Tưởng Niệm nghe thấy tiếng sấm liền thật tự nhiên hướng đến dựa vào lòng Diêm Thương Tuyệt, cả người co rút ôm chật lấy vòng eo cường tráng của hắn, hai chân cũng tự nhiên cuộn trên bụng hắn, mầy vẫn nhíu chặt như trước, cả đêm chưa từng giãn ra/
Cô rất sợ sét đánh, bởi vì cô cảm thây lúc sét đánh bầu trời như muốn nổ tung, trước kia khi có sấm sét đêm đêm An Nguyệt Lê dêu ở cùng cô, bây giờ có thể ở cùng cô cũng chỉ có Diêm Thương Tuyệt mà thôi.
Cả đêm cô đều ngủ không yên ổn, mỗi một tiếng sấm đều quấy nhĩu cô, nhưng cô không có tỉnh lại, có lẻ vì quá mệt mỏi, còn Diêm Thương Tuyệt dường như cảm nhận được nỗi sợ hãi của cô, càng siết cô thêm gần mình, nhẹ nhàng nói với cô ‘đừng sợ, đừng sợ’.
Một giây trước hai người còn trừng mắt đỏ mật tía ai với nhau, nhưng một giây này lại tựa như hai đứa nhỏ lạc đường giữa trời đông giá rét, chỉ có thể dựa vào nhau, sưởi ấm cho nhau, cùng nhau chịu đựng…..
Sáng sớm, mưa vẵn rơi không ngừng, tiếng sấm dường như mỗi lúc một lớn, hơi đất thơm mát thấm vào ruột gan, giọt nước rơi xuống đọng trên lá cây phát ra âm thanh thanh thúy, thật dễ nghe.
Chim chóc vẫn trốn trong tổ kêu ca, chẳng biết có phải đang bất mãn hay không?
Diêm Thương Tuyệt chậm rãi mở mắt, nhĩn Tưởng Niệm trong lòng đang ngủ rất yên ổn, không hoảng loạn như tối hôm qua, hắn cười ấm áp, trong con ngươi hết sức thâm tình, bộ dạng lười nhác khiến người ta say mê, tựa như chuyện tối hôm qua chưa từng xảy ra.
Tóc rơi trước trán nhìn qua thật càn rỡ cùng phóng túng, chiếc mũi anh tuấn hơi nhíu, sau đó chống lên chiếc mũi của Tưởng Niệm khẽ cọ, Tưởng Niệm giật giật, sau đó muốn xoay người lại cảm thấy có thứ gì đó thô cứng đặt trên bụng mính, đó là gì?
Tưởng Niệm hoảng hốt mở hai mắt, gương mạt anh tuấn phi phàm của Diêm Thương Tuyệt phóng đại ngay trước mặt cô, cô sợ dến mức run lên, lớn tiếng hỏi: “Sao anh ở đây?”
Diêm Thương Tuyệt quyệt miệng vô tội nhìn cô, giống như đang nói ‘tôi không ở đây, thì ở đâu?’.
Tưởng Niệm cảm thấy trong chăn hình như trống không, trên người cũng lành lạnh, giật mình nhấc một góc chăn, trời trời ơi! Sao cô lại không mặc gì? Bọn họ lại làm cái kia hả?
“Tối qua em rất nhiệt tình.” Diêm Thương Tuyệt thấy bộ dạng cô, tâm trạng tốt lên, liền không nhịn được trêu chọc.
Tưởng Niệm nhất thời xấu hổ vô cùng, hắn mặt dày vô sỉ! Tối hôm qua bọn họ lại làm cái kia sao?
Không có đâu! Nơi đó của cô không có cảm giác gì mà, không đau.
“Làm nhiều lần như vậy, đương nhiên sẽ không đau, nhớ không? Tối hôm qua em thật HIGH.” Diêm Thương Tuyệt dường như rất hiểu biểu cảm suy sụp trên mặt cô, thấy cô nhíu mày suy ngẫm, ý cười nơi khóe miệng càng sâu.
Tưởng Niệm có hơi không tin, nghi ngờ nhìn hắn, chẳng phải còn ra tay đánh cô sao? Bộ dạng như hận không thể bóp chết cô mà, sao, muốn cái kia liền nghĩ đến cô à? Nói cho cùng bản thân mình cũng chỉ là công cụ cho hắn phát tiết dục vọng? Lòng, buồn bã, nhoi nhói.
Cười tự giễu, nhắm mắt, không them để ý đến hắn, bởi vì trong lòng cô thật để ý chuyện hôm qua hắn đánh cô, nếu không phải vì mẹ. cô chết cũng không muốn ở lại nơi này.
“Sao vậy? Còn đang tức giận?” Diêm Thương Tuyệt thấy cô không quan tâm đến mình, lại bắt đầu không vui, xoay người đè cô.
Thân thể đột nhiên bị vật nặng đè, Tưởng Niệm lập tức mở to mắt, chỉ thấy Diêm Thương Tuyệt cười trêu chọc nhìn cô, trong con ngươi lộ ra tia sáng dục vọng.
“Anh….” Tưởng Niệm khó thở trừng hắn, lại không biết nói gì đây? Nói ‘anh làm gì đó?’ hắn nhất định nói ‘ăn—em’ vì thế để không bị hắn điều khiển thì tốt nhất đừng lên tiếng/
“Tôi sao? Sao không nói?” Diêm Thương Tuyệt thật có tâm trạng chơi đùa với tóc cô, đặt ở chóp mũi ra sức ngửi: “Thơm quá.”
Tưởng Niệm không nhịn được xem thường hắn, đẩy hắn, nhưng hắn cũng không nhúc nhích, vẫn đè chặt cô, một chút cũng không có ý đứng lên.
Tưởng Niệm rốt cuộc tức giận, hét lớn: “Anh đứng lên được chưa? Tôi sắp tắt thở.”
Diêm Thương Tuyệt ngẩn đầu, thấy gương mặt cô tức giận đến đỏ bừng, ra sức ‘chụt’ một cái, lại dung tay chống thân thể tiếp tục đè cô: “Không tức giận nghe chưa?”
Mệnh lệnh! Hoàn toàn là bộ dạng ra lệnh!
Giống như đang điều khiển vui buồn yêu hận, hắn không cho bạn tức giận, thì bạn phải ra sức cười, ra sức vui vẻ cho hắn.
Người ngang ngược bá đạo như vậy, thật tiếc cho ‘túi da’(chỉ bề ngoài) này!
Khẽ chu môi đỏ mọng, không nhìn Diêm Thương Tuyệt, chỉ nhìn mưa ngoài cửa sổ, mưa thật to mà!
“Không biết mưa bao nhiêu ngày?” Không biết gỗ trong xưởng có che đậy tốt không, nếu bị ướt thì sao đây?
Tưởng Niệm lo lắng trùng trùng nhìn giọt nước đọng trên lá cây rơi xuống, từng giọt từng giọt, long lanh trong suốt/
An gia.
Hơn mười công nhân mạo hiểm dưới mưa to, gấp gáp dời gỗ khỏi khu chắn nước, cả người An Nguyệt Lê ướt đẫm, từng giọt nước theo sợi tóc chảy xuống gương mặt anh tuấn, vẻ mặt vô cùng vội vàng.
Ngay cả An Chí Viễn cũng chạy tới chạy lui dưới mưa, dáng vẻ khom lưng trên vai vác khúc gỗ cứng cáp khiến người ta thấy thật xót xa.
“Cha, cha vào đi, chúng con làm được, đừng để bị cảm.” An Nguyệt Lê dành lấy gỗ, cánh môi mấp máy giọng ồ ồ.
“Không có gì! Trước tiên chuyển hết gỗ vào hãy nói.” Tiếng mưa rất lớn, cho nên An Chí Viễn lớn giọng nói.
Sau dố không để ý đến An Nguyệt Lê ngăn cản, lại khiêng một khúc gỗ đến trong kho.
An Nguyệt nắm chặt tay, bi phẫn rống một tiếng, liền tiếp tục khiên gỗ.
Hồ Tiểu Miểu vì mang thai, nên không giúp được gì, dành dậm chân đứng nhìn.
Vì sao lại mưa? Mấy ngày nay rõ ràng bọn họ rất để ý đến dự báo thời tiết, chẳng phải đã nói mấy ngày tới đều sẽ không có mưa sao? Cho nên tối qua bọn họ mới tăng ca đến khuya, đám công nhân đều mệt đến không chịu được, la hét đòi nghỉ ngơi, An Nguyệt Lê nghĩ mấy ngày nay họ vất vả, liền cho phép mọi người về nghỉ ngơi.
Thật ra kể từ ngày có vật liệu gỗ đến nay, ngày ngày bọn họ đều tăng ca đến sang, bởi vì thấy cách thời hạn giao hang chỉ trong gan tấc, cho nên bọn họ phải ngày đêm đẩy nhanh tốc độ, bằng không không thể giao hàng đúng hạn, sẽ coi như họ trái hẹn, phải bồi thường, cho nên cũng không lo lắng hàng còn đặt trong khu chắn nước, liền trở về phòng nghỉ ngơi, nhưng không biết lúc mấy giờ, bầu trời vang lên tiếng sấm, sau đó mưa rào rạt đổ xuống.
Hắn vội vã đứng dậy, vội vàng chạy xuống dưới lầu, kêu mọi người thức dậy, sau đó cùng mọi người dời gỗ, nhưng mưa càng ngày càng lớn, cuối cùng có rất nhiều gỗ bị ướt.
Vài tiếng sau, tất cả gỗ đều dược chuyển đến nơi sạch sẽ, nhưng….
An Nguyệt Lê nhìn đống gỗ ẩm ướt, trong lòng vô cùng khó chịu, làm sao đây?
Không có gỗ, bọn bọ không thể giao hàng đúng hạn.
“Làm sao bây giờ? Không còn gì cả, Nguyệt Lê, chúng ta làm sao bây giờ?” Hồ Tiểu Miểu bi thương khóc, đây là tất cả của bọn họ rồi!
An Nguyệt Lê choáng váng, nhìn đống ‘phế vật’ kia mà tim như bị dao cắt, hắn cũng không biết phải làm gì bây giờ? Tuần sau giao hàng, làm sao đây? hắn nên làm sao bây giờ?
“Nguyệt Lê à! Hiện tại con đi tìm ông chủ Trịnh, nói tình hình của chúng ta ở đây, coi có thể giao muộn một chút hay không?” Vẫn là An Chí Viễn bình tĩnh, vỗ vai An Nguyệt Lê, không có ý trách cứ nào.
An Nguyệt Lê xoay người, trong mắt chứa lệ: “Cha, thật xin lỗi!”
Hồ Tiểu Miểu cũng rất khó chịu, nước mắt trào ra mãnh liệt, lau thế nào cũng không hết: “Nguyệt Lê?”
An Chí Viễn cười an ủi: “Không sao, cha thấy ông chủ Trịnh này cũng là người tốt, nói không chừng ông ta sẽ hiểu cho chúng ta, hiện tại cha đến Viễn Đông xem còn gỗ hay không, Tiểu Miểu con đi gọi điện thông báo cho thương buôn khác, giải thích một chúng” An Chí Viễn bình tĩnh căn dặn: “Những người khác, thu dọn rồi chọn những khúc gỗ có thể sử dụng ra, tiếp tục làm việc.”
Mọi người cùng nhất trí, liền vội vàng phân chia công việc.
Trong phòng ăn của Tinh Trang, hai người đàn ông ngồi ở một bên của bàn ăn, An Nguyệt Lê mang giày tây, cúi người ân cần giúp một người đàn ông mập mạp rót rượu, trên mặt toàn là vẻ lấy lòng, thật ra đây là chuyện hắn không chịu được nhất, nhưng không còn cách nào, ai kiu hắn có việc nhờ người ta làm chi?
“Ông chủ Trịnh, tình hình chính là như vậy, ông xem có thể chậm lại vài ngày không? Thật sự chỉ cần vài ngày là tốt rồi.” An Nguyệt Lê miệng kiên định khiến người ta không tin cũng khó, nhưng Trịnh Nhân Nhân lại vô cùng khinh thường.
“Tôi nói này, trên hợp đồng viết rõ rang, nếu cậu không thể giao hang đúng hạn, phải bồi thường gấp ba lần, lúc kí hợp đồng, cậu còn cam đoan với tôi, sao? Hiện tại không tính à? Chúng ta là có hợp đồng hẳn hoi.” nước miếng của Trịnh Nhân Nhân văng tứ phía, cầm ly rượu An Nguyệt Lê rót.
Sắc mặt An Nguyệt Lê rất không tốt, nhịn xuống lửa giận, chậm chạp không có phát ra, cười xấu hổ: “Tôi biết, nhưng ông chủ Trịnh….” Còn chưa nói xong đã bị cắt ngang.
“Không có nhưng nhị! Tôi nói cho cậu biết, nếu không thể giao hang đúng hẹn, chúng ta cứ chiếu theo hợp đồng mà làm, cậu phải biết, công trình của tôi lớn như vậy nếu vì cửa của các người mà không kịp lắp ráp, vậy tôi còn có thể khai trương đúng giờ sao? Cậu có biết tôi vì lần khai trương này mà mời bao nhiêu ngôi sao tai to mặt lớn không? Cậu có biết phí biểu diễn của họ là bao nhiêu không? Là đủ cho cha cậu cái mua quan tài thủy tinh tốt nhất xa hoa nhất, biết chưa?” Trịnh Nhân Nhân kích động nói, vỗ bàn, trừng mắt An Nguyệt Lê.
An Nguyệt Lê nghe xong lời của ông ta, rốt cuộc không nhịn được nữa đứng dậy, dùng sức thả ly rượu trong tay, níu cổ áo của ông chủ Trịnh, hai tròng mắt phẫn hận nhìn ông ta: “Vây ông muốn đi kiện tôi, chẳng phải chỉ là tang gia bại sản thôi sao? Tôi mà sợ thì không gọi là An Nguyệt Lê, nhưng tôi nói cho ông biết, ông không được khinh-nhục cha tôi, không được!” Nói xong liền ra sức đánh một đấm vào gương mặt ác ôn đó.
“A—cậu đánh tôi, tôi nhất định sẽ kiên đến cậu nhà tan người mất, cậu chờ đó.” Ông chủ Trình ôm khóe miệng bị đánh đau, chỉ có thể nói lời cay độc, chứ không dám đánh lại.
Bỏi vì ông ta nhát như chuột.
An Nguyệt Lê căm hận ‘hừ’ một tiếng, liền bước ra ngoài.
Ra khỏi nhà hang, nhìn bầu trời còn mưa to, trên trời còn lóe sấm chớp, tâm trạng tồi tệ, lần này hắn chọc giận ông chủ Trịnh, vậy chuyện giao hàng càng khó.
Đột nhiên trong đầu lướt qua một gương mặt tươi cười, trên mặt lập tức nở nụ cười ôn hòa, so với bộ dạng vừa rôi quả thật như hai người, ngẩng đầu nhìn trời, nghĩ đến người con gái kia.
Tưởng Niệm, em sống tốt không? Anh đột nhiên rát nhớ em….
Tưởng Niệm, trời lại mưa rồi, em thích nhát là trời mưa, em nói, mỗi lần mưa em đều có cảm giác rực rỡ hẳn lên, em nói em thích ngửi hương vị của thiên nhiên sau cơn mưa, thanh sạch, tràn đầy hi vọng, thật khiến người ta quên đi tất cả.
Tưởng Niệm, lại có sét đánh kia, em sợ không? Anh lại không thể canh giữ ở bên giường em, chờ em an tâm ngủ rồi mới rời đi, em lúc này, có anh ta bên cạnh, anh ta biết em sợ sấm sét không? Sẽ bên em những khi sét đánh, vô nhẹ bờ vai em sao? Sẽ cùng em ngắm mưa, đếm những giọt nước rơi xuống dưới mái hiên những khi trời đổ mưa sao?
Giờ phút này lòng anh tràn ngập lo lắng về em, anh, thật sự rất nhớ em!
Nước mắt đàn ông lại bất mãn với ánh mắt, chán nản bước vào trong mưa, bóng dáng cô đơn, bi thương như vậy, tựa như người mất hết tất cả.
An Nguyệt Lê lên xe bus, xuống xe bus, lại lên một chiếc khác, cứ thế, lên rồi xuống, nhiều lần như vậy, cuối cùng bất tri bất giác đến ngoài biệt thự U Tâm nơi Tưởng Niệm ở.
Nhìn biệt thự xa hoa trước mắt, hắn chợt nở nụ cười vui mừng, xem ra, em sống rất tốt!
Tay nắm chặt tay cầm của cửa lớn chạm rỗng, si ngốc nhìn biệt thự phía xa, bởi vì trời mưa nên tầm nhìn rất mơ hồ, người con gái hắn yêu sâu đậm đang ở bên trong, khoảng cách giữa họ thật gần, nhưng cũng rất xa, bọn họ bị cánh cổng này ngăn cách rồi.
Nước mắt, hòa vào nước mưa rơi xuống, hắn lòng đau như cắt! hắn, sống không bằng chết! hắn…rất muốn thấy cô!
“Tưởng Niệm—Tưởng Niệm—-Tưởng Niệm—“ An Nguyệt Lê như nổi điên mạnh mẽ đung đưa cánh cổng, giọng khàn lại hô lên rõ ràng.
Mưa, thật lớn, nhưng vẫn không cuốn trôi nổi bi thương trên người mọi người, ngược lại còn khiến nổi bi thương này thêm sâu.
Tưởng Niệm đột nhiên từ trên giường đứng dậy, hai tròng mắt trợn to, vội vàng quay đầu ngó ra cửa sổ, là anh Nguyệt Lê! Cô thấy anh Nguyệt Lê đang kêu cô, giọng này sao run run, bi thương như thế.
Mũi đau xót, nước mắt lại rơi xuống.
Anh ấy thế nào? Đau lòng? khổ sở?
Anh ấy đến tìm cô sao? Vì sao giọng anh ấy nghe qua lại tang thương như vậy, như là muốn cùng cô sinh ly tử biệt.
Đừng!
Tưởng Niệm lau hai hang nước mắt, vội vã xuống giường, đi đến tủ quần áo lấy ra chierec váy màu trắng, sau đó vội vàng mặc vào, kệ cả chuyện rửa mặt, liền xuống lầu.
“Thiếu phu nhân.” Đám nữ giúp việc thấy Tưởng Niệm mặt gấp gáp xuống lầu, có hơi nghi hoặc.
Tối hôm qua thiếu gia hung dữ như vậy, giống như muốn ăn tươi nuốt song thiếu phu nhân rồi, nhưng sang hôm nay lại có bộ dạng phơi phới, ở nhà ăn sang rồi mới chậm rãi đến công ty, mọi người không hiểu, sao thê? bọn họ làm hòa rồi à?
Tưởng Niệm khoog thèm quan tâm đến ánh mắt soi mói của bọn họ, dù cũng không mang liền chạy ra ngoài.
“Thiếu phu nhân! Cô đi đâu? Bên ngoài trời đang mưa lớn…” nữ giúp việc Tiểu Linh đuổi theo ra cửa nhìn bóng dáng kia biến mất trong màn mưa, thật hoang mang: thiếu phu nhân muốn đuổi theo thiếu gia sao? Thiếu gia đã đi từ sớm rồi mà?
Nước mưa đánh vào trên người, thấm ướt chiếc vá màu trắng, Tưởng Niệm liều mạng chạy đến ngoài cửa lớn, cô có thể cảm thấy An Nguyệt Lê đang tuyệt vọng gọi cô, kệu gọi gấp gáp.
Anh Nguyệt Lê! Là anh đến đây sao?
Trời mưa lớn như vậy, không chút nào có thể ngăn cản trái tim bọn họ muốn gặp nhau, hai trái tim chậm rãi đến gần, sẽ không vì một cơn mưa mà thay đổi.
Bình luận