Gia đình Đại Lực đối đãi với Quân đặc biệt tốt, hễ rảnh rỗi là hai vợ chồng sang dẫn Quân đi chơi một ngày, về sau còn cương quyết muốn nhận Quân làm con gái nuôi.
Biết Đại Lực và Nhã thật dạ thích con bé, lòng tôi cũng thấy cao hứng, nhưng ngoài miệng thì vẫn làm eo:
“Hai người chưa chi đã muốn làm ba mẹ, sao không bắt đứa khác làm con nuôi đi?”
“Hết cách rồi, đi khám thai, bác sĩ cũng nói là con trai. Muốn con gái tạm thời chưa thể, mượn trước con nhà mày chăm cho đỡ ghiền……”
“……” Đại Lực đúng là cái đồ không tim không phổi, nói vậy mà cũng nói được, thật là làm cho người ta nổi điên.
Dưới cái sự vừa đấm vừa xoa, cộng thêm chiêu mật ngọt chết ruồi oang oác bên tai, cuối cùng tôi với Vũ cũng chịu chấp-cánh cho ước mơ “thèm quá hóa nghiền” của hai vợ chồng họ. Từ đấy về sau, tối thứ sáu hai người sẽ tới đón con bé đi, chơi đã một ngày, tối thứ bảy lại đưa trả về.
Đại Lực còn đá lông nheo với tôi:
“Thế giới hai người…”
Tôi vừa tức cười vừa bực mình, nên cố tình nghiêm túc hỏi:
“Í? Đại Lực, mắt anh bị sao vậy? Nãy giờ giựt mãi không ngừng kìa.”
“……”
***
Chớp mắt đã đến khai giảng, Vũ theo thường lệ đi dạy rồi lại tan tầm. Quân thì nhập học ở một trường mẫu giáo cách nhà tương đối xa.
Còn tôi thì ở nhà chăm chỉ học vi tính, ngày ngày đưa đón Tử Quân tới nhà trẻ, bảo là bà chủ gia đình thì có hơi khuếch đại, nhưng ít ra là đang học đại học “từ xa”.
Tôi là đứa thích nói năng tùy tiện, điều đó khiến người ta cảm thấy tôi là kẻ phóng túng. Bảo trì khoảng cách an toàn với người khác, đó mới chính là ý nguyện của tôi. Thái độ đối nhân xử thế hoàn toàn được quyết định bởi cảm giác tôi cho người ta, nếu có hảo cảm, tôi sẽ đối tốt với họ, bằng không thẳng thắn làm như không thấy. Cá tính này khá cứng đầu và không chín chắn, nhưng đây chính là tôi.
Những khi tinh thần sảng khoái, tôi thích nghe nhạc rock, ví như 《Forgotten》 của Linkin Park. Vũ cực không ưa mấy bài như vầy, nàng thường bảo chúng quá ồn ào, tim cũng vì vậy mà đập loạn theo. Tôi lại bướng bỉnh muốn bật thành tiếng, không muốn dùng tai phone, nhất định phải nghe bằng đầu đĩa. Cài chế độ tự động chơi nhạc theo giờ cho nó, mỗi sáng thức giấc sẽ có thể nghe được âm thanh rộn rã, tinh thần cũng tươi tỉnh hẳn ra.
Vũ nói không lại tôi, cũng bướng không lại tôi, nàng chỉ có thể xuôi chèo theo tính trẻ con của tôi, mỗi ngày chịu đựng thứ âm nhạc nhức đầu ấy.
Hồi đó, đúng dịp tôi học năm ba công chiếu loạt phim truyền hình dài tập 《Prison Break》. Hầu như cuối tuần nào tôi cũng ngồi chầu chực tập mới, coi xong liền tải về nhai lại. Có mấy lần tôi còn hỗ trợ công việc làm phụ đề, đáng tiếc không kiên trì được bao lâu, cho nên hiện tại tôi viết tiểu thuyết có thể kiên trì tới hôm nay cũng là một sự kiện khiến tôi và Vũ bất ngờ.
Nhắc tới 《Prison Break》 còn có một vụ không thể không kể, chính là buổi sáng thứ bảy ngày ấy……
Trời mới tảng sáng, tôi đã bị tiếng nhạc điếc lỗ tai giật tỉnh. Tâm tình vô cùng tốt, tôi vừa đóng ổ trên sofa lướt web, vừa đợi Vũ làm điểm tâm. Thực ngẫu nhiên, trên trình duyệt đọc được 《Prison Break》 đã ra tập mới. Tôi phấn khởi vô cùng, vì 《Prison Break》 bình thường tới chủ nhật mới ra tập mới, nên vội vàng tải xuống.
Thoáng chốc đã tải xong, tôi lập tức mở ra xem. Bấy giờ không nhìn không biết, mới nhìn đã dọa người ta nhảy dựng. Tôi ngớ người ngó cái màn hình máy tính như con ngốc, bởi vì tập phim tải xuống hổng phải 《Prison Break》, mà là phim… hủ bại.
Thú thật, tôi hiếm khi xem loại phim này, nhỏ “Bé bự” chung phòng thời đại học thì lại khoái xem, lần nào nó mở cũng sẽ lôi kéo mấy nhỏ khác trong phòng cùng xem. Chỉ cần tụi nó vừa bật lên, tôi sẽ lập tức bỏ ra ngoài, chuồn tới thư viện.
Không vì cái gì khác, đơn giản là có lần “Bé bự” kéo một đứa trong phòng cùng xem mấy phim đó. Tôi nhất thời tò mò, ỡm ờ liếc liếc thử. Kết quả ròng rã nguyên buổi trưa, trong đầu chỉ toàn là hình ảnh “ba chấm”, mặt thộn ra như kẻ mất hồn, thậm chí còn có thể liên tưởng đến Vũ.
Buổi tối lúc Vũ gọi cho tôi cũng nghe ra giọng tôi không ổn, nàng không ngừng gặn hỏi:
“Hi nè, Hi làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“Không— không có gì.” Tôi hổ thẹn đáp, bởi cả buổi chiều, tôi không nghĩ gì khác, ngoài Vũ.
“Nghĩ gì vậy hả, đồ ngốc.”
Tôi không dám nói với Vũ tôi đã xem bộ phim đó, tôi không biết nên mở chuyện thế nào. Tuy rằng tôi biết tỏng không nói nàng biết, nàng sẽ lo lắng, nhưng mà tôi mở miệng không được. Bảo tôi nói gì hử? Vũ, hôm nay Hi xem phim sex, tràn ngập đầu óc đều là em?!!!!
Đêm đó tôi không sao ngủ ngon nổi, nằm trên giường cứ lăn qua lộn lại, mơ đủ thứ mộng, mỗi một cái đều có Vũ. Càng làm tôi thấy tội lỗi thăng cấp là trong mơ tôi trông thấy không ít cảnh tượng… “thiếu vải”.
“Hi… Hi—” Nghe tiếng Vũ, tôi hoảng hồn ngẩng đầu, phát hiện nàng đã đứng cạnh tôi từ hồi não hồi nào mà tôi không hề hay biết. Xem cái mặt đỏ bừng của nàng, tôi nghĩ chắc nàng đã thấy rồi chăng? Cho dù không nhìn thấy, loa máy tính phát ra tiếng kêu phóng đãng lớn đến thế, hẳn là cũng đã nghe hết rồi?
“Cái đó……” Tôi muốn giải thích, nhưng mới nói hai chữ liền phát hiện giọng mình đã khàn đục. Được rồi, tôi thừa nhận, tôi bị cái màn ảnh kia kích thích.
“Hi! Sao Hi có thể như thế? Hi học ai xem loại phim….” Vũ không nói được nữa, hai má đỏ chín, ngay cả hai lỗ tai cũng đỏ hồng luôn. Nàng xoay người tính bỏ đi: “Hi đúng là đồ hạ lưu, một mình Hi từ từ xem tiếp đi……”
“Đừng, đừng, Vũ, đừng đi.” Tôi làm sao chịu để nàng chạy mất, ngay lập tức vồ nàng ôm lại. Vì… vì… tôi muốn nàng.
Vũ giãy không ra, nên cũng không tốn công giãy nữa, nàng vỗ vỗ cánh tay đang ôm eo nàng, rồi xoay người dịu giọng nói:
“Hi, tắt phim đi…”
Tôi chẳng muốn tắt phim tí nào, mở ra mới kích thích cảm quan chứ. Rốt cuộc tôi không nỡ đóng, đồng thời thuận miệng:
“Đừng tắt, mở ra rất tốt mà.” Nói xong, có chút gấp gáp cởi quần áo trên người nàng.
Nàng không chiều theo tôi, cố gắng giữ chặt tay tôi để tôi không thể táy máy. Lúc tôi hết sức khó hiểu ngước đầu nhìn nàng, thì nàng kiên quyết bảo:
“Không được, Hi tắt phim đi.”
Vẻ mặt nghiêm túc của nàng khiến tôi thỏa hiệp. Tắt phim xong, ngoảnh lại nhìn nàng, nàng lại bảo:
“Cả nhạc cũng tắt luôn.”
“Được rồi…” Lại chạy lon ton qua chỗ đầu đĩa, tắt nguồn.
Chờ tất cả phim ảnh và âm nhạc đều tắt, tôi trở lại bên cạnh Vũ. Thiếu đi sóng nhạc ầm ĩ, thái độ bỗng dưng tùy tiện vừa rồi cũng tiêu tan, đổi chỗ cho không gian thiêng liêng và trịnh trọng.
Một khắc ấy, tôi mới hiểu, rất nhiều chuyện có thể tùy tiện. Nói có thể tùy tiện, ăn có thể tùy tiện, đi có thể tùy tiện. Cái gì cũng có thể vô tư, nhưng tình cảm thì không thể tùy tiện, “yêu” cũng không thể tùy tiện. Nghĩ đến đây, Vũ chợt ôm mặt tôi, mỉm cười với tôi, nụ cười tinh khiết, không lẫn một chút tạp niệm.
Tôi không biết lớp vỏ ngụy trang tùy tiện này của mình có từng tổn thương trái tim Vũ hay không. Tôi cũng không biết tật xấu tùy tiện này mai sau có làm nàng đau lòng hay không. Tôi chỉ biết, một khắc ấy trong lòng đột nhiên hiểu ra một chuyện: Tùy tiện, không thể tùy tiện…
Bình luận