Hình ảnh cô gái tiều tuỵ ngâm mình trong bồn nước tắm đầy nước, cổ tay bị cắt, máu và nước hoà lẫn nhau, chảy lênh láng ra sàn hiện lên trước mắt Cố Thừa Duật, khiến cho trái tim hắn nhói lên từng đợt. Hắn chạy tới bên cô, hoảng hốt gọi tên cô:
– Vân Vy, Vân Vy!
Thấy Vân Vy vẫn không trả lời, Cố Thừa Duật như điên lên, lập tức bế cô ra khỏi bồn tắm ngập nước. Mạc Y Nhiên kinh hãi nhìn hình ảnh của Vân Vy, càng hoang mang hơn trước sự lo lắng của Cố Thừa Duật dành cho Vân Vy. Nhưng cô ta không dám nói gì cả, chỉ biết đi theo sau Cố Thừa Duật.
Hơn 2 tháng nay, Vân Vy liên tục mơ thấy giấc mơ đầy ám ảnh đó, có rất nhiều quỷ tới đòi mạng cô. Không, cô không muốn chết trong tay quỷ, cô thà tự tử còn hơn.
…
Bệnh viện tư nhân thuộc quyền sở hữu của Cố thị…
Sau mấy tiếng hỗn loạn tại bệnh viện, cuối cùng cửa phòng cấp cứu cũng mở ra. Cố Thừa Duật lập tức chạy tới hỏi:
– Cô ấy sao rồi?
– Xin Cố tổng cứ yên tâm, thiếu phu nhân được đưa tới kịp thời nên bây giờ đã qua cơn nguy kịch rồi ạ.
Nếu như mà khi nãy Cố Thừa Duật chỉ chậm vài phút nữa thôi, Vân Vy có thể sẽ mất mạng thật.
Cố Thừa Duật trong lòng nhẹ nhõm hẳn, hắn bước vào bên trong phòng bệnh thăm Vân Vy. Nhìn cô yếu ớt nằm trên giường, trái tim hắn nhói đau. Hắn thật sự không thể lường trước được, cô sẽ tự tử như vậy.
– Vân Vy, ngốc vậy?
Cố Thừa Duật ngồi xuống bên cạnh cô, vào lúc này, thù hận trong hắn dường như đã tan biến. Hắn nhìn cô bằng ánh mắt áy náy, tựa hồ như muốn bù đắp cho cô tất cả. Nhưng một chút lí trí còn xót lại dường như muốn nhắc nhở hắn, tuyệt đối không được phép mềm lòng với cô.
Mạc Y Nhiên chỉ dám đứng ở sau lưng nhìn, hai tay vô thức nắm chặt lại tạo thành nắm đấm. Nhất định là Vân Vy đang cố tình làm vậy để đổi lấy sự thương hại của Cố Thừa Duật, thật là đáng ghét. Chỉ có khi khiến cho Vân Vy biến mất vĩnh viễn, Cố Thừa Duật mới hoàn toàn thuộc về cô ta.
“Vân Vy, tôi nhất định sẽ khiến cô không thể nào xuất hiện trước mặt Duật được nữa.”
Mấy ngày sau, Vân Vy mới tỉnh dậy từ cơn mệt mỏi. Khi cô mở mắt ra, người đầu tiên mà cô nhìn thấy chính là Cố Thừa Duật. Hắn ta đang chuyên tâm làm việc trên laptop, bộ dáng làm việc nghiêm túc của hắn thật sự có sức hút rất lớn đối với phụ nữ. Và Vân Vy cũng không ngoại lệ.
Cô mím môi, im lặng ngắm nhìn Cố Thừa Duật hồi lâu. Cố Thừa Duật dường như có thể cảm nhận được ánh mắt của Vân Vy đang nhìn mình, hắn rời mắt khỏi màn hình laptop sang cô. Nhìn thấy cô đã tỉnh, nơi đáy mắt hắn loé lên tia vui mừng:
– Tỉnh rồi?
Giọng nói trầm thấp vang lên khiến cho trái tim Vân Vy rung động mãnh liệt. Giọng nói này đã hơn 2 tháng cô không được nghe rồi. Tự nhiên cô cảm thấy sống mũi cay cay, sự tủi thân cùng với nỗi hãi lại dồn dập ập tới.
Sao hắn ta lại ở đây, và còn…
Tại sao cô vẫn chưa chết? Tại sao lại đưa cô tới bệnh viện cơ chứ? Tại sao lại không cho cô giải thoát? Hàng ngàn câu hỏi dâng lên trong trí óc cô, cô bất lực giương đôi mắt yếu ớt nhìn Cố Thừa Duật.
Cố Thừa Duật đóng laptop lại và bước tới chỗ cô. Nhìn thấy hai mắt cô đo đỏ, Cố Thừa Duật hơi hoảng loạn. Nghĩ tới sự việc cô tử tử, hắn lại thấy tức giận:
– Vân Vy, từ giờ không cho phép cô nghĩ quẩn như thế nữa. Cô có biết tôi lo lắng thế nào không hả?
Trong phút chốc, Cố Thừa Duật lỡ lời nói ra những lời thật lòng của mình. Nhưng khi nhìn thấy sự kinh ngạc của cô hệt như một đứa trẻ ngơ ngác, hắn hơi buồn cười mà không thèm chữa lại lời nói vừa rồi của mình nữa.
Vân Vy tròn mắt nhìn Cố Thừa Duật, cô không nghe lầm đấy chứ? Hắn ta vừa nói là hắn lo lắng cho cô sao? Không hiểu vì sao trong lòng cô cảm thấy được an ủi phần nào, nhưng lại càng cảm thấy tủi thân hơn nữa.
Nếu hắn ta thực sự lo lắng cho cô thì 2 tháng nay là thế nào? Và cả đêm hôm đó, rõ ràng hắn gọi tên của người phụ nữ khác ngay trước mặt cô. Người đàn ông như Cố Thừa Duật, làm sao mà cô có thể tin tưởng được đây?
Dáng vẻ này của cô khiến Cố Thừa Duật không thể không mềm lòng được. Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, đỡ cô ngồi dậy:
– Được rồi, thấy đói không, muốn ăn gì nào?
Vân Vy vẫn nhìn Cố Thừa Duật chằm chằm như đang nhìn một người xa lạ. Cố Thừa Duật không thấy cô trả lời thì cũng không hề tức giận, liền lấy cháo nóng ra cho cô:
– Nào, ăn một miếng cho đỡ xót bụng đi.
Vân Vy cũng không nói gì cả, chỉ ngoan ngoãn ăn cháo do Cố Thừa Duật đích thân đút. Hai người cứ thế như người xa lạ, không ai nói thêm gì với nhau nữa.
Mấy ngày sau, ngày nào cũng trôi qua như vậy. Cố Thừa Duật hằng ngày đều kiên nhẫn tới thăm Vân Vy, đích thân chăm sóc cô. Cô cũng không cự tuyệt, nhưng cũng không lên tiếng. Bác sĩ nói đó là do cô vẫn bị ám ảnh tâm lí, hoàn toàn chưa thể tin tưởng vào ai được nên mới không muốn mở miệng. Chờ tới khi nào tâm lí của cô ổn định, cô khắc sẽ tự nói chuyện lại.
Nhận thấy sự quan tâm rõ rệt mà Cố Thừa Duật giành cho Vân Vy, Mạc Y Nhiên lo sợ vô cùng nhưng lại không dám làm loạn, cũng không dám hé một câu. Hôm nay cô ta lấy cớ là tới thăm Vân Vy, nhưng mục đích là muốn thăm dò thái độ của Cố Thừa Duật đối với Vân Vy như thế nào.
Mở cửa bước vào, Y Nhiên nhìn thấy Cố Thừa Duật đang gọt hoa quả cho Vân Vy, cô ta lập tức lại gần:
– Duật…à không, Cố tổng, để em làm cho.
Mới mấy ngày trước Cố Thừa Duật còn cảnh cáo cô ta rằng không được giờ trò với Vân Vy, cô ta không thể không nghe theo. Trước mặt Vân Vy, Y Nhiên cũng chỉ dám gọi Cố Thừa Duật là Cố tổng mà thôi.
Vân Vy nhìn Mạc Y Nhiên chằm chằm đầy cảnh giác. Cố Thừa Duật không rời mắt khỏi Vân Vy, chỉ qua loa nói:
– Để tôi tự làm được rồi, cô ấy là vợ tôi, không cần phiền tới cô.
Ngữ khí đầy xa lạ này khiến cho Mạc Y Nhiên hơi giật mình, cô ta vô thức nắm chặt tay lại, nhưng ngoài miệng vẫn nở nụ cười:
– Dạ, Cố tổng chu đáo với phu nhân ghê, thật là ngưỡng mộ nha.
Y Nhiên cố ý nhìn qua Vân Vy, lời nói khiêu khích rõ ràng. Thường thường những kiểu khiêu khích thế này chỉ có giác quan thứ 6 của người phụ nữ mới phác giác ra. Rõ ràng là một con “trà xanh” tới gây chuyện mà.
Vân Vy quay mặt đi không thèm quan tâm.
Cố Thừa Duật gọt táo xong rồi cắt vào đĩa, lúc này hắn đứng lên dặn dò Vân Vy:
– Bây giờ tôi có cuộc họp rồi, Y Nhiên sẽ ở lại với cô nha.
Vân Vy chỉ im lặng, Cố Thừa Duật cũng vội vàng nên lập tức rời đi. Sau khi hắn rời đi hẳn, Y Nhiên mới tiến lại gần Vân Vy:
– Tôi nói cho cô biết, mấy tháng nay Duật toàn ở chỗ tôi. Tôi cũng cảm thấy người vợ như cô thật đáng thương mà, nhưng cô đừng tưởng giả vờ diễn kịch sẽ được sự thương hại của anh ấy. Anh ấy chỉ yêu mình tôi mà thôi.
Vân Vy hoàn toàn im lặng không nói gì, cô lập tức quay người đi trùm chăn lại, coi Y Nhiên như bầu không khí ô nhiễm.
Mạc Y Nhiên vô cùng tức tối trước thái độ hờ hững này của Vân Vy, nhưng cô ta lại không dám làm gì cô. Bởi vì cô ta sợ Cố Thừa Duật, với lại hắn đã cảnh cáo cô ta một lần rồi.
Mạc Y Nhiên hậm hực bỏ ra ngoài…
…
Buổi tối, Cố Thừa Duật lại tới thăm cô. Đêm nay hắn còn muốn ở lại chăm sóc cô nữa.
Hắn lại mua đồ ăn tối cho Vân Vy, đích thân bón cô ăn. Những lời nói hôm nay của Y Nhiên vẫn văng vẳng bên tai cô. Có trời mới biết, lúc đó trái tim cô đã đau đớn cỡ nào.
Cô chỉ nhìn Cố Thừa Duật chằm chằm.
Cố Thừa Duật bón cho cô ăn xong rồi đi lấy nước ấm lau người giúp cô. Đây là lần đầu tiên hắn kiên nhẫn chăm sóc một ai đó như vậy.
– Còn đau không?
Cố Thừa Duật nắm lấy bàn tay cô, nhìn vào vết thương trên cổ tay. Vân Vy bất giác nhìn theo, không nói không rằng gì cả.
Cố Thừa Duật đột nhiên nâng cổ tay của cô lên, cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên vết thương đã được băng bó. Hành động bất ngờ của hắn khiến cho cô sững người.
Cố Thừa Duật khẽ xoa xoa tay cô:
– Về sau đừng tự làm bản thân bị thương nữa, nếu không, tôi sẽ không tha cho cô.
Vân Vy lại một lần nữa nhìn Cố Thừa Duật, ngay lúc này đây trái tim cô liên tục đập mạnh. Cô không biết Cố Thừa Duật đang suy nghĩ gì, nhưng mỗi lần hắn đối tốt với cô, cô không thể ngăn được bản thân mềm lòng với hắn. Cô cứ thế lại một lần nữa rung động.
Bình luận