Dark?

Chương 59: Đồ giám

Xem giới thiệu truyện Tiên Mãn Cung Đường
A+ A-
Ký huyết khế xong, Hoàng thượng tựa hồ có chút mệt mỏi, tấu chương cũng không xem, nằm sấp lên lưng Tô Dự ồn ào muốn đi ngủ.

Tô Dự hết cách, chỉ có thể kéo miếng thuốc dán to đùng sau lưng đứng dậy, lắc lư đem Hoàng thượng kéo lên long sàng, ai ngờ miếng thuốc dán kia ngã vào giường cũng không chịu buông tay, mang theo hắn cùng ngã vào đống đệm chăn.

Hoàng thượng ôm eo Tô Dự, ở trên lưng hắn cọ cọ má, cảm thấy mĩ mãn mà ngủ.

“Hoàng thượng, Hoàng thượng?” Tô Dự giật giật thân thể, sau một lúc lâu không có ai đáp lại, đành phải tự mình giãy dụa ngồi dậy.

Hoàng đế bệ hạ thế nhưng cả áo ngoài cũng không cởi, cứ như vậy trực tiếp ngủ luôn. Tô Dự chậm rãi dời cánh tay bên hông đi, xoay người sang chỗ khác giúp y cởi quần áo.

Trong đại điện Bắc Cực Cung ánh nến đầy đủ sáng sủa, đem khuôn mặt lúc ngủ của Hoàng thượng chiếu sáng rõ. Hoàng thượng ngủ, thoạt nhìn so với khi tỉnh đáng yêu hơn rất nhiều, im lặng lại nhu thuận, chỉ là đôi môi mỏng nguyên bản phiếm màu hồng nhạt, hôm nay thoạt nhìn tựa hồ có chút tái nhợt.

Tô Dự có chút lo lắng nhíu mày, hắn không biết hắn cùng Hoàng thượng đính huyết khế so với cùng Quốc sư đính thì có cái gì bất đồng, nhưng dùng đầu gối nghĩ cũng biết Quốc sư sẽ không dùng loại phương pháp này cùng người đính khế, hiện tại hắn không có cảm giác gì đặc thù, chỉ là lo đối với thân thể Hoàng thượng có gì thương tổn.

Tô Dự nằm sấp xuống, lại gần nhìn kỹ, nhẹ nhàng lấy ngón tay chạm lên cánh môi duyên dáng kia. Trong lúc ngủ mơ Hoàng thượng không chịu nổi sự quấy nhiễu này, hơi hơi nâng đầu lên phía trên. Nhếch môi cười khẽ, Tô Dự thu hồi ngón tay làm ác, chậm rãi đưa mặt lại gần, tại đôi môi mỏng kia hạ xuống một nụ hôn khẽ khàng.

Rồi sau đó, đứng dậy, bắt đầu cởi long bào.

Hoàng đế bệ hạ ngủ thật sự trầm, ngay cả khi Tô Dự cởi trung y cũng không tỉnh lại, chỉ là lỗ tai chôn trong đệm chăn sớm đã trở nên đỏ bừng.

Đêm nay, Hoàng thượng không nửa đêm lay tỉnh hắn nữa, Tô Dự ngược lại là tự giác tỉnh lại, mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy dải lụa mé đầu giường đang rung rung giật giật, đầu óc không tỉnh táo lắm có chút xoay chuyển không kịp, nghĩ Tương Trấp Nhi lại nửa đêm lên phá phách. Ánh trăng xuyên thấu qua khung cửa rọi vào, tầm mắt dần dần rõ ràng lên, Hoàng đế bệ hạ đang thò một bàn tay, hứng chí đùa giỡn với dải lụa ở đầu giường.

“Hoàng thượng?” Tô Dự gọi nhỏ một tiếng.

Hoàng đế bệ hạ dừng động tác một lát, quay đầu nhìn hắn.

“Như thế nào không gọi ta?” Tô Dự xê dịch sang phía Hoàng thượng.

“Hừ.” Hoàng thượng ý vị không rõ hừ một tiếng, thò tay ôm người, đem đầu ngả tới cổ Tô Dự cọ cọ, không nói chuyện.

Da thịt liền kề, cái ôm so với trước nhiều một loại cảm giác ẩn ẩn tương liên, cảm giác này thực thoải mái, khiến Tô Dự nhớ tới câu hỏi trước khi đi ngủ chưa được trả lời, “Hoàng thượng, thời điểm khế thành ta nghe được tiếng ngươi nói, nhưng lúc ấy chúng ta còn…… Ân……”

Chưa nói xong đã bị Hoàng đế bệ hạ hạ môi xuống, thẳng đến khi đem gia hỏa dong dài hôn đến choáng váng hồ hồ, Hoàng thượng mới hừ hừ nói: “Muốn trẫm hôn ngươi thì cứ nói thẳng, đánh một vòng lớn như vậy làm chi.” Sau đó, liền thô bạo nhét người vào trong lòng, đem cằm gác lên đỉnh đầu Tô Dự, nhắm mắt lại ngủ.

“Mới không phải……” Tô Dự lầu bầu một câu, khẽ đẩy lồng ngực rắn chắc trước mắt, đẩy không ra, đành phải từ bỏ, hơi hơi nghiêng mặt để mũi lộ ra, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực của Hoàng thượng, dần dần thiếp đi. Chuyện huyết khế, vẫn là ngày mai đi hỏi Quốc sư đi.

Ngày kế, đi An Quốc Tháp, có việc cầu người nên Tô Dự mang theo một hộp đồ ăn lớn.

Bánh hải sản sốt thơm, miến cá cay, tôm biển xào tỏi, trai vị cay, cùng với cua bột chiên cay mới nghiên cứu ra, hải sản rực rỡ muôn màu đặt trên bàn thấp bằng gỗ tử đàn, nhìn khiến cho người khác ngón trỏ đại động.

Nguyên bản Quốc sư ở trên nhuyễn tháp nhắm mắt dưỡng thần, cũng chậm rãi mở mắt ra, con ngươi thanh lãnh băn khoăn một lát giữa đồ ăn vặt và Tô Dự, “Nói đi, muốn hỏi cái gì?”

Bị liếc mắt nhìn thấu mục đích, khó tránh khỏi có chút xấu hổ, Tô Dự gãi gãi đầu, bưng một đĩa tôm xào ngồi xuống ghế nhỏ bên cạnh nhuyễn tháp, “Thần chính là muốn biết, huyết khế này đính như thế nào, việc đính hạ đối với song phương có ảnh hưởng gì không?”

Quốc sư nhấc lên một con tôm, chậm rãi cắn một ngụm, tỏi phi vàng có một cỗ hương vị đặc biệt, rắc lên thịt tôm bỏ vỏ ăn rất là ngon. Ưu nhã ăn hết một con tôm, Quốc sư mới chậm rãi mở miệng nói: “Chỉ cần giao ra một giọt máu ở đầu ngón tay, còn lại bổn tọa sẽ xử lý. Huyết khế này có thể giúp bổn tọa biết được ngươi có để lộ bí mật hay không, về những mặt khác, cũng không ảnh hưởng gì.”

Máu đầu ngón tay, không phải máu ở đầu lưỡi! Tô Dự trừng mắt, “Nếu dùng máu ở chỗ khác thì có gì khác không?”

Quốc sư nghe vậy hơi hơi nhíu mày, “Tay đứt ruột xót, trong giọt máu đầu ngón tay này có một nửa tâm đầu huyết [máu ở tim], tất nhiên là nên dùng cái này.”

“Kia……” Tô Dự lại đưa một con tôm qua, trộm ngắm thần sắc Quốc sư một cái, cẩn thận hỏi, “Trong khoảnh khắc định khế, có hiện tượng đặc thù gì hay không, tỷ như nghe được suy nghĩ trong lòng đối phương chẳng hạn?”

“Ân?” Tay lấy tôm của Quốc sư dừng lại, yên lặng nhìn vào mắt Tô Dự.

Con ngươi thanh lãnh sáng trong, tựa hồ có lưu quang chợt lóe, Tô Dự hoảng hốt một chút, âm thầm cảm thán đôi mắt Quốc sư thật sự là rất xinh đẹp.

“Ngươi đã cùng Hoàng thượng đính huyết khế?” Thanh âm Quốc sư nguyên bản không chút để ý đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm túc, người cũng ngồi dậy.

“Vâng……” Tô Dự nuốt nuốt nước miếng, “Huyết khế này so với bình thường có gì bất đồng sao?”

Quốc sư buông mi, “Huyết khế bình thường, chỉ có bổn tọa có thể đính, loại này của Hoàng thượng……”

“Meo!” Một câu chưa nói xong, mèo nhỏ lông vàng đột nhiên từ trên lầu phóng xuống, bổ nhào vào trong lòng Quốc sư.

“Tương Trấp Nhi, đừng phá!” Tô Dự nhanh chóng đi ôm mèo lại, miễn cho va chạm trúng Quốc sư.

“Meo meo —” Mèo nhỏ táo bạo đánh tay Tô Dự, đôi mắt màu hổ phách trừng Quốc sư, cảnh cáo người không cho nói lung tung.

Quốc sư thật sâu liếc mắt nhìn Tô Dự, “Huyết khế này có gì bất đồng, ngươi về sau tự nhiên sẽ biết, tóm lại Hoàng thượng sẽ không hại ngươi là được.”

Nếu đã ký kết huyết khế, Tô Dự có thể tự do xuất nhập tầng thứ tư An Quốc Tháp, Quốc sư đối đãi với hắn tựa hồ cũng tùy ý hơn không ít, “Ngươi đi tầng thứ ba, tìm quyển sách [ Sơn Hà đồ giám ] đến đây, thuận tay treo con mèo này lên dây tua rua luôn.” Ném quả cầu lông vàng cho Tô Dự, Quốc sư lấy ra một bình trà gừng, bắt đầu hưởng dụng ăn vặt.

Tô Dự thành thành thật thật đi tầng ba tìm kiếm, nhìn nhìn dải tua rua từ tầng bốn buông xuống, lại nhìn nhìn quả cầu lông trong lòng, quyết định ôm thêm trong chốc lát, đợi khi tìm được sách mới đặt mèo lên đó.

Toàn bộ tầng ba đều là sách tràn đầy, nhìn hoa cả mắt, Tô Dự sau khi tìm một lúc lâu, căn bản nhìn không ra đống sách này xếp có cái quy luật gì. [ Luật lệ Đại An ] đặt bên cạnh [ Đại điển trình diễn nhạc ], [ Tiền triều sử ký ] để bên cạnh [ Thư sinh Bạch hồ truyện ]……

Hoàng đế bệ hạ nằm trong lòng Tô Dự thật sự xem không vừa mắt, bấu tà áo hắn nhảy xuống, hai ba cái bò đến tầng cao nhất của giá sách. Một mớ sách siêu dày “ào ào” rơi xuống, thiếu chút nữa đem Tô Dự vùi đi luôn.

“Tương Trấp Nhi, mau xuống đây!” Tô Dự luống cuống tay chân nhặt sách lên, một quyển rồi một quyển đặt trở về, bỗng nhiên ở trong đó thấy được [ Sơn Hà đồ giám ] dày chừng ba ngón tay.

Đem mèo nhỏ lông vàng treo lên dây lụa mềm, vỗ vỗ cái mông nhỏ xù xù kia, “Tự mình đi chơi đi.” Sau đó vô cùng cao hứng xuống lầu, lưu lại Hoàng đế bệ hạ đang hóa đá, treo trên dải tua rua theo gió nhẹ đong đưa.

Khi Tô Dự trở lại tầng hai, năm đĩa đồ ăn đều đã sạch sẽ, Quốc sư cầm một ly trà gừng, cùng hai con mèo hoa lớn trên bàn mắt to trừng mắt nhỏ.

“Ủa?” Tô Dự đã gặp qua hai con mèo này, lập tức hiếu kì lại gần, “Bọn chúng như thế nào lại ở trong này a?”

“Ăn chực.” Quốc sư tiếp nhận thư tịch trên tay Tô Dự, không hề để ý tới hai đại miêu.

“Lần trước Hoàng thượng cũng nói như vậy.” Tô Dự nhịn cười, thấy hai chú mèo hoa bộ lông bóng loáng, thò tay muốn sờ sờ.

Hai đại miêu tự nhiên so mèo mập nhỏ thân thủ nhanh nhẹn hơn nhiều lắm, quả quyết sẽ không để tay Tô Dự đạt mục đích, “vèo” một tiếng nhảy lên bàn, vun vút hướng trên lầu chạy, bám dải tua rua trèo lên, đụng vào Hoàng đế bệ hạ còn đang treo tại chỗ.

“Hoàng thượng, bò đến bất động rồi?” Mèo lớn đen vàng giao nhau lại gần, cười hì hì hỏi.

Hoàng đế bệ hạ liếc mắt nhìn Thập Thất thúc, đạp lên đầu hắn lủi lên tầng bốn.

“Ngao!” Lăng vương kêu đau một tiếng, quay đầu muốn tìm huynh trưởng cáo trạng.

Mèo lớn đen trắng phụ trách cản phía sau vượt qua, thuận tay cho hắn một móng vuốt, “Thất thần làm gì, nhanh lên đi!” Sau đó, đạp lên đầu đệ đệ bám sát cước bộ Thánh Thượng mà đi.

“Mấy con mèo này đều được nuôi trong An Quốc Tháp sao?” Tô Dự nghe trên lầu một trận tham âm mèo kêu nhao nhao ồn ào, mở miệng hỏi.

“Không phải,” Quốc sư lật lật [ Sơn Hà đồ giám ] trong tay, rồi sau đó ném cho Tô Dự, “Trong vòng ba ngày, học thuộc các kí hiệu mặt trên.”

“A?” Tô Dự mở to hai mắt, sáng nay không có bồi Hoàng thượng phê tấu chương, Tô Dự cuối cùng đem [ Tâm pháp làm cá ] thuộc lòng xong, đối với việc như thế nào làm chinh ngư có lĩnh ngộ càng sâu, vốn định hôm nay lại đến An Quốc Tháp luyện tập một phen, ai ngờ Quốc sư lại bảo hắn học tập.

Nhìn tên sách liền biết, đây là một quyển đồ tập giảng thuật hoàn cảnh địa lý Đại An triều, hắn là một đầu bếp, học [ Sơn Hà đồ giám ] làm cái gì? Cau mày mở ra, Tô Dự trợn tròn mắt.

Tranh vẽ trong sách đều là lối vẽ màu tỉ mỉ, tinh xảo vô cùng, trông rất sống động. Nhưng, vấn đề là, ai có thể đến giải thích một chút, “Sơn hà” đồ giám vì cái gì mà lại vẽ đầy các loại cá thế này?

Mở đầu chính là một con giống chinh ngư như đúc, có viết chú giải chi tiết, “Hình dạng như cá phụ mà có lông, gặp thì thiên hạ đại hạn.” Mấy loài cá phía sau thì Tô Dự nghe cũng chưa nghe nói qua, tỷ như “Doanh Ngư, thân cá mà có cánh chim, âm như uyên ương, gặp này thì đại thủy”; “Lăng Quy, xác rùa mà thân cá, gặp thì sóng gió khởi”……

Nhớ tới vài cái tranh vẽ khuếch đại dư thừa trong chương hai Thực đơn Tô ký, Tô Dự trừng mắt nhìn, mấy điểm mực đen tuyền kia có thể chính là đám quái ngư này hay không? Nếu thứ này cùng thực đơn có liên quan, hắn ngược lại là thực nguyện ý nghiên cứu một chút, nói rồi liền muốn đứng dậy cáo từ.

“Chậm đã,” Quốc sư nâng tay ngăn trở động tác của Tô Dự, “Sách này trở về hãy học, đêm nay tế trời, tầng bốn có mấy con chinh ngư bổn tọa đã loại đi tinh huyết, ngươi đi đem chúng làm cho xong đi.”

Tô Dự: “……” Quả nhiên, lớp học tác nghiệp và bài tập ở nhà một cái cũng trốn không thoát.

“Làm xong ngươi có thể mang đi một con.” Quốc sư nhấp nhẹ một ngụm trà gừng, nói.

“Thần đi ngay.” Nghĩ đến có thể làm cá nướng cho Hoàng thượng ăn, Tô Dự lập tức nhiệt tình mười phần. Tuy rằng Quốc sư không nói cho hắn cái huyết khế kia của Hoàng thượng có gì bất đồng, nhưng ngẫm lại đôi môi tái nhợt tối hôm qua của Hoàng thượng, liền biết loại sự tình không phải thông thường này đối với thân thể y có tổn hại, nói cái gì cũng phải tẩm bổ cho y thật tốt mới được.

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

Lớp học giải đáp nghi vấn An Quốc Tháp

Tiểu Ngư: Sơn Hà đồ giám và cá có quan hệ gì?

Thập Tam thúc: Sự tình sơn hà liên quan đến xã tắc!

Thập Thất thúc: Sự tình đồ giám liên quan đến tổ huấn!

Quốc sư: Sự tình Sơn Hà đồ giám liên quan đến vận mệnh quốc gia!

……

An gia tổ huấn: Cố non sông ta, thủ cá tươi của ta!

Tags: truyện Tiên Mãn Cung Đường online, Chương 59: Đồ giám. Truyện Tiên Mãn Cung Đường đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 59