“Meo?” Trưởng hoàng tử điện hạ đem nước mũi cọ lên mặt Thập Thất gia gia.
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nheo mắt, hai ngón tay nhẹ nhàng gõ lên bìa mật báo của Cảnh vương. Gần nửa năm qua, quái ngư ảnh hưởng càng ngày càng nghiêm trọng, giá cá tôm trong kinh thành đã cao đến thái quá, Cảnh vương tại Đông Hải mò vớt cá phá lệ chăm chỉ, cách mỗi mấy ngày lại cho thuyền chuyển về kinh thành một lần. Nay, Giao nhân nơi biển sâu, tộc quần chỉ nghe kỳ danh chưa từng thấy mặt này, thế nhưng cũng bị hắn áp giải đến.
“Trên biển chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?” Túc vương nhíu mày, Giao nhân thường chỉ sinh hoạt tại biển sâu, rất ít khi xuất hiện gần bờ.
“Tự nhiên là xảy ra chuyện.” Hoàng đế bệ hạ gợi lên một mạt cười lạnh, hải quái là vật sống, không có khả năng chỉ tàn sát bừa bãi ở khu vực gần bờ biển.
Lăng vương chùi nước mũi trên mặt, ôm mèo con mặc mã giáp đỏ xoa xoa đầu nó, “Khi nào vào kinh?” Hắn lớn như vậy còn chưa gặp qua Giao nhân a.
Danh mục quà tặng này chỉ là do đất phong các nơi báo lên trước, rất nhiều quà đều còn đang trên đường vận chuyển, thời gian nào vào kinh thì hoàn toàn phải xem thời tiết rồi.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, danh mục quà tặng vừa trình lên một ngày, đêm đó trời liền bắt đầu rơi tuyết.
Tô Dự theo thói quen nửa đêm tỉnh lại, phát hiện Hoàng đế bệ hạ lui tay lui chân gắt gao kề bên hắn, biết là y lạnh. Một chút biến hóa do tuyết rơi mang đến đối với thường nhân mà nói cũng không có ảnh hưởng gì, nhưng đối với miêu đại gia sợ lạnh thì không giống vậy.
Thò tay chuẩn bị dịch góc chăn cho Hoàng thượng, kết quả miêu đại gia nguyên bản ngủ không sâu liền bừng tỉnh.
Hoàng đế bệ hạ mở mắt ra, hơi hơi nhíu mày, “Lạnh à?” Nói xong, không đợi Tô Dự trả lời, bỗng nhiên biến thành mèo nhỏ lông vàng, tiến vào trong ổ chăn, quen thuộc chui vào nội sam Tô Dự, cuộn tròn dán lên ngực hắn.
Thật là, nô tài ngốc này, bị lạnh tỉnh cũng không nói một tiếng, nhất định muốn trẫm chủ động tiến vào làm ấm thân mình cho hắn mới chịu a.
Vào đông, Thái Hậu sợ hai nam nhân bọn hắn chiếu cố hài tử không tốt, nên buổi tối để trưởng hoàng tử ngủ ở Từ An Cung, việc này ngược lại là tránh èo lớn mèo nhỏ buổi tối vì tranh đoạt địa bàn trong chăn mà buồn rầu.
Tô Dự nháy mắt mấy cái, bị lớp lông ấm áp kia làm ngứa ngáy, không chỉ thân thể ngứa, mà trong lòng cũng ngứa, nhịn không được đưa bàn tay vào trong nội sam, sờ sờ thân thể lông xù của Hoàng đế bệ hạ. Mấy tháng nay thân thể mèo nhỏ lông vàng lớn lên rất nhanh, tựa hồ qua hai mươi tuổi, thân thể sẽ giống như mèo bình thường, trong vòng một năm sẽ lớn thành mèo trưởng thành.
Hoàng thượng được hắn sờ đến thoải mái, dần dần giãn tứ chi, đem cái bụng lông xù dán sát lên ngực Tô Dự, chân sau đặt tại bụng hắn, chân trước thì vươn dài, nhẹ nhàng để trên cằm Tô Dự, đem chính mình kéo ra dài sọc, tiện cho Tô Dự vuốt từ đầu đến đuôi.
“Bên ngoài hình như tuyết rơi.” Tô Dự ôm cục lông trong lòng, lẳng lặng nghe tiếng hoa tuyết rơi ngoài cửa sổ.
Hoàng đế bệ hạ xê dịch thân thể về phía trước, đem đầu lộ ra, vỗ vỗ mặt Tô Dự ý bảo hắn dựa qua đây.
Tô Dự cúi đầu, nhận được một nụ hôn lông xù hơi lạnh, trong biển ý thức truyền đến thanh âm Hoàng đế bệ hạ, “Ân.” Một đơn âm, không có đoạn dưới.
Ân là ý tứ gì? Tô Dự ngẩn người.
Đệm thịt ấm hô hô lạch cạch một tiếng chụp lên mặt hắn, Hoàng đế bệ hạ không kiên nhẫn lại hôn hắn một cái, “Không phải ngươi nói tuyết rơi sao? Trẫm liền ứng một tiếng.”
Tô Dự giật giật khóe miệng, loại thuận miệng đáp ứng này, là một con mèo không cần phải khắt khe như vậy đi! Nâng tay, ấn đầu mèo vào trong hõm vai, nhét chặt góc chăn, ngủ!
Tuyết rơi lấp lối, cống phẩm trên đường, chỉ có thể chậm rãi đi tới.
–0–
Đảo mắt đã đến mồng tám tháng chạp.
Tiết mồng tám tháng chạp, trong cung thiết gia yến. Gia yến này, không có Thân vương tôn thất tham gia, chỉ có Thái Hậu, Hoàng thượng và các cung phi, nếu có hoàng tử công chúa, thì sẽ cùng tham gia luôn. Nói ngắn gọn, đây là một gia yến của nội bộ trong cung, mọi người tụ cùng một chỗ uống bát cháo mồng 8 tháng chạp, góp phần náo nhiệt.
Bởi vì không có ngoại nhân ở đây, nên ca múa trên gia yến có thể do nhóm phi tần biểu diễn, nhóm phi tần vốn rất ít nhìn thấy Hoàng thượng, tự nhiên phải sử ra chiêu thức toàn thân, nói cái gì cũng muốn lộ mặt ra một chút.
Vào ban ngày, nhóm phi tần hậu cung bận rộn tập luyện ca múa, còn Tô Dự thì vội vàng nấu cháo.
Hoàng đế bệ hạ ồn ào không muốn ăn đậu, nhưng cháo đậu mồng 8 tháng chạp lại nhất định phải ăn, Tô Dự hết cách, chỉ có thể làm một ít cá viên giả làm hạt đậu.
Đông Hải đưa tới bạc ngư, cá như tên gọi, thân thể thực đơn bạc, nhiều xương, chỉ có thể băm ra làm cá viên. Thịt loại cá này thoạt nhìn tương đối mềm mại, nhưng sau khi cho vào nước sôi lại dẻo dai ngoài ý muốn, mặc kệ miếng nhỏ cỡ nào cũng có thể ngưng kết thành cá viên, ăn vào mềm mềm dai dai.
Tô Dự trước đem thịt cá băm trộn với các loại gia vị bất đồng, sau đó vo thành hình trân châu lớn nhỏ, cá viên be bé đủ mọi màu sắc, nhìn thoáng qua ngược lại là rất giống các hạt đậu nhiều màu.
Cung yến tổ chức tại Đông Ấm Điện, Hoàng đế và Thái Hậu ngồi trên thượng vị, các cung phi thì phân nam nữ ngồi ở hai bên. Đương nhiên, nam phi chỉ có một mình Tô Dự, vì thế hắn liền lẻ loi ngồi ở bên trái, phi tần còn lại thì chen nhau ngồi bên phải.
Hoàng đế bệ hạ vốn định để Tô Dự ngồi cạnh y, nhưng ngại Thái Hậu cũng ở tại trường, để Tô Dự và Thái Hậu ngồi ngang nhau thì kỳ cục, đành phải đầy mặt mất hứng từ bỏ.
Yến hội mở màn, vài vị tài tử cùng nhau dùng lụa màu múa một khúc, tiếng nhạc du dương, dải lụa sặc sỡ tung bay, rất là xinh đẹp. Trời đang rất lạnh, mấy tài tử lại mặc vũ y đơn bạc, làm nổi bật dáng người yểu điệu mơ hồ, ý đồ ra sức khơi gợi sự chú ý của Hoàng thượng.
Hoàng đế bệ hạ chuyên chú chọn cá viên trong bát cháo ăn, căn bản không ngẩng đầu.
“Mieo……” Trưởng hoàng tử điện hạ mặc mã giáp nhỏ màu vàng sậm, từ trong long bào chui ra, bốn phía nhìn nhìn, hướng về phía Tô Dự cách đó không xa tinh tế mềm mềm gọi.
Tô Dự ngẩng đầu, cười cười với mèo con, ý bảo nó ngoan ngoãn.
“Meo meo mieo –” Mèo con đã hơn ba tháng, so với thời điểm vừa đầy tháng, nay thanh âm phát ra càng nhiều hơn.
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhíu mày, gắp một khối cá viên màu xanh nhét vào trong miệng mèo con, ngăn chặn cái âm thanh làm nũng kia.
“Cẩn thận nó nghẹn mất.” Thái Hậu không tán đồng lắm nhỏ giọng nói Hoàng thượng một tiếng, nâng tay ôm lấy mèo con.
Hoàng thất Đại An thích nuôi mèo, đây là chuyện mọi người đều biết, cho nên khi nhóm phi tần nhìn thấy Thái Hậu ôm một chú mèo con cũng không cảm giác kỳ quái chút nào, “Đây là mèo Hoàng thượng mới nuôi sao?” Thục Chiêu nghi cười xáp lại.
“Đây là con của thánh miêu.” Thái Hậu cười lấy khăn lau lau chỗ lông bị dính cháo.Nhóm phi tần ai nấy lần lượt cười khen hai câu, nói chú mèo con này bộ dáng rất có tinh thần, hiển nhiên là một tay bắt chuột giỏi nha. Tô Dự suýt nữa đem cháo mồng 8 tháng chạp phun hết ra luôn.
Nhóm tài tử hiến diễn xong, là tới lượt nhóm chiêu nghi trổ tài, các tiểu thư khuê các này, không nói cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, nhưng trên cơ bản đều có một hai dạng sở trường như vậy.
Đức Chiêu nghi đàn xong một khúc thất huyền cầm, nhìn nhìn Tô Dự còn đang chuyên tâm ăn cháo, “Không biết Hiền phi nương nương muốn hiến diễn gì, chúng thần thiếp thế nhưng đã hiếu kì mấy ngày rồi đấy.”
Tô Dự không hiểu ra sao ngẩng đầu, nhìn nhìn Đức Chiêu nghi đang khiêu khích, “Ta không hiến diễn.” Hắn không biết ca hát khiêu vũ, chẳng lẽ muốn biểu diễn nhồi cá viên sao?
Chúng phi tần không lường trước Tô Dự lại nói trắng ra như vậy, Đức Chiêu nghi bị nghẹn ngã ngửa, nhưng ai bảo người ta là phi, các nàng cũng không thể nói cái gì. Suy nghĩ lại, Tô Dự là phi, tự nhiên không cần làm những chuyện chỉ có ca cơ vũ nương mới làm này, tâm tình nguyên bản bởi vì ra một phen nổi bật mà âm thầm đắc ý nhất thời biến mất không còn một mảnh.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, quà tặng của Cảnh vương dịp quá niên đến.” Tiếng Uông công công hồi bẩm đánh vỡ không khí có chút xấu hổ trong Đông Ấm Điện.
“Trình lên đây.” Hoàng đế bệ hạ nuốt xuống một viên cá viên cuối cùng, vẫy tay nói.
Bởi vì Giao nhân quá mức hiếm lạ, nên Thái Hậu sau khi nghe nói cũng muốn nhìn xem, vừa vặn là hôm nay vào kinh, Hoàng đế bệ hạ liền cho người trực tiếp đưa đến cung yến.
Theo lời thông truyền, một trận tiếng linh đang nhỏ vụn từ ngoài điện truyền đến.
Cửa điện mở ra, gió lạnh bên ngoài trong nháy mắt thổi vào, theo đó mà đến, còn có một cỗ mùi biển cả cực nhạt.
Đại môn to lớn nhanh chóng khép lại, đem rét lạnh che bên ngoài cửa, chỉ lưu lại một nữ tử thân khoác sa mỏng vô thố đứng trước đại môn.
Nữ tử mặc trên người giao tiêu màu lam nhạt, rõ ràng phác thảo ra dáng người duyên dáng câu nhân, mảnh lụa mỏng che mặt làm người ta nhìn không rõ dung nhan, nhưng chỉ từ đôi mắt lộ ra làm xung quanh sáng lên kia mà xem, thì đây chính là một mỹ nhân khó gặp. Mái tóc màu xanh lá thật dài không có bất cứ trang sức nào, cứ như vậy rối tung ở sau người, dưới ánh nến lấp lánh, có thể trông thấy một tầng màu lam thản nhiên ánh lên.
Đây, chính là Giao nhân nơi biển sâu trong truyền thuyết.
Mọi người trong điện, bao gồm cả Tô Dự, đều bị mỹ nhân thần bí này hấp dẫn ánh mắt.
Hoàng đế bệ hạ không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Giao nhân chậm rãi tiến về phía trước, mèo con trong lòng Thái Hậu ngẩng đầu lên, hít hít cái mũi nhỏ, có chút nghi hoặc nghiêng đầu, “Meo?”
Nhóm phi tần phục hồi tinh thần, tự nhiên chú ý tới phản ứng của Hoàng thượng, nhất thời như lâm đại địch.
“Nữ nhân nơi biển cả tham kiến Hoàng đế bệ hạ.” Thân ảnh mảnh khảnh nhẹ nhàng quỳ xuống giữa đại điện, thanh âm ôn nhu phảng phất như chim sơn ca thánh thót, âm cuối lại mang theo vài phần mê hoặc nhân tâm, truyền thuyết tiếng hát của Giao nhân có thể làm cho con thuyền lạc mất phương hướng nơi biển rộng.
An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, không nghĩ tới Giao nhân nói chuyện thế nhưng rõ ràng như vậy, y còn cho rằng Giao nhân chỉ là một con cá không biết nói, nhiều lắm là giống như Doanh Ngư kêu to hai tiếng vậy thôi.
“Cũng không có gì hiếm lạ nha.” Trên xà nhà, mèo hoa lớn đen vàng giao nhau có đốm lấm tấm bĩu môi.
“Ngậm miệng!” Mèo lớn đen trắng giao nhau bên cạnh vỗ đệ đệ một móng vuốt, lúc này trong Đông Ấm Điện lặng ngắt như tờ, lỡ bị Hoàng thượng nghe thấy thì xui xẻo to.
Lăng vương lần này nhớ rõ không tranh cãi ầm ĩ, chỉ yên lặng há mồm cắn lỗ tai huynh trưởng.
Hoàng đế bệ hạ đứng dậy, đi xuống đài cao, không cho phép Giao nhân đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt nàng, “Bỏ khăn che mặt xuống.”
Tô Dự nhìn phản ứng của Hoàng thượng, không hiểu sao trong lòng căng thẳng.
Giao nhân ngẩng đầu nhìn Hoàng đế bệ hạ tuấn mỹ, chậm rãi nâng tay, mảnh lụa mỏng che ngang nháy mắt rơi xuống, lộ ra một gương mặt xinh đẹp động lòng người.
“Phì phì,” Lăng vương phun lông trong miệng ra, “Hóa ra chỉ như vậy a.” Mệt hắn còn chờ mong dưới miếng sa che mặt là ngư thần cơ, ai ngờ bộ dạng thế nhưng cùng phàm nhân giống nhau như đúc.
Túc vương cũng hiểu được có chút không thú vị, “Không bằng đi An Quốc Tháp đi.” Trước đó Tô Dự đã đưa sang cho Quốc sư một nồi cháo cá viên mồng 8 tháng chạp to đùng, Chiêu vương điện hạ sau khi nghe nói liền vui vẻ chạy tới An Quốc Tháp bồi hoàng thúc qua lễ, hai người bọn họ bởi vì hiếu kì Giao nhân nên không có đi, nay hối hận a.
“Đi mau, lúc này có lẽ còn kịp.” Lăng vương nói xong, xoay người bỏ chạy.
Túc vương quay đầu lại nhìn thoáng qua Giao nhân, cũng chạy theo.
Hoàng đế bệ hạ lẳng lặng nhìn Giao nhân trong chốc lát, “Ban trụ Bích Tiêu Cung.”
Nhóm phi tần ồ lên, Bích Tiêu Cung kia là nơi ở ban cho tứ phi a, mỹ nhân mới tới này cái gì cũng không làm, liền trực tiếp đi vào ở. Ghen tị đồng thời lại nhịn không được nhìn phản ứng của Tô Dự, đều có chút sung sướng khi người gặp họa, hoa nở chóng tàn, lúc trước độc sủng có là gì, xem đi, có người mới, Hoàng thượng rất nhanh sẽ quên hắn a.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Bọn miêu đại gia đi Bích Tiêu Cung vây xem Thập Thất thúc: Ngươi có thể biến thành ngư thần hay không, biến cho ta coi
Thập Tam thúc: Cái đuôi rất lớn, nướng hẳn là không tệ
Quốc sư: Con này lớn như vậy, phơi thành cá khô hẳn là có thể tế trời vài lần
Đệ đệ: Tẩu tử, cái này ăn ngon không?
Đại Mao: Mẻo! Meo meo meo!
Giao nhân: Ngư khả sát, bất khả nhục!
Bình luận