Chỉ cần Đỗ lão tướng quân nhận tiền, chuyện lập tức sẽ bị tuyên truyền ra ngoài, không cho ông có cơ hội này để dập tắt tất cả những chuyện đó xuống. Tiếp đó lời khai của Đỗ Sâm sẽ được đưa ra công khai với dân chúng, nhưng chỉ có một chút này thôi thì vẫn chưa đủ, người nhà của Lục Phóng làm tham chính, những cái chuyện cong cong quẹo quẹo này anh là người hiểu biết rất rõ ràng…
Còn có rất nhiều người khác có lòng bất mãn đối với người nhà họ Đỗ, có người bất mãn đối với Đỗ Phương Phương, tất cả những chuyện hư hỏng lớn nhỏ trong nhà họ Đỗ đã sớm được Hà Dĩ Kiệt thu vào trong tay, chỉ chờ cho nhà họ Đỗ bị lật thuyền ngày nào sẽ cho công bố hết ra ngoài.
Nếu như đã đi cạnh bờ sông làm sao có thể tránh được chuyện bị ướt giày! Không thể phủ nhận, nếu đem so Đỗ lão tướng quân với những phần tử tham quan sâu mọt đã gây ra không biết bao nhiêu những chuyện tàn ác bất nhân bất nghĩa kia ông vẫn được coi như là một người quân tử. Nhưng nếu như nói ông là một người thanh liêm sống chí công vô tư thì lại hoàn toàn không phải. Những năm trước đây, anh chèn ép kẻ thù bằng thủ đoạn chính trị có thể nói là cực kỳ quang minh chính đại, không ai là người có thể so sánh được. Chuyện tìm ra những nhược điểm của người khác cũng không phải là chuyện gì khó khăn lắm, Lục Phóng cũng chỉ vận dụng một chút quan hệ, đã vơ vét ra được một đống lớn.
Dĩ nhiên, việc bày mưu tính kế sau lưng người khác của bọn họ như thế này cũng không thể gọi là cách làm của những người chính nhân quân tử. nhưng nếu như đối phương không gây ra những loại chuyện xấu xa đó, thì làm gì có ai có khả năng tạo ra những chuyện để chống lại kia chứ?
Hà Dĩ Kiệt cũng từng có những lúc chần chừ, nhưng đến cuối cùng, anh vẫn không thể được phép dao động một chút nào.
Chỉ là, những chuyện xảy ra lúc trước, tất cả hiện giờ đều đã lộ rõ tất cả chân tướng rồi, nhưng trong lòng anh vẫn rốt cuộc vẫn còn đang có một mối nghi ngờ chưa thể gỡ bỏ ra được.
Tư Tư đã bị thương nặng như vậy rồi, lại còn đau ốm lúc trước chưa khỏi, càng làm tăng thêm bệnh tật cho cô. Nhưng rốt cuộc cô đã thật sự giống như “hương tan ngọc nát” rồi, hay là bị người nào đó bí mật mang đi làm cô thay hình đổi dạng?
Trong chuyện này dường như vẫn còn thiếu một mắt xích, nhưng làm thế nào cũng không thể tìm ra được manh mối tiếp tục cho mắt xích đó.
Thím Phúc chính là người trong cuộc biết chuyện rõ nhất, nhưng lúc thím Phúc trao Nặc Nặc cho anh xong, lúc quay trở về thì Tư Tư đã biến thành tro bụi, nằm ở trong hộp tro cốt kia.
Như vậy, trong ngày thím Phúc rời khỏi bệnh viện đó, liệu có còn những người nào khác nữa được chứng kiến Tư Tư bị chết hay không? Cả một bệnh viện to như vậy, anh cũng không tin rằng chuyện này sẽ không người thứ ba nhìn thấy.
Kể từ sau khi nhìn thấy người con gái có tên Cận Tư Tư đó, trong đầu anh liền bắt đầu quanh quẩn một suy nghĩ mà trước kia anh chưa bao giờ nghĩ tới: Tư Tư không hề bị chết, một cô gái xinh đẹp, hoạt bát, kiên cường dũng cảm như thế, làm sao có thể dễ dàng bị chết như vậy được?
Hà Dĩ Kiệt lái xe quay trở về Hàng Châu Trên đường đi anh vẫn đang không ngừng nghĩ tới chuyện này, toàn bộ anh đã đi được nửa tháng, cũng không biết hiện tại cô cùng Nặc Nặc như thế nào, nhất là Nặc Nặc, không biết con bé có khóc đòi tìm anh nữa hay không đây?
Nghĩ đến con gái, trong lòng anh lại thấy xông lên một hồi chua xót. Sau khi đi theo bên cạnh anh, rất lâu sau, Nặc Nặc mới chậm rãi từ bỏ được thói quen khi ngủ nhất định phải nắm tay của anh thật chặt, cũng đã dần dần không nằm mơ thấy ác mộng nữa, cũng không còn sau khi thức giấc từ trong cơn ác mộng, lại khóc gọi mẹ, thậm chí…
Cô bé rất ít khi ở trước mặt anh nhắc tới câu nói nhớ mẹ như trước nữa…
Ban đầu anh còn tưởng rằng, do con gái tuổi còn nhỏ, không nhớ được chuyện, dần dần đã sắp quên mất mẹ, nhưng sau khi phát sốt ở Tam Á, trong lúc hôn mê con bé vẫn không ngừng gọi mẹ, anh mới hiểu ra rằng, Nặc Nặc vẫn luôn nhớ nhung đối với mẹ của mình, sợ rằng con bé còn nhớ mẹ nhiều hơn, sâu sắc hơn là anh đã từng nghĩ…
Hà Dĩ Kiệt nhớ lại tình cảnh ngày đó, liền không nhịn được tự trách bản thân, nếu như Tư Tư vẫn còn sống, chắc cô sẽ không để cho Nặc Nặc trở thành ra như vậy, sẽ không để cho con gái phải chịu nhiều khổ sở như vậy.
Anh vẫn còn đang mải nghĩ ngợi, tiếng chuông điện thoại để ở bên cạnh chỗ ngồi cũng chợt vang lên chói tai.
Hà Dĩ Kiệt bị cắt ngang dòng suy nghĩ, đưa tay cầm lấy điện thoại di động, là số điện thoại trong nhà ở tại Hàng Châu do quản gia gọi tới, lòng anh không khỏi trở nên căng thẳng như dây cung, vội vàng nhấn nghe.
Bên kia nghe thấy âm thanh huyên náo một hồi, giọng nói của quản gia rất lớn, nhưng anh vẫn không sao nghe được rõ ràng, chỉ nghe thấy những tiếng đứt quãng. Trái tim của anh lúc thì chợt đập dồn dập thật nhanh, lúc thì chợt như không thấy đập nữa. Trong lúc đầu óc còn đang ngổn ngang trong những liên miên chập chùng kia, chợt anh mơ hồ nghe thấy từ đầu bên kia điện thoại có tiếng thét chói tai, lúc này anh mới hiểu ra hình như câu nói mà người quản gia muốn nói là… Cận tiểu thư bị người ta đánh bị thương rồi…
Điện thoại trong tay anh không biết rớt xuống từ lúc nào, Hà Dĩ Kiệt chỉ cảm giác thấy trong đầu mình chì còn sự trống rỗng. Lúc đó anh chỉ dựa vào bản năng ý thức lái xe chạy thật nhanh… thời điểm hoàng hôn buông xuống, rốt cuộc anh đã chạy về đến nhà, chính là ngôi nhà cô và Nặc Nặc đang ở…
Bình luận