Bởi vì miệng của Tạ Dư An phát ra ánh sáng khi cắn một miếng kem giống anh.
Thẩm Trọng Thành: “….”
Tạ Dư An cười một lúc lâu mới ngừng được, cậu thở không ra hơi mà nói: “Này là loại kem quỷ gì vậy?”
Tạ Dư An không nói gì còn tạm được, đằng này cậu vừa nói thì Thẩm Trọng Thành lại thấy đầu lưỡi của cậu cũng đang phát ra ánh sáng, tóm lại là kem đã dính vào miệng thì ở đâu cũng phát ra ánh sáng huỳnh quang cả.
Cho nên không cần soi gương thì Thẩm Trọng Thành cũng biết tình hình hiện tại của mình không tốt hơn Tạ Dư An bao nhiêu.
Anh lạnh mặt đứng lên muốn đi bật đèn, thế nhưng lại bị Tạ Dư An ngăn lại: “Đừng mà, nếu bật đèn thì kem phát sáng này không phải sẽ không còn nhìn rõ được hay sao?”
Thẩm Trọng Thành tức giận cười gằn rồi tự nói tự nghe: “Không bật đèn thì em cũng đâu có nhìn thấy anh?”
Cơ mà đương nhiên là thấy được, lúc mở thùng ướp lạnh ra Thẩm Trọng Thành không có tắt hết đèn, tuy rằng ngọn đèn trong phòng có chút leo lắt, thế nhưng Thẩm Trọng Thành cũng không có đen đến nỗi hòa làm một với bóng tối, có điều là anh không nói gì còn tạm được, đằng này vừa mới nói thì miệng của anh cũng sáng lên.
Vì vậy mà Tạ Dư An càng thấy mắc cười hơn, cơ mà vẫn dỗ người ta: “Thấy mà, thấy được mà. Anh Bá Hổ không hề đen, anh đang phát sáng kìa.”
“….”
Dỗ thế chi bằng không dỗ.
Thẩm Trọng Thành không nói gì nữa____ chủ yếu là anh không muốn há miệng nói chuyện trong hoàn cảnh mờ tối như thế này, anh đi tới chỗ công tắc để bật đèn, sau đó mới chịu mở miệng nói với Tạ Dư An: “Kem này không thể ăn, mau vứt đi.”
Tạ Dư An nghĩ lời này của Thẩm Trọng Thành chắc chắn là che giấu lương tâm, cho nên cậu nói theo cảm nhận thật: “Em thấy mùi vị cũng không tệ lắm mà.”
“Vị giác của em có vấn đề đấy bé cưng.” Thẩm Trọng Thành tiếp tục trợn mắt nói dối.
Tạ Dư An hỏi anh: “Anh cảm thấy không ngon thật hả? Không muốn ăn sao?”
Thẩm Trọng Thành nói chắc nịch: “Đúng vậy.”
“Em thì thấy ngon, thôi để em ăn giúp anh cho, mấy cây còn dư cứ để tủ lạnh trước, vài hôm nữa em ăn.” Tạ Dư An nhận lấy kem từ tay anh, dự định giúp đỡ Thẩm Trọng Thành giải quyết gánh nặng ngọt ngào này.
Thế nhưng khi đầu ngón tay của Tạ Dư An vừa mới chạm vào thì Thẩm Trọng Thành đột nhiên giống như nghĩ tới điều gì đó mà rụt tay lại.
Tạ Dư An nghĩ Thẩm Trọng Thành cũng không thể thoát khỏi định luật hương thơm, thế nhưng lại nghe anh nói rằng: “Đợi đã, nếu kem đã ngon như vậy thì sao lại không để cho Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm cùng nếm thử?”
Tạ Dư An: “?”
“Không phải anh nói không ngon sao?” Tạ Dư An hỏi anh.
“Anh kén ăn, bọn họ thì không, em thích kem này thì để lại cho em hai cây.” Thẩm Trọng Thành vừa nói vừa lấy điện thoại ra gọi cho Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm, bảo bọn họ tới nhà ăn kem.
Tiền Trấn Xuyên với Nghiêm Lâm đều có chung suy nghĩ là Thẩm Trọng Thành không thể nào tốt bụng như vậy được, nhất là Tiền Trấn Xuyên, anh ta dạo này quậy dữ quá cho nên khi nghe Thẩm Trọng Thành đột nhiên mời tới thì lại vô cùng chột dạ, cho nên anh lấy cớ bận đi hẹn hò để không tới, Thẩm Trọng Thành thật sự không lừa gạt hai người đó nhưng lại bị từ chối khiến sắc mặt anh cả đêm không tốt chút nào.
Lúc sắp đi ngủ, tạ Dư An đánh răng xong chuẩn bị chui vào chăn thì điện thoại của Thẩm Trọng Thành chợt vang lên một tiếng, Tạ Dư An ngẩng đầu nhìn thoáng qua một cái nhưng không có chú ý đến, Thẩm Trọng Thành còn đang đánh răng cho nên ú ớ nói với Tạ Dư An: “Cục cưng, có tin nhắn hả, đọc anh nghe thử.”
“Ò, để em xem giúp anh.” Tạ Dư An nghe vậy thì nâng người lên cầm lấy điện thoại, điện thoại của Thẩm Trọng Thành mở khóa bằng dấu vân tay, cơ mà cũng có thêm dấu vân tay của Tạ Dư An cho nên cậu có thể mở được, chỉ cần cậu muốn thì có thể thấy được hết những thứ có trong điện thoại của Thẩm Trọng Thành.
Tạ Dư An nói: “Là ba nhắn á anh.”
Lần trước về nhà ba mẹ Thẩm Trọng Thành, Tạ Dư An đã được ghi tên vào gia phả của nhà họ Thẩm, việc này so với việc hai người tuyên bố kết hôn còn có sức nặng hơn cho nên Tạ Dư An cũng đã đổi giọng gọi ba Thẩm là “Ba”.
“Ba sao?” Thẩm Trọng Thành nhíu mày, “Sao trễ vậy rồi mà ba còn nhắn tin tới, ba nhắn gì vậy?”
“Con trai của ba.” Tạ Dư An đọc theo tin nhắn, “Mẹ con bảo con không nên mặc đồ Tôn Trung Sơn kèm theo kính râm đâu, nhìn cứ như mấy người giả mù chặn người ta lại để coi bói ở ven đường ấy, không phải điềm lành, cho nên bảo con đổi sang màu khác mà mặc đi, ha ha ha ha ha____”
Thẩm Trọng Thành: “….”
Tạ Dư An vốn tính nhịn xuống, cơ mà không kiên trì được bao lâu, lúc vừa mới đọc xong đã chịu không nổi nữa.
“Buồn cười lắm sao? Hửm?” Thẩm Trọng Thành bước từ phòng tắm ra, ánh mắt sâu thẳm, nói bằng giọng nguy hiểm.
Tạ Dư An ngoan ngoãn ngồi ngay lại, cũng học che giấu lương tâm giống như anh mà nói: “Không buồn cười chút nào.”
Thẩm Trọng Thành nhếch môi cười nói: “Vậy em vừa mới cười cái gì?”
Tạ Dư An chỉ có thể tiếp tục kiếm cớ: “…..Em vui vẻ thôi.”
Thẩm Trọng Thành từng bước ép sát: “Vui vẻ vụ gì?”
Tạ Dư An nhìn biểu cảm của Thẩm Trọng Thành thì có chút hoảng sợ, mà đã hoảng sợ thì liền nói sai: “Thì cùng anh ngủ cho nên vui vẻ.”
Thế nhưng câu trả lời này rất hợp ý Thẩm Trọng Thành, anh cười càng sâu: “Cái miệng nhỏ nhắn này của cưng thật ngọt, chắc chắn là đã ăn rất nhiều kem, ông xã sẽ khiến em vui vẻ liền đây.”
Tạ Dư An: “….”
Thẩm Trọng Thành nở nụ cười dâm đãng rồi nhảy bổ lên người Tạ Dư An.
“Oái, em không cười anh thật mà, hay em khóc cho anh xem nha huhu.” Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành đột nhiên nhào tới thì theo phản xạ hét lên một tiếng, tiếp đó nhanh trí cắn môi méo miệng giống như sắp khóc.
“Ha ha.” Thẩm Trọng Thành nhìn thấy biểu cảm của Tạ Dư An thì không nhịn được cười, anh cúi người hôn lên môi cậu một cái rồi nói: “Cục cưng nhà ai mà lại đáng yêu thế này?.”
Nói xong câu đó thì Thẩm Trọng Thành nhanh tay lột hết áo ngủ của Tạ Dư An rồi bắt đầu cày bừa, không cho cậu nói thêm tiếng nào nữa.
Hôm qua Tiền Xán có giành chút thời gian để gửi tin nhắn cho Tạ Dư An, hỏi rằng hương vị của kem như thế nào, ăn vui không.
Tạ Dư An không vui chút nào, nhờ phúc của đống kem đó mà sang hôm sau cậu mới có thể trả lời tin nhắn của Tiền Xán, cậu lượt hết nội dung không lành mạnh khác mà chỉ tập trung vào chuyện chính: [ Ăn ngon lắm, cơ mà sao kem đó phát sáng được vậy?]
Tiền Xán trả lời cậu: [ Là kem của nước ngoài đấy, tên nhãn hiệu là người cao tuổi, tôi không nhớ được, cơ mà nó phát sáng được hình như là vì có bỏ thêm sứa phát sáng ấy, tôi mua nhiều lắm! Cậu có thích không? Nếu thích thì tặng cậu thêm mấy cây nữa.]
(*Sứa phát sáng)
Hèn chi trên tủ ướp đá có một ký hiệu hình con sứa, thế nhưng Tạ Dư An nghĩ đến eo cùng thận của mình, cảm thấy trước khi hai người trắng trở lại thì loại kem này vẫn nên ít ăn thôi, cho nên chỉ có thể từ chối: [ Bây giờ thì không được rồi, gần đây tôi đang giảm cân, huấn luyện viên nói tôi phải cai mỡ với đường.]
Muốn tập ra đường nét cơ bắp thì ăn kiêng là điều cần thiết, Tiền Xán vừa nghe thế cũng nhớ ra cho nên vội vàng nói: [ Vậy tôi cũng không thể ăn, cuối tuần này thử vai rồi. ]
Tạ Dư An hỏi anh: [ Đúng vậy, anh chuẩn bị sao rồi? ]
Tiền Xán trả lời: [ Trong lòng tôi có chút thấp thỏm, mặc dù đại sư đã nói tôi chắc chắn sẽ vượt qua buổi thử vai, thế nhưng vai tiểu tướng quân họ Kỷ với Ngũ hoàng tử chắc chắn phải là GAY diễn, tôi cũng không phải GAY thì có thể diễn ai đây? Nếu dựa theo tuổi tác với ngoại hình thì nếu không phải tiểu tướng quân họ Kỷ cũng sẽ là Nhị hoàng tử, ây da, tôi đem đống kem còn dư lại đi tặng qua hình thức rút thăm trúng thưởng đây.]
Tạ Dư An: [ Đi đi.]
Tạ Dư An lên weibo tính share bài Tiền Xán tặng kem, thế nhưng vừa mới mở giao diện weibo ra thì đã thấy Thẩm Trọng Thành nhắn tin qua wechat cho cậu: [ Cục cưng, em đang làm gì đó? ]
Cách nói chuyện sao giống mấy ông EQ thấp nhàm chán vậy?
(Chỗ này giống kiểu mấy anh hỏi “em ăn cơm chưa” í:v)
Nhưng mà Tạ Dư an vẫn trả lời anh đàng hoàng: [ Em vừa mới cùng huấn luyện viên làm xong ]
“Dư An_____”
Tạ Dư An vẫn chưa gõ xong đã nghe thấy Tất Đông Thụ đang gọi cậu, vì vậy mà cậu quay đầu lại nói: “Chuyện gì vậy anh Đông?”
“Tôi giúp cậu tra được____” Tất Đông Thụ giống như là chạy tới, thở gấp vài hơi mới nói được hết câu, “Nghe nói Kha Tài Cảnh với Kỳ Hiên cũng sẽ tham gia buổi thử vai.”
Tên của hai người đó lâu rồi không có xuất hiện bên tai Tạ Dư An, sau khi cậu nghe xong thì có chút giật mình: “Anh nghĩ là Kha Tài Cảnh tìm người bôi đen em sao?”
“Không thể loại trừ khả năng này.” Tất Đông Thụ nói, “Danh sách thử vai còn chưa có xác định, thế nhưng tôi xem qua thì không có ai từng dính dáng tới cậu cả.”
Thế nhưng Tạ Dư An lại cảm thấy khả năng Kha Tài Cảnh với Kỳ Hiên bày trò quỷ không lớn lắm: “Hai người bọn họ không có lí do để làm vậy, Kỳ Hiên đã là ảnh đế, khả năng đạo diễn Ngỗi dùng anh ta còn thấp hơn tôi, mà một khi dùng tôi rồi thì tuyệt đối sẽ không dùng anh ta.”
Tất Đông Thụ cũng nghĩ tới điều này: “Cũng không chính xác là để vượt qua buổi thử vai, bọn họ không muốn thấy cậu sống tốt cho nên mới muốn bôi đen cậu, có thể lắm chứ, nhất là Kha Tài Cảnh ấy.”
“Tôi vẫn cảm thấy không có khả năng lắm.” Tạ Dư An sau khi suy nghĩ một chút lại lắc đầu, “Ai cũng đều biết tôi với Kha Tài Cảnh từng xích mích, nếu là gã làm thật thì cũng quá rõ ràng đi.”
Tất Đông Thụ im lặng suy nghĩ vài giây, tiếp đó lại thở dài nói: “Nếu không phải bọn họ, vậy thì hôm thử vai cậu nhớ phải hết sức cẩn thận đó.”
Tạ Dư An nói: “Vâng.”
“Đây là danh sách những người tạm chắc chắn sẽ tham gia buổi thử vai, cậu xem thử đi, sợ là tôi không phát hiện được người mà cậu có thể phát hiện.” Tất Đông Thụ lấy danh sách diễn viên từ trong túi tài liệu ra đưa cho Tạ Dư An.
Ngỗi Chính Côn làm đạo diễn 《 Kinh Uyên Lục 》 quá mức đặc biệt, Tất Đông Thụ và Tạ Dư An đều không muốn bỏ qua cơ hội như vậy.
Sau khi Tất Đông Thụ rời khỏi phòng huấn luyện, Tạ Dư An ngồi trên giường lật xem danh sách, cậu biết rất nhiều cái tên, thế nhưng người từng dính líu tới cậu ngoại trừ Kha Tài Cảnh với Kỳ Hiên thì không còn ai cả.
Tạ Dư An nhíu mày ngẩn người một lúc thì chợt nghe điện thoại trong tay “brưm” một tiếng, lúc này cậu mới chú ý điện thoại của mình đang rung lên, nhắc nhở cậu có tin nhắn đến.
Là Thẩm Trọng Thành nhắn tới, Tạ Dư An vừa mới mở wechat ra đã thấy Thẩm Trọng Thành đang điên cuồng spam____
[? ]
[ Mới làm xong? ]
[ Làm cái gì? Chuyện vui vẻ sao? ]
[ Sao em không trả lời tin nhắn của anh? Lại đang làm sao? Bây giờ ngay cả trả lời có lệ với anh cũng không muốn sao? ]
Tạ Dư An có chút ngơ ngác, làm? Cậu làm cái gì?
Cậu kéo ngược đoạn lịch sử trò chuyện mới phát hiện câu nói chưa gõ xong có ý nghĩa rất khác không biết như thế nào lại được gửi đi, Tạ Dư An vội vàng giải thích: [ Không phải vậy! là cùng huấn luyện viên làm xong huấn luyện thôi, vừa nãy chưa gõ xong em đã gửi đi mất, sau đó anh Đông tới tìm em nói chuyện cho nên em không nhìn điện thoại nữa. ]
Thế nhưng giọng điệu của Thẩm Trọng Thành vẫn không tốt lắm: [ Ồ, phải không? ]
Tạ Dư An trả lời anh: [ Đương nhiên là phải, em tới công ty mà, anh đang nghĩ gì đó. ]
Thẩm Trọng Thành trả lời lại: [ Anh đang nhớ em. ]
Hình như là dỗ được rồi? Sao lần này dỗ dễ vậy nhỉ?
Chỉ có điều lúc Tạ Dư An thấy Thẩm Trọng Thành nói đang nhớ mình thì vẫn nhịn không được mà mím môi cười cười, cậu gõ chữ trả lời anh: [ Em cũng nhớ anh =3= ]
Nhưng mà cậu vừa mới nhắn qua câu này thì cùng lúc đó Thẩm Trọng Thành cũng gửi tin khác đến cho cậu: [ Anh đang nhớ tối qua em không phải rất vui vẻ sao? Đêm nay có muốn tiếp tục vui vẻ hay không? ]
Tạ Dư An: [? ]
Tạ Dư An: [ Em không vui, không muốn. ]
Thẩm Trọng Thành lại hỏi: [ Sao lại không vui? Tối qua không phải còn nói ngủ với anh nên vui hay sao? Vậy là không vui cho nên muốn tìm người khác ngủ? ]
[ Huấn luyện viên nói vận động nhiều sẽ làm rơi mất cơ bắp, em khá gầy cho nên luyện ra cơ bắp không dễ dàng đâu anh êy.] Tạ Dư An cả thấy câu trả lời này của mình vô cùng hợp tình hợp lí, quá là tuyệt vời.
Ai ngờ Thẩm Trọng Thành lại: [ Cục cưng, em phải rõ người vận động chính là anh, được rồi anh biết rồi, có phải em nghĩ anh là thứ vứt đi cho nên không thỏa mãn được em hay không, thế nhưng yêu cầu của em cũng quá cao rồi, ai mà có thể một đêm hai mươi lần được chứ? ]
Tạ Dư An: “?”
Bình luận