Bà vú của trưởng hoàng tử dáng người cường tráng, sữa sung túc, lần đầu vào cung gặp Thái Hậu, Thái Hậu liền tỏ vẻ thực vừa lòng, kết luận một bà vú như vậy đã đủ rồi, không cần phải tìm nhiều thêm. Vì thế, vị Điền mụ mụ này liền trở thành bà vú duy nhất cho trưởng hoàng tử. Đây chính là sự tình làm rạng rỡ tổ tông, Điền mụ mụ mỗi ngày ở trong cung ăn no uống đủ, rất là thoải mái, điều duy nhất không được hoàn mỹ là, bà trước giờ chưa hề gặp qua trưởng hoàng tử, về sau mà về nhà, không biết nên thổi phồng khoe khoang với người trong nhà như thế nào đây a.
“Hoàng tử quý giá, há các ngươi có thể nhìn thấy!” Thái Hậu lúc trước vẻ mặt lạnh lùng nói như vậy với bà, làm bà sợ tới mức không dám nhiều lời nữa, mỗi ngày đúng hạn cho sữa vào bát trình lên Lâm cô cô.
“Ngươi không nói ra, ai mà biết ngươi chưa gặp trưởng hoàng tử chứ.” Lâm cô cô nghe bà phiền não, cười nhạo nói.
Điền mụ mụ ngẫm lại cũng đúng, chẳng phải tiểu oa nhi đều cùng một bộ dáng sao, chỉ cần bà không nói, ai có thể nghĩ bà chưa thấy qua trưởng hoàng tử cơ chứ. Đợi bà xuất cung rồi, chỉ cần không phải nói khoác thái quá, thì muốn bố trí như thế nào cũng được, về sau vị quý tử điện hạ này ít nhất cũng là Thân vương, bà làm bà vú sẽ vinh diệu một đời nha.
Ngày hôm đó, Điền mụ mụ đang ở trong phòng thiêu thùa may vá, có cung nữ tiến vào đưa canh gà cho bà. Nhằm cam đoan sữa sung túc, thức ăn mỗi ngày đều rất tốt, cách một thời gian còn có thể uống các loại canh bất đồng, “Cô nương cứ để đó đi, một lát nữa ta sẽ uống.” Điền mụ mụ theo thói quen trả lời.
“Mụ mụ vẫn nên thừa dịp còn nóng uống đi, nghe tiểu đại ca phòng bếp nói, canh này lạnh thì uống không ngon đâu.” Cung nữ hạ mí mắt, không dời nửa bước.
“Vậy sao.” Điền mụ mụ nghe vậy, nhanh chóng buông kim chỉ trong tay, bưng canh gà lên hớp liền mấy ngụm.
“Điền mụ mụ, nên đưa sữa cho đại hoàng tử rồi.” Vừa uống xong, liền có tiểu cung nữ đến gọi bà, Điền mụ mụ ứng tiếng, thu thập sơ lược một chút liền vội vàng đi.
Uông công công bưng một chén sữa đầy vào đại điện Bắc Cực Cung, Tô Dự cũng bưng thịt cá sền sệt vừa nấu xong đi đến.
Vừa nhập xuân, trong đại điện ấm áp, Hoàng đế bệ hạ từ khi mùa đông bắt đầu rất ít tại Ngự Thư Phòng phê tấu chương, đều chuyển đến Bắc Cực Cung hết, nằm ườn trên đệm mềm, một bên suy sút ăn điểm tâm một bên phê tấu chương.
Giờ phút này, mèo nhỏ lông vàng đang đầy mặt nghiêm túc lật tấu chương, quả cầu lông nhỏ đen vàng giao nhau thì nằm ngửa ở phía sau y, ôm chiếc đuôi to màu vàng kim cắn đến cắn đi.
Tùy tay đặt sữa qua một bên, Uông công công nhanh chóng tiến lên tiếp nhận cái bát trong tay Tô Dự.
“Không có việc gì, là thịt cá nấu, không phải chưng.” Tô Dự cười tránh tay Uông công công, tự mình cầm rồi ngồi xuống đệm mềm.
Lần trước Tô Dự chưng một chén trứng sữa hấp hải sản, bởi vì nhất thời vô ý nên bị nóng phỏng tay, Hoàng đế bệ hạ liền phát hỏa lớn một trận tính tình, từ đó về sau, người ở Bắc Cực Cung hễ nhìn thấy Tô nương nương bưng bát liền sẽ lo lắng đề phòng, sợ hắn bị bỏng.
“Đại Mao, đến ăn thịt cá sền sệt nè.” Tô Dự vẫy tay với mèo con đang cắn đuôi phụ thân, quả cầu lông nhỏ ỉu xìu lập tức nhỏm dậy, vui vẻ chạy tới, bám chân Tô Dự kêu mẻo mẻo.
Tô Dự cầm muỗng nhỏ, múc một miếng thổi thổi, đưa đến cái miệng nhỏ đầy lông kia.
Vì phòng ngừa hài tử ăn chán, sền sệt mỗi ngày hắn làm đều không giống nhau, hôm nay thịt cá dùng là thịt cá lư tươi mới, nấu chín xong dầm ra, rưới lên chút nước sốt hải sản, hương vị đơn giản mà ngon miệng.
Hoàng đế bệ hạ đầu bất động, nghiêng mắt nhìn nhìn nhi tử ngốc ăn đến vẫy vẫy đuôi, nâng chân sau đá đá lỗ tai, hừ, trẫm mới không hiếm lạ!
Uông công công thấy nơi này không có việc gì, liền bưng bát sữa đến phòng bếp nhỏ trong Bắc Cực Cung, đưa bát cho nữ đầu bếp. Vì tiện cho Hoàng đế bệ hạ ở trong phòng bếp tùy thời nấp bên cạnh Tô Dự quấy rối, a, không, là giám sát, hai đầu bếp nữ này cũng đã ký huyết khế tại An Quốc Tháp. Cho nên, tiếp nhận bát sữa trong tay Uông công công xong, không nói hai lời liền quay đầu làm thành điểm tâm ngọt.
Căn dặn họ sau khi làm xong đưa đi cho Thái Hậu, Uông công công liền xoay người trở về đại điện.
“Meo!”
“Mẻo!”
Trở lại đại điện, liền thấy hai chú mèo một lớn một nhỏ đều bám đầu gối Tô Dự, giương miệng đợi đút cơm.
Tô Dự bất đắc dĩ múc một thìa đút thịt cá sền sệt, “Hoàng thượng, hương vị này hơi nhạt, ngươi hẳn là không thích ăn đi?”
Hoàng đế bệ hạ há miệng ăn luôn một thìa, liếm liếm môi, hương vị tuy là có chút nhạt, bất quá trẫm lúc này vừa vặn muốn ăn.
Điểm tâm ngọt rất nhanh được đưa đến Từ An Cung, Thái Hậu hướng tới cần kiệm cho rằng, sữa là thứ tốt, đổ rất đáng tiếc, không bằng làm thành điểm tâm, nhưng chính bà cũng không thích ăn.
“Thái Hậu lại thưởng điểm tâm xuống này.” Đức Chiêu nghi bưng điểm tâm thái giám đưa tới, vui sướng không thôi.
Nhóm phi tần đến cung của nàng sưởi ấm không lưu tâm, Thái Hậu mỗi ngày đều thưởng điểm tâm xuống dưới, cơ hồ là thay phiên ban thưởng, hôm nay thưởng cho Đức Chiêu nghi, ngày mai liền thưởng cho Vương Tài tử.
“Mau tới chia cho chúng ta a, ngồi nãy giờ vừa vặn đói bụng.” Thục Chiêu nghi trêu ghẹo nói.
Mấy ngày trôi qua, trong cung không có tin tức trưởng hoàng tử sinh bệnh truyền ra, mà ngược lại Đức Chiêu nghi lại nổi vết bỏng rộp đầy miệng.
“Ta đã khuyên ngươi chớ đi bước hiểm chiêu này, xem xem ngươi đều thành bộ dáng gì rồi!” Thục Chiêu nghi nhìn Đức Chiêu nghi đến cung nàng sưởi ấm, bĩu môi nói.
“Ngươi còn không phải giống ta sao, trên mũi đều mọc ghẻ hỏa bệnh rồi, ai u!” Môi Đức Chiêu nghi nổi nhiều vết bỏng to, nói chuyện cũng đau.
Thục Chiêu nghi sờ sờ chỗ phồng trên mũi, đau đến nhăn mày, “Gần đây cũng đâu có ăn gì, sao lại bị nóng lợi hại như vậy a?”
Ngày đông Thái Hậu miễn lễ tiết mỗi ngày thỉnh an, nhóm phi tần liền ba ngày đi một lần. Một ngày này, mọi người tụ tập tại Từ An Cung, những phi tần nguyên bản xinh đẹp như hoa, nay một đám không phải ê răng thì chính là nổi mụt, ghẻ hỏa bệnh trên mũi Thục Chiêu nghi đã lộ đầu, Đức Chiêu nghi thì toàn bộ miệng dưới đều bị thũng.
“Đây đều là làm sao vậy?” Thái Hậu ngạc nhiên nói, trời đông giá rét, như thế nào còn bị nóng đến lợi hại như vậy, “Gọi thái y đến xem xem.”
“Không, không cần đâu ạ!” Đức Chiêu nghi cuống quít nói, “Thời gian này bọn tỷ muội thường xuyên ghé vào cùng nhau cắn hạt dưa, chắc là ăn hạt dưa rang hơi nhiều thôi.”
“Đúng không……” Thái Hậu lẳng lặng nhìn Đức Chiêu nghi trong chốc lát, chậm rãi dời tầm mắt.
Trở ra Từ An Cung, Đức Chiêu nghi chỉ cảm thấy dưới chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã sấp xuống, may mắn được tiểu thái giám bên cạnh nâng đỡ một phen.
“Ngươi làm sao vậy?” Thục Chiêu nghi thấy sắc mặt nàng ta không đúng.
“Ngươi còn chưa hiểu sao? Chúng ta là trúng nhiệt độc!” Thanh âm Đức Chiêu nghi nói chuyện đều có chút run rẩy, trưởng hoàng tử vô sự, các nàng lại trúng độc, đây rõ ràng là sự tình bại lộ, Thái Hậu có khả năng không rõ đến tột cùng là phi tần nào động thủ, nên đơn giản ỗi người các nàng một cảnh cáo.
Kế hoạch nguyên bản thiên y vô phùng, đến tột cùng là nơi nào xảy ra vấn đề? Người hạ độc đến nay mỗi ngày vẫn truyền tin tức thành công, ngẫm lại những người cài trong các giai đoạn liên quan, thật sự là rắc rối phức tạp, Thái Hậu làm thế nào một chút cũng không đả thảo kinh xà mà đã phản đòn chế trụ lại các nàng? Càng nghĩ càng kinh hãi!
Thục Chiêu nghi nghe vậy, nhất thời sợ tới mức hồn lìa khỏi xác. Quả thực không hổ là nữ nhân Mẫu nghi thiên hạ có thể sinh hạ hai quý tử, thủ đoạn bậc này không phải người như các nàng có thể so bì!
Tin tức đáng sợ hơn còn ở phía sau, đợi chúng phi tần hồi cung, thái y do Thái Hậu phái tới cũng nối gót theo sau, nói là Thái Hậu lệnh truyền, đến bắt mạch cho các nàng.
Thái y lớn tuổi nhíu mày bắt mạch một lúc lâu, đến tận thời điểm hai vị Chiêu nghi ra một đầu mồ hôi lạnh, mới chậm rãi xa xăm nói, “Hai vị nương nương đây là trúng nhiệt độc.”
“A!” Thục Chiêu nghi nhịn không được hét lên một tiếng, hoảng sợ nhìn thái y.
Lão thái y không hiểu ra sao nhìn nàng, “Nương nương vì sao lại hoảng sợ như vậy, nhiệt độc cũng không phải trúng độc, đây chỉ là chứng nhiệt khí phù phiếm, hỏa khí công đầu, uống mấy thang thuốc hạ nhiệt là ổn.”
Viết phương thuốc giảm nhiệt cho các cung tần nương nương xong, lão thái y rất là buồn bực, những phi tần này đến cùng là ăn cái gì nha, tháng chạp hỏa khí công tâm, tháng giêng thì hỏa khí công đầu.
“Quả nhiên vẫn còn quá nóng.” Thái Hậu nghe thái y hồi bẩm, nhíu nhíu mày, quyết định lại cắt giảm định mức than củi trong cung lần nữa.
Tô Dự nhìn Bắc Cực Cung đột nhiên nhiều ra một đống than Ngân Sương thì gãi gãi đầu, “Sao lại có nhiều than tốt như vậy?” Than Ngân Sương đốt lên không khói, là loại than sưởi ấm thượng hảo hạng, trong cung thường là cung không đủ cầu, như thế nào lại dư ra nhiều như vậy mà đưa tới cho hắn nhóm lửa a?
“Các phi tần hậu cung ngại than củi quá nhiều.” Uông công công vội ho một tiếng nói.
Tô Dự sáng tỏ gật gật đầu, Đại An triều quả nhiên nước giàu dân mạnh, ngay cả than Ngân Sương cũng bị ghét bỏ đi. Vì thế, không hề cảm giác tội lỗi lấy mớ than thượng hạng này đi làm món nướng.
Đốt bếp lò bên cửa sổ tại Bắc Cực Cung, mặt trên đặt một tầng lưới sắt, đem thịt cá đã xắt miếng, tôm tươi, cua bày lên, một bên nướng một bên phết nước sốt, lát cá mỏng manh rất nhanh từng miếng một được nướng đến chuyển sang màu vàng rộm.
Mèo nhỏ lông vàng thấy hiếm lạ, vây quanh bếp lò chuyển vài vòng, lại nhảy lên vai Tô Dự thò đầu xem.
Nguồn :
“Cẩn thận chút, đừng để ngã,” Tô Dự đem quả cầu lông trên vai lôi xuống đặt lên bàn ở giữa hai chân, “Đừng vươn trảo sờ a, lưới sắt nóng lắm đó!”
Tuy rằng biết Hoàng đế bệ hạ không ngốc như vậy, nhưng khi y biến thành miêu đại gia, Tô Dự luôn nhịn không được lo lắng y sẽ đột nhiên nâng trảo.
“Nhi tử, đừng qua đấy.” Ly vương cầm chặt quả cầu lông nhỏ ý đồ tới gần bếp lò, từ dịp đêm ba mươi cuối năm chạy gấp trở về ăn cung yến, Ly vương liền ở lại trong kinh, không trở về đất phong.
“Những phi tần này thật sự là yếu đuối, sưởi ấm mà còn có thể bị nóng phát hỏa.” Mèo đen đi đến bên cạnh bếp lò, nhìn chằm chằm cá lát đặt trên lưới sắt, muốn vươn trảo thử thăm dò.
“Không phải yếu đuối, các nàng là bị trúng độc.” Ly vương vỗ mèo đen ý đồ vươn trảo một móng vuốt.
“Hả? Là sao?” Biết miếng cá nướng thứ nhất mình chắc chắn ăn không được, Lăng vương điện hạ nguyên bản đang mệt rã rời nhàn nhã gác lên bụng huynh trưởng ngủ, nghe được lời ấy nhất thời vểnh tai.
Ly vương thấy có người nguyện ý nghe, liền hưng trí bừng bừng đem chân tướng sự tình nói hết một lần, thậm chí Đức phi bắt đầu âm mưu như thế nào, trong đó mua chuộc những ai, hắn đều có thể kể rõ ràng thấu đáo.
Hoàng đế bệ hạ ăn một ngụm thịt tôm vừa nướng chín, liếm liếm môi, “Đám nữ nhân này thật sự là phiền toái, ngày mai liền phân phát khỏi cung cho xong.”
“Các ngươi đang nói gì vậy?” Tô Dự thấy mấy chú mèo trò chuyện nhiệt tình, không khỏi có chút tò mò.
Hoàng đế bệ hạ ngửa đầu cùng hắn hôn một cái, đem ý định mới vừa rồi nói cho hắn.
“Còn chưa có thái tử, làm sao phân phát được?” Tô Dự không lưu tâm, đổi bề thịt cá trong tay một chút.
“Có lẽ rất nhanh sẽ có.” Cảnh vương nhìn miếng cá kia, đột nhiên nói.
Chúng miêu dừng lại một chút, nhất tề quay đầu nhìn về phía Cảnh vương, nhất là Ly vương, ánh mắt sáng quắc muốn biết tin tức mới.
Mèo đen nhe răng, “Muốn biết? Đến đánh với ta một trận liền nói cho ngươi.”
“Chín rồi!” Tô Dự gắp lát cá mỏng manh lên, đặt vào đĩa, bỏ lên đệm mềm.
Một đám cục lông nhất thời lủi qua, lưu lại duy độc một mình Cảnh vương điện hạ còn đang dương dương tự đắc chờ đánh nhau đứng tại chỗ nhe răng.
Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:
Tiểu Ngư: Đại Mao, ăn thịt cá sền sệt đi
Đại Mao: Mẻo!
Miêu công: Mẻo!
Tiểu Ngư: Hoàng thượng, muốn ngụy trang nhi tử, ít nhất đem màu lông sửa sửa đi = =
Bình luận