Tạ Dư An vừa nghe bọn họ nói như vậy thì theo phản xạ nói: “Hai người là anh em sao?”
Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu cùng ngẩng đầu nhìn về phía cậu, tiếp đó lại cùng mở miệng nói: “Đúng vậy.”
Dáng vẻ bên ngoài của Lăng Đông Vũ thuộc kiểu cao to đẹp trai, các đường nét trên khuôn mặt rất sắc sảo, so với nét ôn hòa nhẹ nhàng trên khuôn mặt của Tạ Dư An lại không cùng một kiểu, bởi vậy mà khi cậu ta không cười thì còn có chút lạnh lùng, nhưng khi cau mày lại thật chặt để nhìn người khác thì lại có chút kìm nén tình cảm ở bên trong, không nói đến diễn xuất thì vẻ ngoài của Lăng Đông Vũ rất sát với nhân vật Kỷ Minh Tinh, đương nhiên là Ngỗi Chính Côn chọn cậu ta còn có một nguyên nhân khác____ chính là Lăng Đông Vũ và Tạ Dư An giống nhau, đều công khai thừa nhận tính hướng của mình.
Mà vẻ ngoài của Tân Y Nhu lại đối ngược với tên của cô, khuôn mặt của cô nghiêng về kiểu lạnh lùng cao quý, sau khi mặc trang phục cổ trang vào lại có dáng vẻ của một cô nàng tuổi cập kê đoan trang ở kinh thành, phần xương lông mày cao thẳng khá giống với Lăng Đông Vũ.
(*辛依柔 Tân: đau khổ, vất vả, Y: dựa vào, tựa vào, Nhu: mềm mỏng)
Cô và Lăng Đông Vũ đều không phải là nghệ sĩ của Thụy Phong, hôm Tạ Dư An đi theo Tiền Xán đến nơi thử vai thì bọn họ cũng không có ở đó, cho nên Tạ Dư An chưa thấy được phần thể hiện của hai người họ lúc thử vai, cơ mà cậu nghĩ rằng dù có là người mới nhưng có thể được Ngỗi Chính Côn chọn thì chứng minh diễn xuất của hai người họ cũng còn được đi, kết quả đến khi thật sự bắt đầu quay thì biểu hiện của bọn họ đúng là chỉ có thể gọi là “tạm được” ___có thể đạt yêu cầu nhưng không xuất sắc.
Để quay phim thì trình độ như thế cũng đã đủ rồi, thế nhưng khi đặt trên người Ngỗi Chính Côn thì lại hoàn toàn không được.
Mới đầu khi mọi người tập trung lại đọc kịch bản, lúc Tạ Dư An nhìn thấy được hai người bọn họ thì còn thầm khâm phục tài chọn diễn viên của Ngỗi Chính Côn từ tận đáy lòng, nói cho cùng thì đa số các cặp diễn viên trong phim nói là anh em ruột nhưng nhìn vào lại không giống nhau chút nào, thế nhưng khuôn mặt của Lăng Đông Vũ và Tân Y Nhu thì lại giống như đúc ra từ một khuôn, hệt như anh em ruột.
Kết quả bây giờ lại nghe chính miệng hai người thừa nhận bọn họ là anh em, Tạ Dư An chợt hiểu rõ vì sao Ngỗi Chính Côn lại chọn hai người diễn vai Kỷ Minh Tinh và Kỷ Nguyệt Hàn.
Tạ Dư An cũng không biết nên đánh giá cách chọn vai phải sát với cuộc sống thực tế của diễn viên đến mức kỳ quái của Ngỗi Chính Côn như thế nào, cơ mà cậu vẫn có chút tò mò: “Nhưng sao họ của hai người lại không giống nhau.”
Vừa mới hỏi xong câu đó thì Tạ Dư An mới giật mình phản ứng kịp, có một vài nghệ sĩ sẽ không dùng tên thật của mình làm nghệ danh, bọn họ có lẽ là lấy họ khác để làm nghệ danh.
Lăng Đông Vũ trả lời ngay: “Tôi theo họ của ba, Nhu Nhu theo họ mẹ.”
Tạ Dư An hiểu ra: “Hóa ra là như vậy.”
Tân Y Nhu mím môi nhún vai một cái, tiếp đó cười nói: “Thầy Tạ, đạo diễn Ngỗi cũng đã từng hỏi chúng tôi câu này. Tôi và anh trai đều thích biểu diễn, thế nhưng chúng tôi cũng biết năng lực của cả hai không đạt tới được yêu cầu của đạo diễn Ngỗi, hôm thử vai chúng tôi vốn đã cho rằng không qua được rồi, nhưng đạo diễn Ngỗi thấy hai chúng tôi nhìn giống nhau nên đã hỏi có phải hai chúng tôi là anh em hay không, tôi nói đúng thì đạo diễn Ngỗi lại để cho chúng tôi qua.”
“Hai người là anh em sao?” Tiền Xán vừa đi nhận cơm hộp đến tìm Tạ Dư An ăn cơm thì lại đúng lúc nghe Tân Y Nhu nói như vậy, anh nói tiếp một câu, “Tôi đã bảo là hai người sao lại nhìn giống nhau đến vậy mà.”
“Thầy Tiền.” Lăng Đông Vũ thấy Tiền Xán đến thì nhích sang bên cạnh, nhường ra chỗ trống để anh tới gần chỗ Tạ Dư An.
Tiền Xán cũng không quen bị người khác gọi anh như vậy cho nên sờ sờ lỗ tai nói: “Uầy, cậu cứ gọi Tiền Xán là được rồi, gọi thầy Tiền nghe không có quen.”
Tân Y Nhu mỉm cười, trong lời nói mang theo sự kính trọng: “Ngài là đàn anh mà.”
Không giống với Tạ Dư An, ngày hôm nay Tiền Xán đã nghe cái xưng hô “thầy Tiền” này cả ngày rồi, hai lỗ tai cũng đã sắp mọc kén. Từ diễn viên cùng làm việc chung cho tới thợ trang điểm, toàn bộ đều gọi anh như vậy, mà lí do phía sau cũng rất là dễ hiểu___ bởi vì anh là diễn viên đóng vai Kinh Uyên trong 《 Kinh Uyên Lục 》, mặc dù fan truyện ở bên ngoài điên cuồng chửi anh không xứng đóng vai chính, thế nhưng anh chính là người được Ngỗi Chính Côn tự mình chọn lựa.
Ở trong giới ai mà không biết diễn viên chính của Ngỗi Chính Côn dù không được cúp ảnh đế hay ảnh hậu thì cũng sẽ trở thành diễn viên hạng A, cho dù hiện giờ 《 Kinh Uyên Lục 》 còn chưa chiếu, thế nhưng tương lai của Tiền Xán đã rất rõ ràng rồi, không tận dụng thời gian này để có mối quan hệ tốt với anh ta thì còn chờ tới lúc nào?
So ra thì người cố ý muốn tiếp cận Tạ Dư An để có mối quan hệ tốt với cậu lại không nhiều như vậy, đầu tiên là bởi vì Tạ Dư An đã có độ nhận diện nhất định, những người mà cậu quen biết trong giới so với những diễn viên cùng đoàn hay là diễn viên mới không có tiếng tăm gì đều không cùng đẳng cấp, đối với việc khiến cậu “đã tốt đẹp lại càng tốt đẹp hơn” thì không bằng “đưa tay giúp đỡ người đang cần” đối với Tiền Xán, thứ hai là vì phía sau Tạ Dư An còn có một Thẩm Trọng Thành, còn có cái gì mà Thẩm Trọng Thành không cho cậu ta được? Vì vậy mà thay vì qua lại thân thiết với cậu ở cấp độ cao thì không bằng qua lại với Tiền Xán lại thuận lợi hơn.
Tuy rằng trong lời nói của Tân Y Nhu và Lăng Đông Vũ đều có vẻ lấy lòng, thế nhưng thái độ nịnh nọt cũng không quá lố, hơn nữa bọn họ cũng hiểu rõ khả năng diễn xuất của bản thân cho nên sự cố gắng lúc diễn cũng có thể nhìn ra được, vì vậy mà Tạ Dư An và Tiền Xán đều có ấn tượng khá tốt đối với hai anh em, dù gì hiện giờ mọi người cũng đều ở chung một đoàn phim, có thể chung sống hòa hợp với nhau đương nhiên là chuyện tốt, nếu giống như Tạ Dư An và Kha Tài Cảnh trước đây thì làm sao mà quay được nữa?
Nhưng mà các diễn viên trong đoàn phim của Ngỗi Chính Côn cũng không dám làm như vậy, nếu như Ngỗi Chính Côn muốn đổi người thì lại không biết đi đâu mà khóc, với cả “hoàn cảnh sinh tồn” trong đoàn phim của Ngỗi Chính Côn vô cùng tàn khốc, người mới hay là người không có tiếng tăm gì nếu như bị Ngỗi Chính Côn đưa ra lí do “diễn xuất không tốt” để thay đổi, vậy thì sau này ở trong giới sẽ không còn cách nào lăn lộn nữa.
“Thầy Tạ, thầy Tiền, chúng tôi không làm phiền hai người ăn cơm nữa.” Tân Y Nhu và Lăng Đông Vũ thấy Tiền Xán và Tạ Dư An bê hộp cơm chuẩn bị ăn nhưng không mở miệng mời hai người bọn họ ăn cùng cho nên không chủ động lôi kéo làm quen nữa, sau khi nói mấy câu liền xoay người đi đến chỗ hậu cần nhận cơm hộp.
“Hôm nay cảm thấy thế nào?” Tiền Xán giúp Tạ Dư An nhận cơm hộp, sau khi đưa cho cậu thì lại tùy ý tán dóc giống như trước kia, “Tôi nghe người ghi chép chuyện trường quay nói bên phía các cậu hôm nay quay không được thuận lợi.”
“Ừm…. thật ra cũng tạm được, khoảng hai ngày nữa là có thể qua được cảnh này.” Tạ Dư An không có nói thẳng ra vấn đề nằm trên người Tân Y Nhu và Lăng Đông Vũ, bởi vì cậu cũng hiểu vấn đề của hai anh em bọn họ không lớn lắm, chỉ cần tìm chút cảm giác là được rồi, “Bên các anh thì thế nào?”
“Cảnh của tôi hôm nay rất đơn giản, là cảnh tôi nhận thư mật của cấp dưới, nói thái tử với Tiêu hoàng hậu nảy sinh tranh chấp các kiểu.” Tiền Xán nói, “Tôi NG hai lần đã qua, sau đó tôi ngó sang Kỳ Hiên thì gã____”
Tiền Xán mới nói được hơn nửa thì điện thoại của Tạ Dư An lại vang lên, cậu nhìn thử thì thấy là Thẩm Trọng Thành gọi video tới cho nên nói với Tiền Xán: “Đợi tôi nghe điện thoại của Trọng Thành chút nha Xán Nhi.”
“Ok, cậu nghe đi.” Tiền Xán gật đầu, sau đó mở hộp cơm ra ăn một miếng lớn, “Tôi sắp chết đói rồi, tôi ăn trước đây.”
“Trọng Thành.” Tạ Dư An đưa mặt mình nhắm ngay ống kính, bởi vì bên cạnh có không ít người cho nên cậu không có gọi quá thân thiết.
Thế nhưng Thẩm Trọng Thành lại không có để ý nhiều giống như cậu, vừa mở miệng đã nói một câu: “Ăn cơm chưa cục cưng?”, thế nhưng vừa nói xong thì anh lại nhíu mày lẩm bẩm: “Sao mình lại đen như vậy?”
Có lẽ là Thẩm Trọng Thành đang ở chỗ không được sáng cho lắm, Tạ Dư An cũng cảm thấy anh quá đen, đến khi anh giơ điện thoại sang chỗ khác có ánh sáng tốt hơn thì màu da mới đổi được chút chút.
“Em đang chuẩn bị ăn.” Tạ Dư An nhịn cười, không có nhắc đến màu da của anh mà chỉ cười cười đưa hộp cơm trong tay lên cho Thẩm Trọng Thành xem.
Lúc này vừa mới kết thúc buổi quay không bao lâu, trên mặt Tạ Dư An vẫn còn lớp trang điểm, đồ diễn trên người cũng chưa thay ra, nhìn qua vô cùng đẹp trai, lại có nét phong lưu tự nhiên, Thẩm Trọng Thành nhìn cậu mà không lên tiếng, chỉ dùng ánh mắt sâu thẳm quay sát cậu một lúc lâu mới mở miệng.
Tạ Dư An vốn tưởng anh sẽ khen mình đẹp trai các kiểu, ai ngờ Thẩm Trọng Thành lại nhíu mày hỏi cậu: “Bà xã nhỏ bé của cậu đâu? Cho tôi nhìn một chút.”
“Bà xã nhỏ bé?” Tạ Dư An nghe trong lời Thẩm Trọng Thành có vị giấm chua rất rõ ràng mà vặn hỏi mình thì sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng được Thẩm Trọng Thành đang ám chỉ dàn hậu cung trong kịch bản, dù sao Tế Phong cũng là một hoàng tử, bên gối không chỉ có mỗi Kỷ Nguyệt Hàn mà còn có hai trắc phi, mà đây mới chỉ là nữ thôi, bên nam còn có một tướng quân trẻ họ Kỷ nữa.
Nhưng mà đến cả cái này mà Thẩm Trọng Thành cũng ghen cho được, Tạ Dư An liền cố ý chọc anh, cậu giơ điện thoại lên quay một vòng xung quanh để anh nhìn những người quanh mình, tiếp đó hỏi anh: “Ù uôi, không chỉ có một thôi đâu, anh muốn xem người nào?”
Thế nhưng Tạ Dư An vừa ngẩng đẩu thì lại phát hiện người vốn đã rời đi là Tân Y Nhu và Lăng Đông Vũ lại không có đi xa mà chỉ đang đứng cách chỗ này có mấy bước, lúc cậu quay xung quanh cho Thẩm Trọng Thành xem lại đúng lúc quay luôn bọn họ vào.
Tạ Dư An cảm thấy hình như có gì đó không đúng lắm, thế nhưng ống kính lúc này đã chuyển hướng về phía Tiền Xán, Tiền Xán vừa mở miệng thì lại lôi dòng suy nghĩ của cậu trở lại, khiến cậu không kịp ngẫm nghĩ đến cùng nữa.
“Chào ông chủ Thẩm____” Tiền Xán nuốt cơm và thức ăn trong miệng xuống rồi chào hỏi Thẩm Trọng Thành.
Thẩm Trọng Thành biết quan hệ của Tiền Xán và Tạ Dư An rất tốt, sâu trong lòng anh vẫn ghen với Tiền Xán, thế nhưng lúc này anh đương nhiên sẽ không thể hiện ra ngoài, còn rất ôn hòa mà nói với Tiền Xán: “Các anh đang chuẩn bị ăn cơm à?”
“Đúng vậy.” Tiền Xán trả lời anh xong cũng không biết nên nói thêm cái gì.
Tạ Dư An cũng biết hai người không có chủ đề gì để nói cho nên chuyển hướng ống kính sang phía mình, cậu hỏi Thẩm Trọng Thành: “Anh ăn chưa? Em thấy anh giống như chưa có hết giờ làm việc nữa?”
Khung cảnh bên phía Thẩm Trọng Thành rõ ràng là vẫn còn ở công ty, anh cũng gật đầu nói: “Anh đã đi ăn với Tiền Trấn Xuyên rồi.” Sau đó lại giống như nhớ tới cái gì mà cười một tiếng, “À, chị họ của nó cũng ở đó, chính là vợ đạo diễn Ngỗi của bọn em đấy.”
“Cái gì?! Đạo diễn Ngỗi____” Giọng nói của Thẩm Trọng Thành không lớn, ngoại trừ Tạ Dư An thì cũng chỉ có Tiền Xán nghe được.
Tiền Xán không biết chuyện Ngỗi Chính Côn đã sớm kết hôn, đột nhiên lại nghe được tin tức này cho nên cũng cảm thấy kinh ngạc giống như Tạ Dư An lúc trước, cũng may là anh dừng kịp lúc chứ không có nói thẳng ra, nhưng dù vậy thì tiếng hô lớn của anh cũng khiến không ít ánh mắt chú ý đến, vì vậy mà Tiền Xán chỉ có thể cố gắng nói cho hết câu, còn bơm thêm lời khen ngợi, “___ ông ấy thế mà lại hơn bốn mươi rồi sao, tôi thấy ông ấy giống như chỉ mới ba mươi thôi.”
Thay đổi quá nhanh khiến Tạ Dư An không khỏi khâm phục, cậu giơ ngón cái lên cho Tiền Xán một cái like.
Tiền Xán nhìn xung quanh, đợi khi không còn ai chú ý đến bọn họ nữa mới khẽ hoạt động khuôn miệng nhưng không phát ra tiếng: “Chuyện gì vậy?”
Tạ Dư An nói: “Đợi tối tôi sẽ nói với anh.”
Nhưng mà lời này lại khiến cho lông mày của Thẩm Trọng Thành nhướn cao hơn.
Bình luận