Hà Dĩ Kiệt đã hận đến cực điểm, ba chữ “đứa con hoang” tựa như một mũi tên sắc nhọn xuyên vào cơ thể anh, khiến mỗi một tấc da thịt của anh cảm thấy đau đớn dữ dội. Tư Tư là nỗi đau vĩnh viễn trong trái tim của anh. Nặc Nặc là mạng sống của anh, anh không cho phép bất kỳ một ai làm tổn thương đến con gái, cho dù chỉ là một lời nói phỉ báng!
Một cái bạt tai này anh gần như đã dùng hết sức lực toàn thân. Đỗ Phương Phương bị anh tát đến nổ đom đóm mắt, trong đầu vang lên tiếng ong ong, khóe miệng cũng bị xé rách, một dòng máu đỏ tươi rỉ xuống.
Cô đã trúng một bạt tai, ngược lại, đã trở nên bình tĩnh hơn. Tiếp đó thái độ của cô cũng đã từ tốn hơn, cô cúi đầu xuống, trong hốc mắt đã mơ hồ có ngấn lệ. Đỗ Phương Phương cố chịu đựng, tuyệt đối không để cho mình rơi một giọt nước mắt nào ở trước mặt anh. Phải đến một phút đồng hồ sau, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên, vẫn giữ nguyên vẹn vẻ mặt kiêu ngạo của một người phụ nữ không bao giờ biết cúi đầu của lúc trước, nhưng ánh sáng trong đôi mắt giờ đây đã bị vỡ nát. Cô cười lạnh, nhìn anh vẻ bướng bỉnh, từng câu từng chữ cô nói ra nghe có vẻ rất bình thản, nhưng trái tim cô lại giống như bị kim đâm: “Hà Dĩ Kiệt, chỉ vì một người phụ nữ hèn hạ được anh bao nuôi ở bên ngoài, cũng vì đứa con hoang mà cô ta sinh ra, mà anh dám đánh tôi một cái tát hay sao? Tôi thật sự rất muốn hỏi anh một chút, anh còn có lương tâm hay không? Tôi đường đường là một người vợ danh chính ngôn thuận của Hà Dĩ Kiệt anh, nhưng anh đã từng bao giờ để những lời nói này ở trong lòng không? Tôi đã làm điều gì sai trái chứ? Tôi là một người vợ hợp pháp của anh, dựa vào cái gì anh buộc tôi phải tha thứ cho việc anh đã sinh con với người phụ nữ khác chứ? Dựa vào cái gì anh bắt tôi phải đối xử tốt với cô ta? Dựa vào cái gì anh muốn tôi phải cúi đầu nén giận, cam tâm làm người phục vụ nuôi dưỡng hầu hạ con bé đó chứ?”
Cuộc nói chuyện này ngược lại đã làm cho Hà Dĩ Kiệt giận quá hóa cười. Anh gật đầu liên tục, mi tâm nhíu lại lạnh cứng, nhưng khóe môi lại nhếch lên tràn đầy vẻ châm chọc, trong lúc bốn mắt đối diện nhìn nhau, ai có thể nhận ra họ đã từng là một đôi vợ chồng hòa hợp, đã từng cùng giường chung gối chứ? Bàn tay đang nắm lấy mái tóc của cô đột nhiên siết chặt lại, anh ghé sát mặt nhìn xoáy vào tận sâu đáy mắt đang ngấn lệ của cô.
“Cô hỏi tôi có lương tâm hay không, tôi cũng muốn hỏi lại cô một chút xem. Đỗ Phương Phương, rốt cuộc cô có lương tâm hay không? Tại sao cô lại độc ác như vậy? Tương Tư đã sai ở chỗ nào? Nặc Nặc đã sai ở chỗ nào? Là chính tôi đã trêu chọc cô ấy, chính tôi đã quấn quít lấy Tương Tư không rời, tôi yêu cô ấy nên không thể buông tay với cô ấy được. Cái người được gọi là chồng cô, chính là Hà Dĩ Kiệt tôi đây, đã không sao bỏ được cô ấy. Còn cô, cô đã tới vùng ngoại ô ấy để gây chuyện gì hả. Cô tức giận điều gì, mẹ kiếp, cứ xông đến trút vào tôi đây, tại sao cô lại động tới Tương Tư để làm gì hả, Đỗ Phương Phương?”
Anh nói xong lời cuối cùng, đột nhiên giọng nói vút cao lên. Lửa giận chất chứa đầy trong ngực lẫn sự thống khổ dường như đã tìm được lối để thoát ra, anh không thể nhịn được nữa rồi. Bộ dạng gào khóc thật thê thảm của Nặc Nặc, cái chết không rõ ràng của Tư Tư, ngay cả những giây phút cuối cùng của cô anh cũng không được chứng kiến. Những vướng mắc nơi đáy lòng của anh tựa như lớp sương mù dày đặc không sao tan nổi đã bao phủ khắp cơ thể anh, làm cho anh không thể hít thở nổi nữa. Anh gần như không còn đủ nhẫn nại để tiếp tục sống cuộc sống này nữa rồi. Nỗi đau đớn mạnh mẽ cùng sự đau thương khổ sở giờ đây đồng loạt bốc lên đầu, khiến anh tựa như sắp phun ra máu…
“Cô ta đã làm sai điều gì hả? Cái sai lớn nhất của cô ta, chính là, cô ta đã bất chấp cả lòng tự trọng để tới quyến rũ anh…”
Lời mắng chửi của Phường Phương mới nói ra được một nửa đã bị anh giơ tay vung ra một cái bạt tai nữa cắt ngang lời. Gương mặt của Đỗ Phương Phương bị cái tát của anh làm cho lật nghiêng sang bên, cả hai gò má đều đã sưng vù, đau rát như phải bỏng. Nhưng cho dù bất kể thế nào,cô cũng cố gắng đè nén xuống đáy lòng giờ đây đã lạnh như băng. Phương Phương cúi đầu xuống, mái tóc ngắn rũ xuống trên trán, lọn tóc đâm vào trong mắt cô đau không chịu nổi, đau đến mức nước mắt cô cứ ào ạt chảy xuống, nhưng qua một lúc lâu cô cũng không hề nhúc nhích. Cô vẫn luôn chìm đắm trong sự lừa dối của chính bản thân mình, vẫn luôn cho rằng mình là một người phụ nữ rất hạnh phúc. Nhưng đột nhiên giờ đây giấc mơ huyền ảo trong cô lại bị người ta phá nát, cô không có cách nào chấp nhận sự thật này.
Nhưng giọng nói của anh vẫn vang lên ong ong ở bên tai cô như trước, giọng nói của anh giống như đòi mạng, giống như một liều thuốc độc gây chết người. Ngay tại giờ phút này, đột nhiên Đỗ Phương Phương nhận ra mình đã lâm vào cảnh tuyệt vọng. Cho dù anh đối xử với cô như vậy, cho dù hiện tại đã đi đến tình trạng này, cô nhận ra rằng, cô vẫn yêu anh như trước kia, vẫn như trước, không hề muốn buông tay với anh.
“Đỗ Phương Phương, hôm nay tôi muốn nói rõ ràng cho cô biết, người tôi yêu là Văn Tương Tư, từ đầu đến cuối tôi chỉ yêu một mình cô ấy. Vì chuyện của bác Tiếu, nên tôi không thể không cưới cô. Đây là sai lầm lớn nhất đời này của tôi, bởi vì đã bước một bước sai lầm, nên tôi đã phải trả cái giá thật thê thảm, thật đau đớn. Tôi đã bị mất vĩnh viễn người phụ nữ tôi yêu! Hiện tại tôi chỉ còn Nặc Nặc, tôi nói cho cô biết, con bé chính là mạng sống của tôi, vì con bé, tôi có thể sẵn sàng lao vào cái chết không chút do dự, cho dù phải chết ngay tôi cũng không nháy mắt. Cho nên, nếu cô còn tiếp tục động vào con bé một lần nữa, tôi sẽ trả lại cô gấp mười, gấp trăm lần, tuyệt đối không chút nương tay. Đỗ Phương Phương, đối với một người phụ nữ có lòng dạ độc ác, tàn nhẫn như cô, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay!”
Khi anh nói đến Nặc Nặc, trong ngữ điệu nói đã dần dần trở nên dịu dàng mềm mại hơn, dường như ngay cái nhìn của anh với cô cũng đã dịu bớt.
“Anh nói rằng, người mà anh vẫn luôn yêu thương từ trước đến nay, duy nhất chỉ có một mình Văn Tương Tư thôi sao?” Đỗ Phương Phương gần như không thể tin nổi, cô ngẩng đầu lên, đôi mắt phượng kiêu ngạo đầy bất cần nhìn người đàn ông trước mặt, giờ phút này trở nên như mê muội. Người đàn ông này là chồng của cô mà, là người đàn ông mà đời này cô yêu nhất, là người cô muốn dựa dẫm, muốn được cả đời sống cùng với anh. Anh là tất cả, là sự kiêu ngạo của cô, là niềm tự hào của cô, nhưng anh coi cô là gì chứ?
Chính miệng anh đã thừa nhận với cô rằng, anh không thương cô, người anh yêu là một người phụ nữ khác, từ đầu đến cuối, anh chỉ yêu người phụ nữ đó!
Chuyện này còn tàn nhẫn hơn cả chuyện anh đánh cô mười cái tát. Chuyện này đã làm cho cô thấy khổ sở hơn cả chuyện anh đưa ra yêu cầu ly hôn với cô. Đỗ Phương Phương không sao tin được. Cô dùng sức lắc đầu, giọng khẽ thì thào: “Không phải như vậy… không đâu, sẽ không có chuyện ấy… Không phải, không phải như vậy…”
Hà Dĩ Kiệt nhìn sang cô, ánh mắt bất động, sắc mặt đông lạnh, anh gật đầu không chút do dự, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên, nói một câu tàn nhẫn, cắt đứt chút hi vọng mong manh cuối cùng của cô: “Đúng vậy, tôi không yêu cô, tôi yêu Tư Tư, tôi yêu cô ấy. Cô ấy là người phụ nữ duy nhất mà tôi đã yêu, là người phụ nữ mà tôi yêu nhất đời này. Đỗ Phương Phương, tôi chưa bao giờ yêu cô. Không, phải nói là một chút quý mến cũng không hề có, một chút thiện cảm hay tán cũng không có. Từ sau khi cô ra tay với cô ấy lần đầu tiên, Đỗ Phương Phương, tôi đã chán ghét cô, chán ghét đến tận xương tủy!”
Chút hi vọng cuối cùng ở trong đáy mắt cô cũng đã vụt tắt. Từ trong khóe mắt những giọt nước mắt trong suốt lặng lẽ chảy xuống. Ánh mắt cô đờ đẫn, tựa như đã bị người ta lấy mất hồn vía. Hà Dĩ Kiệt buông tay ra khỏi đầu cô, cả người Đỗ Phương Phương mềm nhũn đổ nhào xuống trên mặt đất.
Anh đứng thẳng người, nhìn lại Phương Phương trong giờ phút này. Anh chán ghét cô, oán hận cô, tận sâu nơi đáy lòng anh vẫn cất giấu một chút áy náy, nhưng mà chút cảm xúc ấy náy đó sớm đã tan thành mây khói theo cái chết của Tư Tư. Đây mới chỉ là sự khởi đầu của cuộc chiến tranh giữa anh và Đỗ Phương Phương. Sau khi anh biết được chuyện cái chết của Tư Tư thực sự có liên quan đến Phương Phương, anh đã xác định được giữa anh và cô giờ đây chỉ có một kết quả, duy nhất: kẻ thù không đội trời chung, cả đời này chỉ có thể là kẻ thù.
Bình luận