“Tôi chỉ cầu có thể được ở lại bên cạnh cô.”
Lưu Nguyệt vùi đầu vào ngực Giản Niên, thật thấp nghẹn ngào nói.
“Nhưng tôi sợ bản thân tôi sẽ có một ngày không khắc chế được…..” Giản Niên thở dài thấp giọng.
“Tôi thật sự không thể ở lại bên cạnh cô sao?” Lưu Nguyệt ngẩng đầu, đôi con ngươi mang vẻ kinh dị thật sâu nhìn vào mắt Giản Niên.
“Xin lỗi…..”
“Nhưng tôi đáp ứng cô, tôi nhất định sẽ giúp cô đánh đuổi Khuyển tộc, bảo vệ mọi người trong tộc cô.”
“Bốp” một tiếng, trên mặt Giản Niên liền bị một cái tát.
“Tiểu Miêu?” Giản Niên hoài nghi nhìn cô.
“Cho đến giờ mà cô vẫn cho rằng tôi vì muốn giúp người của tộc mình, mới lựa chọn ở lại bên cạnh cô?!”
Thân thể Lưu Nguyệt khẽ run, cô nắm chặt hai quả đấm, như đang cật lực khắc chế điều gì đó.
“Không phải vậy…. Tiểu Miêu cô hiểu lầm tôi rồi…..” Giản Niên còn muốn nói gì đó, nhưng Lưu Nguyệt đã đẩy cô ra, chợt đứng dậy.
“Bắt đầu từ hôm nay, tôi sẽ không quấn lấy cô nữa.”
“Hôm nay tôi sẽ liền rời khỏi đây!” Không để cho Giản Niên đường sống kịp giải thích, Lưu Nguyệt liền chạy ra ngoài.
“Tiểu Miêu…..” Giản Niên muốn đưa tay ra, cuối cùng vẫn thu tay lại.
“Xin lỗi…” Giản Niên cảm thấy có lẽ kết cục như vậy đối với cả hai mới là tốt nhất.
Ngày đó, Lưu Nguyệt rời khỏi Shura. Cảnh Tiểu Lang muốn khuyên cô lưu lại cũng vô dụng. Nạp Lan Chỉ Thủy đến hang động chữa thương của Giản Niên.
“Thật sự cứ để cô ấy đi như vậy?”
“Nếu không thì phải làm sao?” Giản Niên tự giễu cười một tiếng.
“Tôi không thể cho cô ấy bất kỳ một bảo đảm nào, để cô ấy rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.”
“Giản Niên, nếu Nguyệt vẫn không trở về, vậy sau này cô tính như thế nào?”
Nạp Lan Chỉ Thủy đi tới ngồi xuống bên cạnh cô, vỗ bả vai cô một cái.
“Sẽ không đâu!” Giản Niên giống như bị người khác chạm vào nghịch lân vậy, đánh rơi tay cô.
“Tôi hiểu rồi.” Nạp Lan Chỉ Thủy không nói gì thêm, sang ngày hôm sau cùng Cảnh Tiểu Lang cáo biệt Giản Niên, rời khỏi Shura.
Sau ngày hôm đó, Shura giới bỗng có rất nhiều mèo. Shura vương hình như chứa rất nhiều mèo con bị bỏ rơi ở nhân giới, xây dựng một nơi đặc biệt nuôi dưỡng chúng. Thế nên ở Shura lại có thêm tin đồn.
“Đức vua lại bị bỏ rơi rồi, chỉ đành tự nuôi sủng vật nhìn để nhớ người.”
Dĩ nhiên là bọn chúng trông hao hao giống vị công chúa Miêu tộc vài hôm trước cư ngụ ở tẩm điện rồi.
“Tiểu Hắc, mi nói xem cô ấy đang làm gì nhỉ?”
Giản Niên nằm nghiêng trên giường, dùng ngón tay trêu chọc con mèo nhỏ màu đen huyền, có đôi mắt màu xanh lá cây. Nó là con mèo lanh lợi nhất trong số mèo con mà Giản Niên nuôi, hình như nó có thể nghe hiểu tiếng lòng của chủ nhân. Giản Niên cũng từ trên người nó cảm nhận được linh khí yếu ớt, chỉ cần dùng thời gian tu luyện, tất có thể hóa thành hình người.
“Meo meo~~” Cặp vuốt của Tiểu Hắc ôm lấy ngón tay Giản Niên, dùng đầu lưỡi khẽ liếm.
“Ai…” Giản Niên khẽ thở dài, cảm thấy bản thân có chút nhàm chán, tổng là nói chuyện với Tiểu Hắc, nhưng Tiểu Hắc cơ bản không thể mở miệng nói chuyện được.
“Đức vua, có chuyện cần bẩm báo!” Ngoài cửa truyền đến tiếng hô của thị vệ.
“Vào đi.” Giản Niên nhàn nhạt nói.
“Cửu công chúa Lưu Nguyệt của Miêu tộc ba ngày sau sẽ thành thân với vương gia Cảnh Thiếu Kỳ của Lang tộc…..”
“Đức vua, đây là thiệp mời…” Thị vệ ấp úng nói. (Hạnh phúc của mình thì phải tự mình đi đoạt lấy, chỉ là bản thân có xác định hay chưa, để muộn thì thành của người khác thui chứ có sao đâu *yaoming*)
“Ừ, lui xuống đi.”
Giản Niên nhận lấy tấm thiệp mời, chỉ bình tĩnh trả lời một câu. Trong bụng thị vệ toát mồ hôi hột, đây là dấu hiệu của bình yên trước cơn giông tố a! Đức vua là muốn nổi điên a!!
Đợi sau khi thị vệ rời đi, bên trong căn phòng lần nữa chỉ còn lại tiếng Tiểu Hắc cùng Giản Niên.
“Meo meo~~” Tiểu Hắc tới bên chân Giản Niên, dùng đầu cọ vào bắp chân của cô.
“Tiểu Hắc ra ngoài.” Giản Niên nói.
“Meo?!” Tiểu Hắc không rõ cho nên ngẩng đầu.
“Ngoan, ra ngoài chơi.” Giản Niên lại nói.
Khi Tiểu Hắc vừa chạy ra ngoài tẩm điện, thì sau lưng truyền tới tiếng “ầm”, cả tòa cung trong phút chốc sụp đổ. Bóng lưng Giản Niên đứng sững giữa đống phế tích.
Còn giờ khắc này, bên trong tẩm điện của Lưu Nguyệt, con mèo nào đó đang bắt chéo chân, cắn hạt dưa. Còn mỹ nam tóc vàng thì ngồi đối diện cô soi gương, táy máy kiểu tóc của mình.
“Tôi nói này Lưu Nguyệt, cô cứ vậy chắc chắn cô ấy sẽ tới cướp đám cưới?”
“Cô ấy tới, cậu phải cưới tôi. Cô ấy không tới, cậu cũng phải cưới tôi.” Đôi mắt đẹp của Lưu Nguyệt liếc hắn.
“Ai nha! Tôi cũng không muốn làm còn cờ thí nhé!”
“Nếu Giản Niên nổi cơn thịnh nộ tới đây, tôi chịu có nổi hay không!”
Người này là em trai Cảnh Tình, Cảnh Thiếu Kỳ. Từ sau khi Cảnh Tình trở thành nữ vương của Lang tộc, hắn liền hoàn toàn trở thành vương gia không liên quan. Cả ngày không chuyện gì làm, thích chạy rong ở nhân giới. À không, lần này mỹ nam tử là bị tóm ở nhân giới, nên một đường đào tẩu về lại Lang tộc.
Ngẫu nhiên gặp được Lưu Nguyệt, hai người lúc bấy giờ hợp cạ, mới an bài vở tuồng này. Bỏ đi tình cảm cá nhân không nói, nếu Miêu tộc đám cưới với Lang tộc, Khuyển tộc tự nhiên sẽ ảo não cụp đuôi bỏ chạy. Huống hồ nghe nói thái tử Khuyển tộc mấy ngày trước đã mắc phải căn bệnh kỳ lạ, một mực nằm liệt giường không dậy nổi, miệng không thể nói chuyện, không khác gì liệt nửa người. Khuyển tộc kiêu căng ngạo mạn nhất thời tắt đi không ít.
Lưu Nguyệt đá hắn một cước.
“Cậu sao lại không tiền đồ như vậy, nếu nhìn vào bối phận, thì Giản Niên còn là tiểu bối của cậu mà.”
“Tôi với đứa cháu gái đáng yêu không biết bối phận gì kia, gặp mặt cũng chưa đến vài lần. Tôi đâu có quen gì với nó!” Cảnh Thiếu Kỳ thu hồi gương, đứng dậy duỗi người.
“Mặc kệ! Chuyện chúng ta cưới là đã định.” Lưu Nguyệt một tay chống nạnh, trợn mắt nhìn Cảnh Thiếu Kỳ. (đến lúc Giản Niên tới thiệt cứ làm giá như zậy đi ha, coi ai hối hận biết liền)
“Biết rồi! Biết rồi! Dù sao cũng chính là làm ra vẻ.” Cảnh Thiếu Kỳ tự lẩm bẩm.
“Công chúa điện hạ!” Một thị nữ vội vàng chạy vào.
“Chuyện gì hốt hoảng như vậy?” Lưu Nguyệt hỏi.
“Mới vừa nhận được tin, tẩm điện Shura vương đã bị sụp đổ.”
“Sao lại như vậy?” Lưu Nguyệt ngược lại không lo lắng cho Giản Niên đã xảy ra chuyện gì, dù sao lấy năng lực của cổ, không mấy ai có thể tùy tiện là tổn thương được cổ.
“Nghe nói sau khi nhận được thiệp mời của người thì…”
“Hahahahaha!!” Lưu Nguyệt cười lớn đi về phòng mình, thị nữ thì ngốc lăng tại chỗ, không hiểu công chúa điện hạ nhà các cô bị làm sao nữa.
“Ôi nữ nhân~” Cảnh Thiếu Kỳ hiểu rõ cười nói.
Ba ngày sau vào ngày Lưu Nguyệt thành thân, cô dậy rất sớm, phái người thời thời khắc khắc đều theo dõi, coi Shura vương có tới hay không.
“Lưu Nguyệt, chúng ta nên thay y phục đi thôi.” Cảnh Thiếu Kỳ đỉnh đạc tiến vào, lại thấy Lưu Nguyệt một mình ngồi trước bàn trang điểm.
“Sao vậy?”
“Cô ấy vẫn không tới…..” Lưu Nguyệt buồn buồn nói.
“Hôn lễ còn chưa bắt đầu mà, nói không chừng sau đó cô ấy liền sẽ…”
“Ô ô ô!” Lưu Nguyệt khóc lóc, vốn cô định rời khỏi Shura sẽ không dây dưa rễ má gì với Giản Niên nữa, nhưng thủy chung cô vẫn không lừa được lòng mình. Cô nhớ cô ấy, rất nhớ, trở lại Miêu tộc ngày đêm đều nhớ. Nhớ cô ấy ôm cô vào lòng, nhớ thân nhiệt trên người cô ấy.
“A? Cô đừng khóc a!”
“Lỡ mà cô ấy không tới, thì chúng ta không kết hôn nữa được rồi.”
Cảnh Thiếu Kỳ nhẹ vỗ về sau lưng cho cô.
“Cưới! Cảnh Thiếu Kỳ, cậu phải cưới tôi!!”
“A?!!”
“Chuyện này nói đến cùng không giống a!” Cảnh Thiếu Kỳ kháng nghị.
Trong hôn lễ, toàn bộ người nhà họ Cảnh đều tới. Dù sao Cảnh Thiếu Kỳ kết hôn là một chuyện đại sự, cũng là một chuyện hết sức hiếm lạ.
Còn đối với Lưu Nguyệt, chuyện này khiến cho Cảnh Tiểu Lang và Nạp Lan Chỉ Thủy trực tiếp cau mày.
Thời điểm đang sắp hành lễ với thân nhân, thì ngoài cửa truyền tới một trận náo loạn. Thì ra Shura vương tới, cô chỉ tới một mình, cũng không mang theo bất kỳ món lễ vật nào.
Chỉ thấy tay cô nắm bầu rượu rất chặt, tóc thì tán loạn, sắc mặt đỏ ửng, hô hấp dồn dập, hiển nhiên đang say rượu. Tim Lưu Nguyệt cơ hồ sắp dâng tới cổ họng luôn rồi, chỉ thấy đầu tóc bạc phơ của cô ấy đã khôi phục lại, trong lòng mới tạm ổn định không ít.
“Shura vương…”
Phụ thân Lưu Nguyệt tộc trưởng Miêu tộc trước mặt, lại bị cô đẩy ra. Nạp Lan Chỉ Thủy cùng Cảnh Tiểu Lang đồng thời gọi:
“Giản Niên!”
“Hỏa Hỏa!”
“Cô thật lòng muốn gả cho hắn?” Giản Niên chỉ Lưu Nguyệt, cười nói. Trong giọng cười lại có một tia lãnh khốc.
“Phải.”
Tim Lưu Nguyệt thật sự mừng rỡ đến muốn phá ngực nhảy ra.
“Dám hỏi Cảnh vương gia, giày rách mà Giản Niên tôi đã dùng qua, ngài cũng muốn à?”
Lời nói nhục nhã bật thốt lên, ngực Lưu Nguyệt cứng lại, Giản Niên đang nói cái gì vậy.
“Shura vương… cái này…”
“Hôm nay là ngày vui của tôi và cửu công chúa Miêu tộc, nếu cô tới là dự lễ…..”
Kỳ thực tim Cảnh Thiếu Kỳ đang run rẫy, Giản Niên chính là uống say tới phá đám đây. Nhưng cô ấy mới vừa rồi nói như vậy kỳ thật cũng là quá đáng.
Nghe thấy lời Shura vương, trong sân một mảnh xôn xao.
Trưởng lão Miêu tộc giận dữ nói:
“Shura vương chớ có vô lễ!”
“Giản Niên, cô…..”
Lưu Nguyệt cắn môi, chỉ cảm thấy lồng ngực cực kỳ khó chịu, cô ấy sao có thể làm nhục cô như vậy.
“Tôi nói không đúng sao? Vì người trong tộc của mình, cam nguyện bám lấy tôi chủ động dâng hiến thân.” Giản Niên vứt bỏ bầu rượu, tới trước người Lưu Nguyệt, nâng cằm cô lên.
Mùi rượu xông tới khiến Lưu Nguyệt muốn nôn mửa.
“Cô nói bậy!”
“Buông tôi ra!!”
Lưu Nguyệt muốn tránh thoát Giản Niên.
“Tôi nói bậy?!”
“Là ai nói muốn ở lại bên cạnh tôi, là ai luôn miệng nói chỉ cần có thể được ở lại bên tôi, những thứ còn lại đều không quan tâm.” Giản Niên thét lên, bàn tay ấn cằm Lưu Nguyệt ngày càng dùng sức.
“Giản Niên, cô buông tay ra!” Cảnh Thiếu Kỳ thấy tình thế không ổn, muốn tiến lên, liền bị Giản Niên vung tay, trực tiếp hất văng đụng vào tường.
“Giản Niên, dừng tay lại!”
Nạp Lan Chỉ Thủy thấy vậy, một tay khoác lên bả vai cô, muốn cô dừng hành động điên rồ này lại.
“Nguyệt tôi xin lỗi….. tôi yêu Tiểu Miêu mất rồi…”
Trong mắt Giản Niên lộ ra một tia bi ai sâu sắc, Lưu Nguyệt bỗng nghe thấy Giản Niên tỏ tình, trong lòng mừng rỡ. Nhưng vừa nghĩ đến câu trước, cùng với cơn đau bị cô ấy bóp cằm, cô liền giận không có chỗ phát tiết.
“Giản Niên, cô đừng tưởng rằng ai cũng yêu cô hết a!”
“Lão nương bây giờ hết thích cô rồi, tôi muốn gả cho vương gia Cảnh Thiếu Kỳ của Lang tộc!”
Cảnh Thiếu Kỳ vừa thấy, tim liền căng thẳng.
Bà cô ơi, bà không thấy người yêu của bà nó đang điên tiết lên hả, bà nói như vậy chẳng khác nào muốn hại chết tui hay sao?!!(thích mỹ nam tử rồi đó =))))))))~
Nội tâm Cảnh Thiếu Kỳ oán thầm, mới vừa rồi đụng một cái, xương cốt hắn muốn rã ra rồi.
“Cô là của tôi!!” Giản Niên quát lên, hai mắt đỏ thẳm nhìn chằm chằm Cảnh Thiếu Kỳ.
“Tôi một chút cũng đều không có thích cô ta!! Cho cô hết ah!!”
Cảnh Thiếu Kỳ vội vàng khoát tay, Nạp Lan Chỉ Thủy lúc này mới phát hiện Giản Niên khác lạ.
Đây là triệu chứng của nhập ma mà!
“Tiểu Lang, Giản Niên cổ nhập ma rồi!” Nạp Lan Chỉ Thủy hô lên.
“Cái gì?!” Lưu Nguyệt cũng kinh sợ.
“Vậy tôi liền giết hắn!!!!!!!”
Cả người Giản Niên chấn động một phát, linh lực cường đại tràn ra, đánh văng Nạp Lan Chỉ Thủy, hướng Cảnh Thiếu Kỳ ép tới gần.
————————————————
Ngạc nhiên nha ^^~, chúc các bạn ngày lễ vui vẻ <3~~~
P/S: Nếu vì cái “sĩ” mà đánh mất hạnh phúc của mình mãi mãi thì vì cái “sĩ” đó có đáng không?
Cơ mà hông liên quan trong truyện lắm, các bạn đừng ném đá gạch lọ nọ chai mình nhé =))))))~
Bình luận