Một tiếng rên rỉ lại càng khiến cho dục vọng đang hưng phấn của Diêm Thương Tuyệt thêm khó nhịn, bàn tay to của hắn trốn ở trước ngực của cô mạnh mẽ xoa nắn, không chút kiêng dè phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh và mọi người đang thầm bàn tán xôn xao về cái hôn mãnh liệt cùng Tưởng Niệm.
Nhiệt độ không ngừng tăng lên, bầu không khí dâm loạn khiến tất cả mọi thứ trở nên mê ly.
Nụ hôn, vẫn đang tiếp tục, Tưởng Niệm thấy ngực đau đớn, cảm thấy ngực mình đang bị người ta chà đạp, vừa muốn mở miệng hét lên, lại có cái gì đó trơn trượt mang theo nhiệt độ trượt vào trong miệng cô, ra sức mạnh mẽ càn quét bên trong khoang miệng của cô, khiến cả người cô run rẩy, nóng rần rần.
Thật ra đâu chỉ có mình cô nóng rần lên, cả người Diêm Thương Tuyệt cũng như bị phỏng, nhưng hắn không quen tâm, chỉ một lòng nhào vào trong khoang miệng của Tưởng Niệm, bàn tay vẫn xấu xa nắm lấy ngực, hơn nữa còn dùng ngón tay cách lớp lễ phục chơi đùa với chấm tròn của cô.
Tưởng Niệm bị hành động này dọa sợ, trợn to con ngươi ủy khuất nhìn vẻ mặt cực kì hưởng thụ của Diêm Thương Tuyệt, muốn nâng cánh tay lên một chút nhưng cũng không dùng được chút sức lực gì, tựa như bị phân tán hết vậy, vô thức động đậy chân, lập tức cảm nhận được đôi chân như bị phòng của hắn, lập tức rút chân về nhưng lại bị hắn kẹp lại một cách ái muội, Tưởng Niệm vô cùng buồn bực, di chuyển cái lưỡi của mình, muốn đẩy hắn ra ngoài, nhưng không biết vì sao lại bị lưỡi của hắn quấn lấy, còn dùng đầu lưỡi từng chút từng chút liếm chiếc lưỡi của cô, Tưởng Niệm chậm rãi nhắm mắt, dùng hết sức lực toàn thân cắn mạnh xuống, một giây sau—
“A—-” Diêm Thương Tuyệt bị đau kêu lên, chiếc lưỡi cũng rời khỏi khoang miệng của cô, không tin được nhìn Tưởng Niệm đang há miệng thở phì phó mặt đỏ ửng.
Cô cắn không mạnh lắm, đau có chút tê tê, ít nhất cũng không có chảy máu, hẳn là hắn nên cảm ơn cô—-
Diêm Thương Tuyệt cong đầu lưỡi, khẽ lướt qua răng hàm trên, hơi cau mày, tức giận hét: “Em có bệnh à!”
“Anh mới có bệnh thì có!” cả người Tưởng Niệm không còn chút sức lực, chỉ có thể cho hắn ôm, giọng nói cũng không lớn, hoàn toàn không có chút sát thương nào.
Chẳng biết sao lại tìm người dẫn cô đến đây, sau đó lại lần nữa khi dễ cô như vậy, còn vô sĩ như vậy, chẳng lẻ hắn không có bệnh sao?
“A~ phải! tôi có bệnh! Vậy đêm nay em hãy giúp tôi điều trị thật tốt đi.” Vẻ mặt Diêm Thương Tuyệt nổi giận, đôi con ngươi ngoan độc màu đỏ tươi trừng Tưởng Niệm.
Cô gái ‘khẩu thị tâm phi’(miệng nói một đường lòng nghĩ một nẽo), không phải vừa mới có dáng vẻ say mê sao? bây giờ thì sao? miệng lưỡi trách hắn không đúng.
Xem ra tối nay hắn phải cho cô học một khóa, để cô biết thế nào là dáng vẻ phát điên của đàn ông có bệnh———
“Em~~” Thở dài một hơi, Tưởng Niệm há miệng vừa thốt lên một chữ liền bị ánh mắt của Diêm Thương Tuyệt chặn lại.
Nhìn ánh mắt hắn, Tưởng Niệm rất không còn cách nào khác ngoài ngậm miệng, tay cũng không ngừng đẩy hắn ra, cô muốn cách xa hắn~
Diêm Thương Tuyệt không chịu dừng tay, một tay ôm sát tấm lưng nhỏ nhắn gợi cảm của Tưởng Niệm, tay còn lại nắm lấy tay cô đặt lên cánh tay to cường tráng của hắn, sau đó cầm lấy một bàn tay của cô, nắm thật chặt, không cho cô có chút cơ hội chạy trốn.
Chậm rãi đong đưa theo tiếng nhạc, Tưởng Niệm bị hắn lôi kéo rất tốt, bước theo nhịp điệu của hắn, nhảy rất nhuần nhuyễn.
Mặc dù cô không muốn phối hợp, nhưng không còn cách nào, nếu cô không hợp tác, người chịu thiệt là cô, bởi vì lúc cô không phối hợp Diêm Thương Tuyệt sẽ hung hăng vỗ vào mông cô, vì vậy cô chỉ có thể phối hợp với hắn.
Trong chóp mũi vẫn còn lưu lại vị thuốc là nhàn nhạt!
Cô lại bị mê hoặc nữa rồi!
Ở phía xa, Lý Băng và con gái—Emma đang dựa vào bàn ăn bên cạnh, vẻ mặt ghen ghét nhìn Tưởng Niệm và Diêm Thương Tuyệt không biết từ khi nào đã đứng giữa sàn nhảy, đôi tay Emma kéo lấy cánh tay Lý Băng, khẽ lay, lơ đãng nói: “Mẹ à! Rốt cuộc cô ta là ai vậy? mẹ có biết bữa tiệc này quan trọng với chúng ta thế nào không? Nếu đêm nay Diêm Thương Tuyệt kiên trì bám lấy cô ta, chúng ta phài làm thế nào đây, rốt cuộc âm mưu của chúng ta có được không vậy?”
Mặt Emma tức đến tái rồi, vì bữa tiệc này mà cô ta đã chuẩn bị rất lâu, chính là vì muốn hấp dẫn Diêm Thương Tuyệt, công ty của nhà cô ta từ sau khi cha chết, thành tích liền giảm sút, mấy năm nay đều do mẹ khổ tâm kinh doanh, nhưng vẫn không có sức xoay chuyển, nhưng—nếu Diêm Thương Tuyệt đáp ứng hạng mục hợp tác lần này thì sẽ mang về cho công ty mấy trăm triệu, như vậy thì công ty có thể ‘cải tử hồi sinh’, cho nên đây mới là mục đích cô ta dùng trăm phương ngàn kế để mời Diêm Thương Tuyệt đến.
Quan trọng nhất chính là cô ta thầm ngưỡng mộ hắn đã lâu, nhưng vẫn không có cơ hội tiếp cận hắn, bởi vì biết hắn chỉ thích xử nữ, mà cô ta sớm đã không phải, ngay cả cho ai cô ta cũng không nhớ nữa rồi, không phỉa chưa từng nghĩ đi làm phẩu thuật điều trị, nhưng người luôn nhạy bén như Diêm Thương Tuyệt sẽ ngu xuẩn, mặc cho người ta lừa gạt sao?
Sẽ không!! Mỗi lần mang phụ nữ đến khách sạn, trước tiên ai cũng phải qua được cửa ải của Mị Cơ, do Mị Cơ tự mình kiểm tra, chỉ cần phát hiện là làm phẩu thuật muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, kết cục chỉ có một——–chết!
Sẽ không!! Mỗi lần mang phụ nữ đến khách sạn, trước tiên ai cũng phải qua được cửa ải của Mị Cơ, do Mị Cơ tự mình kiểm tra, chỉ cần phát hiện là làm phẩu thuật muốn lừa dối vượt qua kiểm tra, kết cục chỉ có một——–chết!
Vì vậy cô ta và mẹ tìm cách, chỉ cần Diêm Thương Tuyệt đến tham dự tiệc sinh nhật của cô ta, sau đó sẽ nhân cơ hội cùng hắn phát-sinh-quan-hệ, như vậy toàn bộ những thứ hai người muốn đều sẽ có được, bởi vì có được hắn là có thể có được cả thế giới.
Nghĩ rằng chỉ cần dùng cách này tiếp cận hắn, hắn sẽ không có ác cảm vì chuyện cô ta không phải là xử nữ, không ngờ giữa đường lại chạy ra một Trình Giảo Kim, phá hoạch hết kế sách của cô ta, như vậy sao cô ta có thể ở lại bên cạnh hắn?
“Không có gì, mẹ tự có cách.” Nói xong liền nở nụ cười toan tính, sau đó liền nói nhỏ vài câu ở bên tai Emma, Emma lập tức ngước mặt, vô cùng đắc ý nhìn Diêm Thương Tuyệt.
“Chào mọi người, thật vui vì mọi người đang bận rộn còn dành chút thời gian đến tham dự tiệc sinh nhật của tôi, thời gian sau còn dài, vì vậy chúng ta hãy chơi một trò chơi vô cùng thú vị, luật chơi là, chờ cả hội trường tắt đèn torng mười giây, mọi người tận dụng thời gian mười giây này đi tìm người mình thích, sau mười giây bật đèn thì nhìn xem mình tìm được ai, nếu là một tổ hợp nam và nữ, vậy nam nữ đó phải uống hết chỗ rượu này, dĩ nhiên tôi cũng sẽ tham gia, hơn nữa người cùng tôi phát-sinh-quan-hệ chính là vị hôn phu định sẵn trong sinh mệnh của tôi.” Emma không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Diêm Thương Tuyệt, đáy mắt đều tràn đầy tình yêu.
Nhớ rõ lần đầu tiên thấy hắn là khoảng hai năm trước, lúc ấy cô ta và mẹ đến Nhật Bản tham dự tiệc đính hôn của Yamano Hepburn, ngày đó hắn mặc bộ âu phục màu đen xuất hiện, đường nét cương nghị lạnh lùng, dáng người thằng tắp, hơi thở vương giả trời sinh, ‘duy vũ độc tôn’ như thế đi lướt qua bên cạnh cô ta, để lại hương vị thuốc là nhàn nhạt, khiến cô ta cứ như động lòng.
Sau đó cô ta mới biết được hắn chính là thủ lĩnh Tổ chức Đế tiếng tăm lẫy lừng—Diêm Thương Tuyệt, trái tim thiếu nữ liền nhận định là hắn, nhưng sau lần đó, cô ta không còn có thông tin nào về hắn nữa, việc này còn khiến cô ta thất vọng rất lâu.
Sau này công ty xảy ra khủng hoảng tài chính, cần nhập nhiều tiền vốn vào, vì vậy họ nghĩ đến cách kết thân để thu được tiền vốn, lại nghe thấy Diêm Thị cố tình bàn về hạng mục này, liền đánh chủ ý đến trên người Tổng giám đốc này, lúc ấy cô ta cũng không biết tổng giám đốc của Diêm thị chính là người đàn ông mình ngày ngày nhớ mong.
Rồi sau đó khi cô ta cùng mẹ vì chuyện của công ty mà cố gắng phải tiếp cận tổng giám đốc của Diêm thị, hắn trở về, thời điểm đó cô ta mới biết được thì ra hắn chính là tổng giám đốc của Diêm thị, trái tim lụi tàn của cô ta lại bùng cháy!
Dùng vỏn vẹn ba tháng bày ra âm mưu lần này, chính là vì để bắt giam hắn một lần.
Đối với lời nói của Emma, ngoại trừ Diêm Thương Tuyệt vẻ mặt bình tĩnh ra, thì tất cả đàn ông khác ở đây đều giật mình không thôi, mọi người không khỏi thì thầm với nhau, xem ra lời đồn là thật, Tập đoàn Huệ Đông sắp sụp đổ, hai mẹ con này đang tìm chỗ dựa vững chấc đây mà!
Chẳng qua là tất cả mọi người cũng rất hào hứng, nhìn những cô gái không ai là như hoa như ngọc này, đàn ông nào không muốn chiếm lấy? mọi người xoa tay muốn chờ mong được thử một lần, hi vọng đêm nay bản thân có thể ôm mỹ nhân về!
Tưởng Niệm lại bị lời của cô ta làm cho khó chịu, đây là tiệc sinh nhật hay là hội nghị chọn rễ vậy hả?
Diêm Thương Tuyệt có vẻ sâu xa nhìn Tưởng Niệm, tựa như đang tính kế gì đó, gương mặt mê hoặc cúi xuống, nhìn Tưởng Niệm đang bất an: “Chúng ta cũng đi tham gia.”
“Vì sao muốn em đi tham gia? Em không muốn tham gia! Có chết cũng không muốn!” Tưởng Niệm ngơ ngác lắc lắc đầu, đôi tay đè chặt trước ngực, dáng vẻ thế chết không đi.
“Tổng giám đốc Diêm sẽ tham gia chứ?” Emma vô cùng thâm tình một lòng một dạ nhìn Diêm Thương Tuyệt ở bên cạnh Tưởng Niệm, mặc dù trong lòng rất không có mùi vị gì, nhưng vì chú ý đến nơi này lại nghĩ đến sắp cùng hắn tiến hành một trận—vật lộn cơ thể, Emma liền bình ổn không ít.
“Đương nhiên.” Trên mặt Diêm Thương Tuyệt treo chút ý cười, nhưng trong mắt lại không nhìn ra bất kì tình cảm vui vẻ nào.
“Em sẽ không tham gia.” Thấy hắn nói xong, lại rất có hứng thú nhìn mình chằm chằm, cảm giác lo lắng bất an của Tưởng Niệm càng thêm mãnh liệt, ra sức lắc đầu, vô cùng kiên định nói.
Thì ra đây chính là xã hội thượng lưu?! Thật sự có đủ dâm loạn!
Mượn danh nghĩa là tiệc sinh nhật, trên thực tế có khác gì nơi làm tình đâu?
Chẳng lẻ cha mẹ cô gái này cũng tán thành loại trò chơi ‘ăn chơi sa đọa’ này của cô ta? Nhưng thật lạ, mẹ của cô ta ngược lại cũng ở đây, chính là người phụ nữ có vẻ ghen ghét cô vừa nãy, nhưng sao không thấy cha của cô ta?
Tưởng Niệm khẽ vắt óc suy nghĩ, hoàn toàn không biết mình đã bị Diêm Thương Tuyệt mang vào sân chơi, đợi đến lúc cô xoay người thì chỉ nghe thấy tiếng: “Tắt đèn! Mở nhạc.”
Kinh ngạc lấy lại tinh thần, phát hiện xung quanh một mảnh tối đen, tiếng nhạc ầm ĩ vang lên, Diêm Thương Tuyệt vốn đứng bên cạnh cô ôm cô giờ đã không thấy bóng dáng đâu, anh đâu
“Anh—?”
Sợ hãi vươn tay lần mò xung quanh, gọi lên vài tiếng lại không có ai trả lời, bời vì âm lượng lúc này lớn đến mức đủ để vùi lắp hết mọi âm thanh.
Trái tim bị sự sỡ hãi vây chiếm lấy, Tưởng Niệm nghiêng ngã lảo đảo không biết mình đã mang mình đến nơi nào, nước mắt, ở trong đêm tối phát ra ánh sáng, từng chữ mang theo tiếng khóc nức nở:”Anh! Anh anh ở đâu? Em thật sợ, anh ra đi được không?”
Nhưng không ai trả lời cô, tiếng nhạc bên tai càng lúc càng lớn khiến cô sắp mất phương hướng rồi, tiếng khóc lúc đầu vốn trầm thấp giờ đã đổi thành tiếng khóc không ngừng được, lúc này Tưởng Niệm giống như một em bé bị vứt bỏ, không nhìn thấy con đường phía trước, không tìm được người có thể dựa vào, chỉ có thể đứng nguyên tại chỗ, liều mạng hò hét, xin giúp đỡ, cuối cùng chính là khát chết, khóc chết cũng không ai để ý cô.
Vươn đôi tay không ngừng lần mò, cố gắng muốn tìm đến cái người đã vứt bỏ cô kia, nhưng không được, không tìm thấy, mãi đến khi ngực bị ai đó bóp mạnh một cái, còn chưa kịp kinh hô ra tiếng, thì mông cũng bị người ta mạnh mẽ xoa nắn, Tưởng Niệm vội vàng gạt bàn tay trước ngực ra, hết sức khủng hoảng, sợ hãi, cả người run rẩy đến thật kịch liệt: “A—“
Bình luận