Tương Tư đang giãy dụa, động tác liền từ từ ngừng lại. Anh vẫn bất động vùi mặt của mình ở cần cổ của cô. Rất lâu sau cô chợt nhận thấy thân thể của anh run rẩy như đang sợ hãi. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy trống vắng không nói ra được, cảm giác này đang từ từ lan ra, giống như vầng trăng rằm trong suốt và quạnh quẽ, đang trải dần trên mặt đất thứ ánh sáng bàng bạc cực kỳ lạnh lẽo kia.
Cô không thích nghe những lời nói như vậy, cô không muốn nghe anh nói như vậy. Cô không thích bất cứ một ai nói với cô câu: “Tư Tư, anh yêu em”, tình yêu của cô đã sớm chết rồi.
Thế giới của cô chỉ vẻn vẹn ở trong một góc của một ốc đảo xa xôi, sống như một linh hồn nhỏ bé không người giúp đỡ. Cô chỉ mong muốn được trông coi thế giới nhỏ bé của chính mình, yên ổn trải qua cuộc sống này thêm nhiều năm nữa. Còn thế giới của anh là biển cả mênh mông, giống như một ảo ảnh mà cô không thể sờ không tới được. Thế giới của anh đầy dẫy phồn thịnh hấp dẫn, mà cũng thật tàn nhẫn quyết tuyệt. Cô đã bước vào thế giới đó một lần, đã bị sự tàn khốc khôn cùng kia nuốt chửng. Vì thế giờ đây cô không muốn đến gần nó một chút nào nữa.
Bình luận