Thanh Phong Kiếm phái đã quen chưa? Nếu có việc gì cần cứ lên tiếng, cứ xem nơi đây như nhà mình là tốt rồi.”
Tống Lam Ngọc gật gật đầu. Hai người tuy trò chuyện nhưng lời nói vẫn có chút khách sáo. Sở Phi Dương hành tẩu giang hồ từ thời niên thiếu, kết giao rộng khắp, nên chắc chắn lời nói sẽ không mang nhiều phần khách sáo như vậy. Nhưng vì Tống Lam Ngọc luôn mang dáng vẻ ngượng ngùng khiến Sở Phi Dương cũng không được tự nhiên.
Tống Lam Ngọc nghe Sở Phi Dương nói, gật đầu hưởng ứng vài câu. Đột nhiên y ngừng một chút, cúi đầu thấp hơn, thấp giọng nói: “Lâu nay Sở đại ca bặt vô âm tính, không biết ở nơi nào. Mọi người rất lo lắng cho huynh. Ta… cũng rất lo lắng cho huynh. Ta rất nhớ huynh.” Nói đến câu cuối cùng, Tống Lam Ngọc trông như thể sắp đem đầu mình giấu xuống bàn luôn cho rồi, thanh âm càng lúc càng nhỏ, gương mặt đỏ bừng.
Đối diện một Tống Lam Ngọc nhút nhát như thỏ chờ đợi mình đáp lại, Sở Phi Dương quả thật rất đau đầu.
“A… ta cũng rất muốn tạ lỗi với các vị huynh đệ. Để mọi người phải lo lắng là ta không tốt, sau này ta sẽ chú ý.”
Tống Lam Ngọc ngẩng mặt, trên mặt lộ vẻ nhẹ nhõm, rồi lại mang chút thất vọng. Sở Phi Dương tuy có chút áy náy nhưng cũng chỉ có thể giả vờ không biết. Hai người trò chuyện vài câu, Tống Lam Ngọc liền đứng dậy cáo từ.
Sở Phi Dương thở ra một hơi thật dài, ngửa đầu uống cạn chén trà trên bàn rồi quay lại giường. Chợt Sở Phi Dương cảm nhận một luồng gió từ bên ngoài thổi vào, ánh trăng sáng ngời cũng theo cửa sổ mà len vào. Sở Phi Dương ở trên giường trở mình vài cái rồi đột nhiên đứng lên, phi thân ra ngoài, hướng về phía chân núi.
Bình luận