Dark?

Chương 37: Rung động

Xem giới thiệu truyện Sát Thủ Của Mùi Hương
A+ A-
Sáng hôm sau, ánh nắng chiếu rọi qua rèm cửa, cô nhăn mặt rồi mở mắt dần, chợt thấy cánh tay ai đó đang ôm quanh bụng mình, cô nhìn sang trái thấy anh đang ngủ ngon, đáng lẽ ra cô phải bật ngồi dậy và hét lên la mắng anh một trận vì dám lấn sang chỗ của cô, vừa dám ôm cô ngủ nhưng cô lại không làm thế, cô chợt nghĩ

( Hay anh ta bị bệnh nên dù có làm gì thì mình cũng không tức giận nhỉ?)

Cô sờ nhẹ trán anh ngạc nhiên

( Hửm? Anh ta hết sốt rồi sao?)

Cô lại sờ lên người anh

( Thân nhiệt cũng giảm rồi, nhanh vậy à?)

Anh chợt nhíu mắt dần, cô giật mình rồi nhắm mắt lại giả vờ ngủ

( Trời ơi,mình đang làm gì vậy?Sao mình lại phải giả ngủ chứ?)

Anh mở mắt chợt thấy tay cô đang đặt trên cơ ngực mình

Cô liền giật mình trong khi nhắm mắt giả ngủ, nét mặt đỏ dần.

(Chết, quên rút tay lại rồi, anh ta sẽ hiểu lầm là mình ôm anh ta mất)

Anh bật cười rồi nắm lấy tay Tinh Nhiên đang để trên người mình.

Cô vẫn cố nhắm mắt tự hỏi

( Sao hắn lại nắm tay mình nhỉ?)

Anh vuốt nhẹ lọn tóc bên tai cô, rồi kề xuống hôn nhẹ lên má cô, cô bật gượng chửi thầm anh

( Tên đáng ghét,hắn vừa làm gì trên má mình vậy? Mình chẳng thấy gì hết)

Anh lấy chiếc điện thoại trên bàn rồi ấn gọi đến văn phòng A, nói một giọng nhẹ nhàng

“Alo, A Lục, hôm nay tôi và Tinh Nhiên đi du lịch 3 ngày, phiền anh ghi giấy phép nghĩ giúp tôi nhé, đừng lo chúng tôi vẫn quan tâm đến công việc, 3 ngày sau chúng tôi sẽ đi làm lại”

Tinh Nhiên mở mắt nhìn anh từ phía sau nhăn mặt

( Tên khốn, xin nghỉ việc 3 ngày đi du lịch cái gì chứ? Anh muốn ăn đấm sao?)

Anh quay lại, cô chợt nhắm mắt tiếp

Anh tiến lại kề sát bên tai cô thì thầm từng chữ

“Chào…buổi..sáng…bảo bối của anh”

Cô bật gượng đến mức đỏ 2 bên mép tai bật ngồi dậy nhăn mặt nhìn anh nói lớn

“Anh thì thầm cái gì vậy hả?”

Anh bật cười

“Không làm vậy thì em tính giả ngủ tới bao giờ”

Cô lấp mấp

“Anh biết tôi giả ngủ rồi sao?”

Anh tiếp lời

“À…lúc nãy anh hôn trộm lên má em liền thấy em run run”

Cô quát

“Thế chuyện anh gọi xin nghỉ phép là sao? Còn nói nghỉ đi du lịch gì nữa? Anh bị điên à?”

Anh vẫn thản nhiên tiếp lời

“Mau dọn quần áo đi, chúng ta đi du lịch”

Cô tức điên đứng dậy

“Anh bị ngáo à? Tôi đang bận rộn công việc rất nhiều mà anh đòi đi du lịch, muốn đi thì đi một mình đi, tôi phải đến công ty”

Cô nghoảnh mặt đi mất

Anh lẩm bẩm

“Em đúng là ngang bướng mà”

Tại công ty CPF, Tinh Nhiên bước vào, A Lục ngạc nhiên hỏi

“Ơ cô Hạ, không phải đi du lịch cùng bạn trai sao? Sao lại đến công ty?”

Cô nhíu mày

“Đi du lịch cái gì chứ? Anh ta tự xin phép đấy, với lại anh ta không phải bạn trai tôi”

Cô ngồi xuống bàn làm việc một cách khó chịu,

Tước Thần đi từ từ phía sau cúi xuống đặt tay lên vai vô hỏi

“Tinh Nhiên,sao không đợi anh mà dám đi trước hả?”

Cô gạc tay anh ra giận dỗi nói

“Ồ, sao tôi phải đợi anh?”

Anh nhếch miệng nhẹ

“Chẳng phải chúng ta đang yêu nhau sao? Em làm gì giận dỗi như vậy chứ?”

Cô bật đứng dậy nhăn mặt nói

“Anh đang ảo tưởng sao?”

Anh cười tiếp lời

“Đã ngủ với nhau nhiều đêm như vậy mà em còn phủ nhận à?”

Cả người trong văn phòng đều hướng nhìn cô và anh, cô chợt gượng nói

“A không phải như vậy”

A Lục lắc đầu cam chịu

(Hai người này đến công ty là ồn ào, xem nhẹ quy tắc công ty quá rồi)

Tinh Nhiên tức giận bỏ ra ngoài mất, anh lại đuổi theo cô.

Tại một khu vắng người, anh đuổi theo cô hỏi lớn

“Này,em đi đâu vậy?”

Cô quay lại nhăn mặt

“Anh nói gì thế hả? Tự dưng nói chúng ta ngủ cùng nhau,anh có biết làm như thế tôi sẽ không có bạn trai chỉ vì anh không hả?”

Anh bật cười tiếp lời

“Bạn trai em đang trước mặt em này, em tìm đi đâu thế?”

Cô nhăn mặt giận dỗi

“Không…anh không phải”

Gần phía cô và anh, Khiết Tường bước tới chợt nhìn ngạc nhiên rồi lên tiếng gọi

“Tinh Nhiên”

Anh và cô chợt quay lại, cô ngạc nhiên rồi cười nói

“A…Khiết Tường, chào buổi sáng”

Khiết Tường đi lại gần mỉm cười, anh tiếp lời

“Tôi đi ngang đây thì nghe thấy tiếng ồn ào,hóa ra là hai người”

Tinh Nhiên lên tiếng

“A…xin lỗi đã làm ồn”

Khiết Tường mỉm cười nhìn Tước Thần nói tiếp

“Không sao, thật không ngờ anh cũng ở công ty tôi, lần trước ở bênh viện không thể chào hỏi đàng hoàng, lần này giới thiệu lại được chứ?”

Tước Thần nhìn Khiết Tường một hồi, ánh mắt anh hiện lên sự bất hòa, rồi anh bật mỉm cười nói cộc

“Giới thiệu đi”

Khiết Tường ngạc nhiên rồi bật cười nói

“Tôi là Quân Khiết Tường, chủ tịch của công ty này, rất vui được làm quen với anh”

Anh nhếch môi

“Cứ gọi tôi là Hàn”

Khiết Tường ngạc nhiên rồi nhíu mày

“Hàn? Đó là họ hay tên anh?”

Tước Thần chợt nhíu mày khó chịu nói

“Anh có tên để gọi là được lắm rồi”

Khiết Tường chợt nhìn sang Tinh Nhiên bật cười hỏi

“A…phải rồi Tinh Nhiên, chuyện chúng ta đã nói hôm trước, cô nghĩ thế nào?”

Tinh Nhiên tiếp lời

“A vâng…tôi đã nghĩ kĩ rồi, tôi đồng ý”

Khiết Tường tiếp lời

“Tốt, từ bây giờ trong thời gian này cô không cần đến văn phòng làm việc nữa, tôi sẽ nhờ Vô Dao hướng dẫn cho cô nhiều thứ để có thể làm người mẫu quảng cáo, vì thời gian chỉ còn hơn 1 tuần, cô cố gắng nhé”

Tinh Nhiên gật đầu

“À vâng…tôi biết rồi”

Khiết Tường bật nhìn sang Tước Thần cười cợt

“Tôi có thể mượn Tinh Nhiên trong thời gian này được chứ?”

Anh nheo mày tức tối nghĩ thầm

( Ai cho phép mà xin hả?)

Rồi anh nhìn sang Tinh Nhiên đành nói

“Được thôi ”

Khiết Tường bật cười rồi đặt tay lên vai Tinh Nhiên nhìn cô tiếp lời

“Tinh Nhiên đi thôi, Vô Dao đang chờ cô ở phòng luyện tập đó”

Anh dẫn Tinh Nhiên đi mất, Tước Thần chợt nhíu mày nhìn

( Lẽ nào hắn đang cố tình chọc tức mình?)

Tại phòng luyện tập, Vô Dao đang đứng khoanh tay chờ thì Khiết Tường dẫn Tinh Nhiên vào,cô nheo mày nói

“Lâu quá đấy”

Khiết Tường tiếp lời

“Nhờ em chỉ dạy Tinh Nhiên vậy”

Tinh Nhiên chợt cúi đầu trước Vô Dao

“Làm phiền chị rồi”

Vô Dao thở dài rồi nói

“Anh Tường, anh ra ngoài được rồi đó, em sẽ chỉ dạy cô ấy nhiều thứ nên không cần anh đứng đây xem đâu”

Khiết Tường bật cười

“Được thôi, vậy…anh đi về phòng làm việc mình đây”

Nói xong anh ra cửa đi mất, Vô Dao nhìn Tinh Nhiên rồi nheo mày hỏi

“Cô biết đi giày cao gót không?”

Cô gật đầu

“Nếu là đế thấp một chút thì tôi có thể đi được”

Vô Dao gác tay lên cằm ngẫm nghĩ tiếp lời

“Xem nào nhìn cô cũng khá xinh đẹp nhưng ăn mặc bình thường quá, dáng đi cũng chẳng có chút thanh cao, không hiểu sao anh Tường lại chọn cô làm người mẫu đại diện cho công ty anh ấy”

Tinh Nhiên chợt gật đầu, ánh mắt tự ti

“Tôi xin lỗi”

Vô Dao nheo mày

“Đừng nói xin lỗi nữa, tuy cô làm ở phòng cũ do tôi quản lý, nhưng chúng ta vẫn chưa nói chuyện với nhau được nhiều lần, cô cứ gọi tôi là Vô Dao cũng được, từ nay tôi sẽ dạy cô nhiều cách để trở thành một người phụ nữ hơn”

Cô ngạc nhiên lẩm bẩm

“Thế bây giờ tôi vẫn chưa là phụ nữ sao?”

Vô Dao chợt đỡ trán bó tay nói

“Cô có hiểu tôi nói gì không đấy? Ý tôi là..cô phải thay đổi dáng đi của mình, với lại tự tin mới là những thứ cô cần đạt được”

Cô chợt gật đầu

“Vâng, tôi hiểu rồi”

Vô Dao chợt đưa cho cô một đôi giày cao gót nói tiếp

“Nào, mang thử cho tôi xem”

Một lúc sau, cô đã mang đôi giày cao gót đó lên và đi khập khiễng, chợt nhìn Vô Dao nói

“A…Vô Dao, đôi này cao quá tôi đi không được”

Vô Dao khoanh tay nheo mày

“Hừ, đôi đó chỉ là dạng trung bình thôi, cô còn phải mang tầm đôi giống tôi đây mới có tư cách làm người đại diện cho công ty anh Tường chứ”

Tinh Nhiên chợt nhìn đôi giày Vô Dao đang mang bật sửng người

“Không phải chứ, cao vậy sao?”

Vô Dao nheo mày

“Đừng nhìn tôi nữa, lo nhìn phía trước rồi tập đi đi”

Tinh Nhiên đang đi thì đứng không vững nên té xuống khuỵu cả đầu gối xuống đất, cô nhăn mặt nói

“Ây da…đau quá”

Cô nhìn lại đầu gối mình đang xưng đỏ thì Vô Dao tiếp lời

“Đứng dậy đi, nội trong hôm nay cô không đi được đôi giày cao như tôi đang mang thì đừng hòng về nhà”

Nghe vậy cô thầm khóc trong lòng bật nói

“Không thể nào”

Tan làm, Tước Thần đứng trước công ty gọi điện thoại cho Tinh Nhiên nhiều lần, anh nheo mày

“Sao không bắt máy chứ?”

Khiết Tường bước tới đằng sau anh lên tiếng

“Đừng gọi nữa vô ích thôi”

Tước Thần quay lại nhíu mày hỏi

“Anh nói vậy là ý gì?”

Khiết Tường tiếp lời

“Tinh Nhiên đang tập luyện trong phòng tập nên không được mang điện thoại bên người đâu, anh có gọi bao nhiêu lần cũng vậy thôi”

Tước Thần chợt nhíu mày cười nhẹ rồi cất điện thoại vào túi, bật hỏi

“Thế phòng tập đó ở đâu nào? Tôi muốn đưa cô ấy về”

Khiết Tường bật cười nhạt

“Trong thời gian này ngoài sự cho phép của Vô Dao thì cô ấy phải tập luyện đến tối mới được về, anh nên về trước thì hơn”

Nói xong thì anh nhìn Tước Thần với ánh mắt nghiêm ngặt tiếp lời

“Mà…anh Hàn, anh có vấn đề gì với tôi sao? Sao từng lời nói chuyện của anh và thái độ của anh có vẻ không thích tôi cho lắm”

Tước Thần bật cười hỏi lại

“Còn anh thì sao? Xem ra ánh mắt anh cũng chẳng thích tôi cho lắm”

Hai người nhìn nhau với ánh mắt hình viên đạn rồi Khiết Tường bật quay mặt ra sau nói

“Tối nay tôi sẽ đưa Tinh Nhiên về, anh cũng nên an phận về nhà mình đi”

Tước Thần lên tiếng

“Nếu tôi nói không thì sao?”

Khiết Tường bật cười nhẹ

‘Ha…tùy anh vậy, nhưng mà tôi nhận ra xe anh đấy, lần trước anh chạy tính tông vào tôi luôn hay sao vậy?”

Tước Thần nhắm mắt cười nhạt

“Ai biết được”

Khiết Tường nheo mày đi mất

7:00 tối tại phòng tập luyện

Tinh Nhiên cố đi trên sàn với đôi giày cao gót cuối cùng, cô nhíu mày quyết tâm

( Mình phải đi được, chỉ một chút nữa thôi)

Đầu gối cô sưng đỏ vì ngã nhiều lần, nhưng cô vẫn không ngại đau đớn cố gắng đi một cách bình tĩnh

Vô Dao chợt ngạc nhiên ngẫm nghĩ

( Cô ta quả là có một quyết tâm lớn)

Một lúc sau, Tinh Nhiên dừng chân lại mừng rỡ

“Vô Dao, tôi đi được rồi”

Vô Dao cười nhẹ đáp

“Được rồi, cũng tối rồi, chúng ta nghỉ tập tại đây, ngày mai tiếp tục”

Cô vui mừng cười mỉm

( May quá, được nghỉ rồi)

8:00,cô bước vào dãy hành lang chung cư với đôi chân xưng tấy nhăn mặt lẩm bẩm

“Lúc nãy mình nhớ đâu có đau đâu mà sao về nhà lại đau vậy nè”

Cô đi lại gần căn hộ mình chợt thấy Tước Thần đang đứng dựa lưng vào tường khoanh tay chờ cô, anh chợt quay lại nhìn rồi nói

“Em về trễ vậy?”

Anh liếc nhìn xuống đầu gối cô đang xưng đỏ bất chợt lo lắng đi lại gần

“Chân em bị sao vậy?”

Cô lắc đầu cười gượng

“À không, do luyện tập ấy mà, chút xưng tấy này có là gì chứ”

Cô cố đi lại cửa phòng mình mở khóa cửa, dáng đi một cách khập khiễng không vững thì anh nhìn cô nhíu mày rồi đi lại bế người cô lên tay mình,cô nhăn mặt lên tiếng

“Này, anh bế tôi làm gì hả?”

Anh trả lời

“Em nghĩ bây giờ em có thể đi được sao?”

Anh để cô lên giường rồi nhanh chóng khuỵu chân xuống sàn tháo giày cô ra, bỗng anh sửng sờ nhìn.

Đôi chân cô bây giờ xưng đỏ vì đi giày cao gót,anh nheo mày nhìn cô hỏi

“Chuyện gì thế hả?”

Cô liếc mắt nhìn chỗ khác lấp mấp

“Ưm…hôm nay tôi được tập phải đi giày cao gót cho nên…”

Anh nhíu mày hỏi

“Thế em đau không?”

Cô gật đầu nhẹ

“Có hơi đau một chút nhưng không sao cả”

Anh lên tiếng

“Em nghĩ em có thể luyện tập tiếp được sao? Lấy điện thoại rồi từ chối tên họ Quân kia đi, nói là em không đồng ý tham gia làm người quảng cao đại diện cho anh ta nữa”

Cô nhíu mày hỏi

“Tại sao? Tôi không thể làm thế được, tôi đã quyết tâm rồi mà lại bỏ giữa chừng à?”

Anh nhìn cô nhíu mày

“Nhưng nhìn xem, tập luyện đến mức chân em sưng tấy thế này sao? Anh không thể chịu được, em…từ chối không tham gia nữa đi”

Cô nhíu mày không vui nói

“Không, dựa vào đâu tôi phải nghe theo anh chứ? Với lại chân tôi bị thế này vài ngày sau cũng hết, anh cần gì phản ứng như vậy?”

Anh thở dài cam chịu

“Em đúng là ngang bướng”

Anh đi đến lấy hộp cứu thương rồi ngồi xuống cầm chân cô lên thoa thuốc một cách nhẹ nhàng, cô chợt nhìn anh rồi bỗng dưng tim cô đập thật nhanh, cô bèn đặt tay lên tim mình thầm nghĩ

( Sao tim mình lại đập nhanh thế này? Là bởi vì anh ta sao?)

Anh ngẩn mặt lên nhìn cô hỏi

“Xong rồi, em đã tập luyện cả ngày, em ăn gì?”

Cô đỏ mặt rồi liếc nhìn chỗ khác nói lấp mấp

“Ưm…tôi muốn ăn canh gà”

Anh đứng dậy bật nói

“Được, em đợi một lát, anh ra ngoài mua cho em”

Nói xong anh liền đi ra cửa mất, cô đỏ mặt thở dốc nghĩ

( Không phải là mình thích anh ta rồi chứ? Không thể nào)

Tags: truyện Sát Thủ Của Mùi Hương online, Chương 37: Rung động. Truyện Sát Thủ Của Mùi Hương đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 37