Dark?

Chương 117: Ngoài ý muốn

Xem giới thiệu truyện Tiên Mãn Cung Đường
A+ A-
Tô Dự nhanh chóng kéo người vào trong lòng nửa đỡ nửa ôm.

“Cẩn thận!” Cảnh vương cách đó không xa đột nhiên kinh hô một tiếng.

An Hoằng Triệt một tay che miệng vết thương, nương theo lực nâng của Tô Dự xoay mạnh người, một kiếm bổ tới phía sau Tô Dự.

Một tiếng gào thét bén nhọn vang lên, một con Huyền điệt bị chém thành hai đoạn, nhưng càng nhiều máu lại từ vết thương của Hoàng đế bệ hạ ồ ồ chảy ra, từ kẽ ngón tay thon dài trắng nõn tràn xuống ống tay áo màu vàng kim.

“Ngô……” Hoàng đế bệ hạ nhếch môi mỏng, khuôn mặt tuấn tú dưới ánh trăng như rút sạch màu máu.

Cảnh vương đã xông đến trước người bọn họ, hoành chĩa cá bảo vệ Hoàng thượng phía sau.

Lăng vương bước nhanh đi tới, một phen ôm lấy Hoàng thượng, “Tam nhi, ngươi ở bên ngoài trông chừng chút, ta đưa Hoàng thượng vào trong.” Nói xong, bước nhanh vào khoang thuyền.

Mấy chiếc thuyền này là do bọn họ ban đầu vì tránh nguy hiểm mà cùng nhau kiến tạo, kết cấu đều không sai biệt lắm, bất quá do đã nhiều ngày dùng để chứa cá, tránh không được nơi nơi tràn ngập mùi biển. Tô Dự đầu nặng chân nhẹ theo vào phòng ngủ, dưới ánh nến sáng rọi, gai xương bén nhọn kia có vẻ càng thêm chói mắt, càng đáng sợ hơn chính là, nửa thanh gai xương dải cả thước kia đã biến thành màu đỏ, tựa như một căn viên phấn khổng lồ, đang tham lam hút máu của Hoàng đế bệ hạ.

Càng ngày càng nhiều Huyền điệt không cần mạng bắt đầu nhảy lên khoang thuyền, tiếng vang cốp cốp keng keng không dứt bên tai, thỉnh thoảng còn có những mũi tên màu đen xuyên qua cửa sổ bay vào.

Quốc sư chậm rãi ngồi xuống đầu giường, mới vừa rồi thi pháp khiến y có chút thoát lực, cánh môi nguyên bản hồng nhạt nay cũng trở nên có chút trắng bệch.

Tô Dự muốn tiến lên, lại bị Lăng vương kéo sang một phen, “Đợi Quốc sư xem xong ngươi hãy qua, ta đi ra ngoài hỗ trợ.” Nói xong, vỗ vỗ bờ vai của hắn, xoay người đi ra ngoài đối phó Huyền điệt.

Nghe Lăng vương nói, Tô Dự nhìn nhìn Quốc sư vững như Thái Sơn, thoáng yên lòng, có Quốc sư ở đây, nói vậy Hoàng thượng hẳn không có việc gì……

“A –” An Hoằng Triệt đột nhiên phát ra một tiếng hô đau áp lực.

Tô Dự trợn mắt há hốc mồm nhìn năm ngón tay như ngọc của Quốc sư nắm lấy gai xương, rồi cứ như vậy thô bạo trực tiếp rút ra!

“Hoàng thượng!” Tô Dự một bước dài tiến lên, một phen ôm chặt Hoàng thượng bởi vì đau đớn mà thân thể hơi hơi run rẩy.

Quốc sư không để ý đến hắn, nhanh chóng điểm nhẹ vài cái xung quanh miệng vết thương, sờ soạng lấy lọ thuốc ra, một phen rắc thuốc bột lên vết thương.

Tô Dự đau lòng đến mức muốn chết, “Hoàng thúc, cái này sao có thể trực tiếp rút ra chứ!” Không phải trước tiên nên cho chút thuốc tê gì đó sao?

“Gai xương hút máu, đợi thêm lát nữa hắn liền thành một tấm da mèo.” Quốc sư chán ghét đem gai xương ném qua một bên, lắc lắc tay, hơi hơi nhíu mày, tuy rằng không thương đến tim phổi, nhưng miệng vết thương rất sâu, cơ hồ xuyên thấu vai, thứ quái quỷ ghê tởm này lại còn hút máu, tinh huyết người ta.

Tô Dự nghe vậy, không khỏi càng thêm sốt ruột, niên đại này không có điều kiện truyền máu, gai xương dài một thước cũng không biết đã hút đi bao nhiêu máu rồi a!

Con ngươi thanh lãnh đảo qua Hoàng thượng trên giường, lại nhìn nhìn Tô Dự hận không thể đem máu mình rút ra truyền cho Hoàng thượng, Quốc sư bỗng nhiên nhớ tới cái gì, chậm rãi nói: “Có lẽ, ngươi có thể bổ túc tinh huyết cho hắn.”

“A?” Tô Dự trừng mắt nhìn, không rõ ràng cho lắm.

“Thiên chi đạo, tổn hại có thừa mà bổ không đủ.” Quốc sư lưu lại câu nói hư vô mờ mịt này xong liền nhấc chân đi ra ngoài.

“Buông ta ra.” An Hoằng Triệt một tay ấn miệng vết thương, thấp giọng nói, môi mỏng không có huyết sắc gắt gao mím thành một đường, hiển nhiên là đang nhịn đau.

Tô Dự lúc này còn ôm y, nghe vậy chậm rãi đem y đặt về trên gối đầu, sờ sờ mồ hôi lạnh trên trán y, “Quốc sư vừa nói ta có thể bổ sung tinh huyết cho ngươi, vậy phải bổ như thế nào?”

“Meo……” Thái tử điện hạ từ trong vạt áo Tô Dự bò ra, lông mao trên người đều bị đè ép hết cả.

Hoàng đế bệ hạ liếc liếc mắt nhìn nhi tử ngốc, thoáng xoay người qua, “Không có việc gì, trẫm ngủ một lát là tốt thôi.” Nhưng lỗ tai lộ ra bên ngoài, không biết vì sao lại có chút đỏ lên, dưới tình trạng mất máu quá nhiều như thế này càng dễ khiến người khác chú ý.

Đầu óc Tô Dự bình thường vốn không ra sao, thế nhưng tại thời điểm gặp phải chuyện liên quan đến Hoàng đế bệ hạ ngẫu nhiên sẽ dùng rất tốt, bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng hôm nay nhìn thấy miệng vết thương nhanh chóng lành lại kia, chẳng lẽ huyết khế giữa bọn họ có thể chia sẻ thương tổn hoặc là phụ trợ chữa thương cho nhau sao? Nhìn miêu đại gia chậm rãi nhắm hai mắt, nhẫn nại đau đớn, Tô Dự cắn răng, quản hắn đúng hay không, thử rồi hãy nói.

Đặt nhi tử lên gối đầu, Tô Dự kéo tà áo Hoàng thượng ra, dùng khăn nóng lau đi vết máu và thuốc bột phân tán chung quanh miệng vết thương, sau đó cúi người hôn lên.

“Ngô……” An Hoằng Triệt hơi hơi nhíu mày, mở mắt ra nhìn Tô Dự, “Nô tài ngốc……”

Tô Dự ngẩng đầu, thè lưỡi, thuốc này thật sự rất đắng a!

Hoàng đế bệ hạ nhìn hắn, đôi mắt đẹp trở nên trong suốt sáng ngời, “Biện pháp này sẽ tiêu hao máu huyết của chính ngươi, ngươi……”

“Thực sự hữu dụng sao?” Tô Dự trước mắt sáng lên, hữu dụng là được rồi, cúi đầu chuẩn bị hôn thêm hai cái, bỗng nhiên bị Hoàng thượng đè gáy lại, hung hăng hôn lấy đôi môi.

Hiện tại không phải thời điểm khác người, y muốn mau khỏe lên một chút, mới có thể tại trên biển này bảo vệ nô tài ngốc của y.

Tô Dự cảm giác được có cái gì đó từ chỗ hai người tương liên bị hút đi, không có gì không thích hợp, chỉ là cảm giác có chút buồn ngủ, đây sẽ không phải là tà thuật hút dương khí gì đó đi?

“Nơi nào giống tà thuật chứ!” Đang miên man suy nghĩ, trong biển ý thức đột nhiên xuất hiện thanh âm hổn hển khó thở của Hoàng đế bệ hạ.

Tô Dự nhất thời đỏ mặt, như thế nào lại quên, thời điểm hai người bọn họ hôn là có thể nghe được suy nghĩ của đối phương a.

“Ngốc chết.” Hoàng thượng cắn một ngụm trên môi hắn, còn không quên ở trong biển ý thức quở trách một câu.

Huyền điệt trong biển bị huyết mạch Bệ Ngạn tinh thuần hấp dẫn đến đây, cứ như châu chấu không cần mạng nhảy lên thuyền, Quốc sư bảo Uông công công thật vất vả đem đoạn gai xương có máu kia trèo lên thuyền đốt, số lượng Huyền điệt mới giảm bớt đi. Các tướng sĩ trên thuyền giết không được mấy quái vật này, nhưng có thể chụp choáng bọn chúng ném cho Vương gia, Cảnh vương và Lăng vương giết đến mỏi tay liền chuyển ghế ngồi trên boong tàu, chờ các tướng sĩ đem Huyền điệt ném lại đây, bọn họ lại bổ ột đao, cứ như thế nhàm chán chém suốt một đêm.

Tô Dự hôn hôn liền mơ mơ màng màng thiếp đi, thời điểm trời sắp sáng mới đột nhiên bừng tỉnh, nhanh chóng xem xét trạng huống của Hoàng thượng, kinh hỉ phát hiện lỗ máu rất sâu kia thế nhưng đã thu nhỏ miệng lại, gương mặt tuấn mỹ cũng không còn tái nhợt giống như tối hôm qua nữa, ẩn ẩn lộ ra vài phần hồng nhạt, nhịn không được lại gần hôn một cái.

Lông mi thon dài run rẩy, Hoàng đế bệ hạ chậm rãi mở mắt ra.

Tô Dự nhanh chóng nhắm mắt lại, giả vờ mình còn đang ngủ, ai ngờ, một đôi môi mỏng hơi lạnh lại thiếp lên, đột nhiên mở mắt ra, liền đối diện với thượng một đôi mắt đẹp ôn nhu lưu luyến.

Ủa? Ánh mắt này không phải là loại Cảnh vương thường dùng sao? Thế nhưng lại thấy được trong mắt Hoàng thượng, đây…… nhất định là nhìn lầm!

Quả nhiên, tại thời điểm phát hiện Tô Dự căn bản không có ngủ, ánh mắt ôn nhu lướt qua trong giây lát nhất thời bị thẹn quá hóa giận thay thế, “Tỉnh còn giả bộ ngủ, chính là muốn trẫm hôn ngươi sao?”

“Nào, nào có……” Tô Dự ngồi dậy, không tính toán cùng y tham thảo tiếp vấn đề này, nhìn nhìn bên ngoài vẫn còn tối đen một mảnh.

An Hoằng Triệt cũng ngồi dậy, chuẩn bị đi ra ngoài xem xét tình huống.

“Không bằng ngươi biến thành mèo để ta ôm ngươi ra ngoài đi.” Tô Dự đề nghị, miệng vết thương tuy rằng đã ngừng chảy máu, song vết thương nặng như vậy cho dù được chữa trị thần kỳ thế nào cũng không thể khiến nó lập tức khỏi được, nếu chạy loạn nói không chừng còn có thể bị vỡ ra.

Hoàng đế bệ hạ trừng hắn.

Tô Dự vô tội nhìn trở về.

Một lát sau, Tô Dự cất theo hai quả cầu lông đi ra khoang thuyền.

Mèo lớn lông vàng đẩy cục lông nhỏ chen bên cạnh y ra, chính mình thì bám tà áo Tô Dự hướng bên ngoài nhìn nhìn, Thái tử điện hạ còn chưa ngủ no cũng không để ý, ôm đuôi to của phụ hoàng ngáp một cái, tại lồng ngực ấm áp của Tô Dự cọ cọ đầu, tiếp tục ngủ.

Trên boong tàu tràn đầy máu tanh và thịt nát, hai vị Vương gia đã buông binh khí của mình, mỗi người cầm một thanh khảm đao, trước mặt đặt một cái thớt gỗ, chết lặng chặt Huyền điệt.

“Đây cũng không phải biện pháp, còn bao lâu nữa thì đến hải đảo vậy?” Cảnh vương xoa xoa cánh tay đau mỏi, hỏi Giao nhân lui ở một bên.

Hải Châu mê mang nhìn nhìn bốn phía, “Lẽ ra rất nhanh sẽ đến, nhưng mà……” Kể từ sau lúc hải quái kia xuất hiện, hải vực trước mắt liền trở nên bất đồng với trong trí nhớ cảu nàng, tối hôm qua nàng còn cố ý lặn xuống nước nhìn một chút, đừng nói hải đảo, ngay cả đường về nhà nàng cũng tìm không thấy.

“Đến đến, Cao Bằng, ngươi tới chặt một lát đi!” Cảnh vương đem thế tử Lỗ quốc công tận chức tận trách canh giữ ở một bên kéo qua, nạp đầy nội kình vào bảo hộ cổ tay gã chưa kịp trả cho Tô nương nương, thuận tay đưa thanh khảm đao cho gã.

Lăng vương thấy thế tử Lỗ quốc công cẩn thận tỉ mỉ bắt đầu chặt Huyền điệt, liền cũng ném bả đao tới một bên, duỗi eo, “Làm chút đi, hai ta đi vào ngủ một lát.”

Trên thuyền nơi nơi đều là mùi cá, hai người đi vào trong khoang thuyền liền không hẹn mà cùng biến thành mèo, chen vào phòng Quốc sư, chỗ đó nhất định là ấm áp sạch sẽ nhất.

Chân trời dâng lên ánh sao Mai, hiện giờ là thời điểm hắc ám trước bình minh, vầng trăng ẩn lui, ánh nắng mịt mờ.

“Quái vật kia hình như sợ ánh trăng.” Tô Dự nhìn nhìn chân trời, hi vọng thái dương mau chút đi ra, nếu Quốc sư có thể sử dụng ánh trăng xua đuổi quái vật, vậy nắng mặt trời so với ánh trăng càng mãnh liệt hơn tất nhiên dùng càng tốt hơn.

Chú mèo trong lòng ngẩng đầu lên cọ cọ cằm hắn, muốn nói với hắn chút gì đó, bỗng nhiên, mặt nước kịch liệt trồi lên một trận.

“Rống –” Quái vật khổng lồ đột nhiên từ mặt nước bên cạnh thuyền chui ra, trước khi mọi người kịp phản ứng, ầm ầm ném thuyền lớn đi.

Tiếng gào hoảng sợ vang vọng phía chân trời, Tô Dự trước lúc mất đi ý thức phía, thấy được trước mắt chợt lóe một mảnh kim quang.

Thời điểm mở mắt ra lần nữa, mặt trời đã dâng lên, ánh nắng ấm áp chiếu lên người, lại không cho người ta được một chút ấm áp nào, Tô Dự nằm trên một mảnh ván gỗ trôi nổi, khắp cả người phát lạnh. W.e.b.T.r.u.y.e.n.O.n.l.i.n.e.c.o.m

Hai quả cầu lông trong vạt áo đều không thấy, nước biển xung quanh toàn là gỗ vụn, không có một người sống, đội tàu Đông Hải cũng không biết đã đi nơi nào.

“Bổn tọa không phải người sống sao?” Quốc sư ngồi ở phía sau Tô Dự âm thanh lạnh lùng nói.

“Hoàng thượng đâu? Thái tử đâu?” Tô Dự sắp phát điên rồi, miêu đại gia trên người còn bị thương, cục lông nhỏ ngay cả nói cũng chưa biết, này phải làm thế nào đây?

“Yên tâm, hắn không có việc gì.” Quốc sư đứng dậy, sửa sang tà áo, vuốt nhẹ đầu ngón tay, nhỏ một giọt máu xuống biển, chậm rãi nhắm mắt lại.

“Người làm sao biết?” Tô Dự chưa từ bỏ ý định bốn phía nhìn quanh.

Quốc sư mở mắt ra, không bao lâu, Giao nhân Hải Châu núp trong nước liền nhô đầu lên, Quốc sư tìm sợi thừng buộc lên người Giao nhân, để Giao nhân kéo bọn họ đi về phía trước, lúc này mới không nhanh không chậm nói: “Bởi vì ngươi còn sống.”

“Cái gì?” Tô Dự nghe mà không hiểu ra sao, Quốc sư không thèm phản ứng hắn, cẩn thận cảm thụ phương vị một chút, sai sử Giao nhân dẫn bọn họ tìm đến Uông công công và thế tử Lỗ quốc công đang bám trên một thanh gỗ nổi.

Quốc sư lúc này mới kéo tay Tô Dự qua, nâng một ngón tay thon dài lên, tại đầu ngón tay của hắn vẽ một đường.

“Ui –” Móng tay Quốc sư rõ ràng đã được cắt chỉnh tề mượt mà, vậy mà lại dễ dàng cắt qua đầu ngón tay hắn, lấy ra một giọt máu tươi phiêu phù trước mặt.

“Ngươi và Hoàng thượng đồng sinh cộng tử, ngươi vẫn sống khỏe mạnh, hắn đương nhiên không chết,” Quốc sư tâm tình tốt giải thích một câu, trong nháy mắt, giọt máu kia tựa như mũi tên rời cung, nhắm một phương hướng chạy vội đi, nâng nâng cằm với Giao nhân, “Theo sau.”

Giao nhân cô nương lau mồ hôi, nắm thật chặt dây thừng trên người, ì oạp bơi đuổi theo giọt máu kia.

Đồng sinh…… cộng tử……

Tô Dự ngốc ngốc nhấm nuốt ý tứ những lời này, Uông công công tốt bụng giúp giải thích vài câu.

Thọ mệnh của quý tử Hoàng tộc, so với người bình thường dài hơn một ít, huyết khế mà Hoàng đế bệ hạ cùng Tô Dự ký, chính là huyết khế đặc thù trao đổi tinh huyết lẫn nhau, đồng sinh cộng tử, cho nên thọ mệnh Tô Dự có thể kéo dài theo, nhưng nếu Hoàng thượng thệ lúc tráng niên, hắn cũng sẽ lập tức cùng đi Tây Thiên luôn.

Tô Dự giật giật khóe miệng, khó trách trước lúc xuất phát miêu đại gia bá đạo nói là chết cũng muốn cho hắn chôn cùng, nguyên lai sớm đã đem hắn buộc chung một chỗ, cho dù hắn không muốn cũng phải chôn cùng. Bất quá, vạn hạnh là hai người bọn họ ký khế ước này, Quốc sư mới có thể dùng máu của hắn tìm kiếm miêu đại gia mất tích.

Bơi trong biển gần một canh giờ, trước mắt xuất hiện một tòa hải đảo, từ xa nhìn lại, trên đảo cỏ cây xanh um tươi tốt, cảnh tượng thập phần an bình. Sóng biển mềm nhẹ phất qua bờ cát vàng, bên trên bờ cát, bốn chú mèo đầy mặt mê mang ngồi đó.

Mèo lớn thuần màu đen nhảy dựng lên, trái chạy chạy phải chạy chạy, xông qua èo lớn đen vàng giao nhau một móng vuốt, “Thập Thất thúc, chuột bông gắn dây cót của ta đâu?”

“Ta làm sao biết?” Mèo lớn đen vàng bị đánh nhất thời lảo đảo, nhảy dựng lên muốn cắn hắn.

“Meo……” Quả cầu lông nhỏ màu vàng kim nhìn nhìn bốn phía, đi đến bên cạnh phụ hoàng ngửa đầu nhìn y.

Mèo lớn lông vàng liếc mắt nhìn nhi tử, “Không phải là tìm không thấy mẫu hậu thôi sao, nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ của ngươi kìa!” Đang nói, bỗng nhiên đứng dậy, hướng bờ biển chạy tới hai bước, xa xa nhìn thấy một Giao nhân kéo tấm ván gỗ nhanh chóng bơi qua bên này, nhanh chóng đứng lên hươ hươ móng vuốt, “Nô tài ngốc, ở đâu này!”

Tác giả có lời muốn nói: Tiểu kịch trường:

[ Thần ngư hiệp lữ – trọng phùng tuyệt tình hải ]

Miêu công: Ngư nhi, ta rốt cuộc tìm được ngươi!

Tiểu Ngư: Nhưng là, đại hải mờ mịt chúng ta như thế nào đi ra ngoài?

Miêu công: Không có việc gì, ta có Điêu huynh!

Hai người chờ mong nhìn Điêu huynh

Điêu huynh [ tiểu điểu ]: Dát? Ta không biết bay nha!

Tags: truyện Tiên Mãn Cung Đường online, Chương 117: Ngoài ý muốn. Truyện Tiên Mãn Cung Đường đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 117