Đỗ Phương Phương, tôi thực sự không nghĩ tới, chuyện cho tới bây giờ, cô lại vẫn còn ghen ghét Nặc Nặc đến như vậy, cô đã nghĩ muốn giết chết mẹ của nó, bây giờ cô lại còn muốn giết chết luôn cả con gái của tôi. Đỗ Phương Phương, Hà Dĩ Kiệt tôi đây, nếu như lần này không tự tay giết chết cô, tôi sẽ không mang họ Hà nữa!
Đỗ Phương Phương, tôi thực sự không nghĩ tới, chuyện cho tới bây giờ, cô lại vẫn còn ghen ghét Nặc Nặc đến như vậy, cô đã nghĩ muốn giết chết mẹ của nó, bây giờ cô lại còn muốn giết chết luôn cả con gái của tôi. diễnđàn✪lê✪quýđôn Đỗ Phương Phương, Hà Dĩ Kiệt tôi đây, nếu như lần này không tự tay giết chết cô, tôi sẽ không mang họ Hà nữa!
Xe chạy lao về phía trước rất nhanh. Mãi cho khi chạy ra đến vùng ngoại ô của Hàng Châu, anh mới rộng mở cửa sổ cho gió lạnh thổi vào trong xe, thổi bay hết lớp mồ hôi, làm toàn thân anh lạnh buốt, cái lạnh như băng cuốn lấy toàn thân anh, thấu vào tận xương, cảm xúc mất khống chế của anh dần dần bình phục lại.
Tất cả những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian một hai năm qua, giờ đây không ngừng chuyển động phát ra hình ảnh ở trước mắt anh giống như một bộ phim.
Có rất nhiều chuyện, có rất nhiều bi kịch, có thể nói là đã được anh phát hiện ra, rõ ràng là anh cũng ngăn cản trước được. Nhưng đến cuối cùng, thực sự lại đã biến thành một mớ bòng bong không thể thu thập nổi.
Nếu như mới đầu anh không chủ quan như vậy, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn không tự phụ như vậy, không tự vỗ ngực cho rằng mình đã có thể nắm chắc trong tay toàn cục như vậy, anh cũng sẽ không bị loại người tiểu nhân như Triệu Khiêm thọt cho một đao chí mạng ở sau lưng như vậy, làm hại Tư Tư phải vùi thân trong cảnh hiểm nguy.
Nếu như hiện tại, anh không nên cố chấp như thế, nhất định dùng phương thức quang minh chánh đại để trả thù, anh cũng sẽ không tạo ra cơ hội cho Đỗ Phương Phương một lần nữa, để cho cô ta xuống tay với con gái anh một cách “chí thân chí ái” như thế.
Nếu như không phải là người quản gia nhanh trí nắm lấy thời cơ báo cho cảnh sát, nếu như không phải Nặc Nặc mạng lớn, một gậy kia sẽ giáng xuống đầu Nặc Nặc, có phải rằng sau khi anh đã bị mất Tư Tư, giờ đây lại tiếp tục bị mất đi Nặc Nặc yêu quý nữa rồi không?
Anh đã tạo ra oan nghiệt, nhưng những báo ứng lại lần lượt giáng xuống trên thân thể những người mà anh yêu thích nhất như vậy! Anh nên oán hận trời cao quá không công bằng với mình, hay là phải cảm tạ trời cao đã quá ưu ái đối với anh đây?
Đỗ Phương Phương, lần này, tuyệt đối tôi sẽ không nương tay với cô nữa. Ngày trước quả thực là tôi đã đối xử với cô không đúng, nhưng hiện tại, cô lần lượt dùng chính phương thức đó đối với những người tôi yêu quý, cô đã làm cho một chút những sự áy náy lẫn xấu hổ của tôi đối với cô còn lưu lại giờ đây cũng đã tan thành mây khói! Hà Dĩ Kiệt tôi đây, nếu như đã đến mức độ thế này rồi, mà vẫn còn có thể nhẫn nhịn cô được, thực sự tôi cũng không xứng tiếp tục làm một người đàn ông nữa!
Đêm đã khuya dần.
Xe của anh lao như một mũi tên vào trong bóng đêm đen đặc, giống như một con cá lao mình bơi ra hòa nhập vào trong biển cả…
Một bóng người nho nhỏ ở trong căn phòng, ở trong góc phòng khách chỉ có một ngọn đèn được bật lên, tỏa ra thứ ánh sáng màu vàng cam.
Ánh đèn lờ mờ và ấm áp chiếu vào các góc trong gian phòng, phủ sắc màu ấm áp mềm mại lên trên gương mặt của một người đang nửa nằm nửa ngồi ở trên ghế sa lon kia…
Thanh Thu cầm chiếc hộp điều khiển ti vi, không ngừng đổi đi đổi lại các kênh chương trình trên TV. Ở bên trong phòng tắm mơ hồ truyền đến tiếng nước chảy. Đó là Hách Nhĩ Mạn, người bạn trai của cô, một thanh niên trẻ tuổi rất sôi nổi và anh tuấn quốc tịch nước Đức, đã cố ý bay từ Pennsylvania tới để thăm cô.
Tâm trí của Thanh Thu có chút không được tập trung. Cô và anh đã thử kết giao với nhau được ba tháng nay, cũng đã từng có những tiếp xúc thân mật, nhưng vẫn chưa đi tới một bước cuối cùng. Tối nay Hách Nhĩ Mạn ở lại nơi này với cô. Điều mà anh đang nghĩ tới là cái gì, Thanh Thu biết rất rõ, nhưng không hiểu sao, trong lòng cô lại có chút gì đó không thích thú lắm.
Không phải là cô không thích anh, sự nhiệt tình của anh, vẻ anh tuấn, phóng khoáng, lãng mạn, hào phóng, đều khiến cô cảm thấy tràn đầy ấn tượng rất tốt. Tình cảm của bọn họ cũng nhanh chóng đi tới, nhưng Thanh Thu lại là một cô gái Trung Quốc truyền thống. Một mặt cô rất hưởng thụ kiểu tình yêu nóng bỏng nhiệt huyết như vậy, nhưng mặt khác lại đầy mâu thuẫn, bọn họ tiến triển quá nhanh, thân là phụ nữ chẳng phải là cô nên rụt rè một chút hay sao.
Thanh Thu còn đang suy nghĩ lung tung, đổi chương trình đến đài truyền hình của tỉnh Chiết Giang, trên màn hình đang phát ra một tin tức thời sự, cô cũng không chú tâm xem lắm, đang dự định đổi chương trình khác, chợt từ ống kính trong màn hình lóe lên chiếu thẳng vào một đứa trẻ, nét mặt của đứa trẻ kia cực kỳ giống Nặc Nặc. Thanh Thu chỉ cảm thấy nhìn rất quen mắt, cô ngồi hẳn dậy, điều chỉnh cho âm lượng to lên…
Càng xem, sắc mặt cô càng tái nhợt, tay chân luống cuống đi tìm điện thoại di động lập tức gọi đến cho Mạnh Thiệu Đình, nhưng anh đang tắt máy. Thanh Thu lại gọi điện thoại cho Tĩnh Tri, cũng thấy tắt máy. Lúc này cô mới nhận ra thời gian, đã là mười một giờ đêm rồi.
Không để ý suy nghĩ nhiều hơn, Thanh Thu lại muốn liên lạc với Hà Dĩ Kiệt, nhưng lại phát hiện ra, thế nào mà mình lại không lưu số điện thoại của Hà Dĩ Kiệt!
Từ sau khi ra nước ngoài sinh sống, cô và Tĩnh Tri cùng Thiệu Đình có mối quan hệ vừa phải mật thiết hơn một chút, nhưng với Hà Dĩ Kiệt thì lại rất ít khi nói chuyện, nguyên do cũng bởi vì chuyện của Tương Tư, trong lòng cô vẫn còn đang oán hận anh, tuy rằng hiện tại cô gần như đã tha thứ cho anh, nhưng vẫn giao tiếp với anh rất ít, trái nghĩ phải suy, cuối cùng bất đắc dĩ cô đành phải gọi điện thoại đến cho người kia…
Thật là một tên vô lại, đúng là đồ vô lại.
Thanh Thu vừa ấn dãy số, vừa cắn răng nghiến lợi nghĩ, lúc trước anh mặt dày mày dạn cướp điện thoại di động của cô lưu lại số điện thoại của mình vào trong máy của cô, lại còn nói uy hiếp cô nữa chứ. Anh nói, nếu như cô dám xóa bỏ, mỗi đêm trời tối anh sẽ đi đến dưới lầu nhà cô mà gọi tên của cô…
Thanh Thu cảm giác mình xấu mặt không chịu nổi, nhưng không thể làm gì khác hơn là chịu khuất phục lưu lại số điện thoại của anh.
Không ngờ rằng, lần này cũng đã phát huy được tác dụng.
Thẩm Bắc Thành nghe điện thoại rất nhanh, thời điểm nhận cuộc gọi, tuy anh đã cố đè cho giọng nói của mình xuống cho thật bình tĩnh, nhưng mang theo sự kích động cùng vui vẻ rất rõ ràng.
Thanh Thu không hề để tâm đến những vấn đề về phản ứng của anh, cô đi thẳng vào vấn đề luôn, lời ít mà ý nhiều, nói rằng vừa mới xem được tin tức kia, sau đó dặn lại anh nghĩ biện pháp để liên lạc với Hà Dĩ Kiệt, cô không biết Hà Dĩ Kiệt có biết chuyện đã xảy ra ở Hàng Châu hay không, cô rất lo lắng cho sự an nguy của Nặc Nặc, còn có… còn có cô gái cũng có tên gọi là Tư Tư kia nữa.
Thẩm Bắc Thành trong lòng cảm thấy mất mác, nhưng anh vẫn đồng ý ngay lập tức.
Thanh Thu cúp điện thoại, nhưng chỉ một phút sau, Thẩm Bắc Thành đã điện thoại gọi lại cho cô. Anh vừa nói mấy câu, sắc mặt của Thanh Thu liền biến đổi rất lớn: “Thẩm Bắc Thành, anh phải khẩn cấp ngăn Dĩ Kiệt lại ngay, đừng để cho Dĩ Kiệt bị kích động quá mức lại gây ra án mạng thì nguy to!”
“Anh hiểu rõ điều này, một lát nữa anh sẽ sắp xếp cho xe đi qua chỗ em đang ở để đón em đi. Em sẽ đi Hàng Châu, đi xem Nặc Nặc thế nào, vừa đúng anh sẽ thuận đường đi đên chỗ Đỗ Phương Phương luôn.”
Thanh Thu không chậm trễ chút nào: “Được rồi, để tôi thay quần áo, anh qua đây nhanh lên nhé.”
Cúp điện thoại, Thanh Thu liền nhanh chóng mặc quần áo gọn gàng, cầm túi xách mở cửa ra, vừa định bước ra, vừa vặn Hách Nhĩ Mạn cũng đang trùm khăn tắm đi ra, thấy cô phải đi, Hách Nhĩ Mạn không khỏi khẩn trương, đuổi theo mấy bước tới cửa, giữ cánh tay cô lại, mở miệng nói vô cùng lo lắng: “Thu, Thu, trễ như thế này, em còn định đi đâu vậy?”
Anh nói tiếng Trung còn có chút máy móc, nghe âm điệu nói rất kỳ cục và buồn cười. Nhưng vào lúc này Thanh Thu lại không ý định cười anh, cô xoay người lại đẩy tay Hách Nhĩ Mạn ra, vừa chạy ra bên ngoài vừa nói với lại: “Tôi có chút việc gấp phải đi ra ngoài một chút, trước mắt anh cứ ở tạm chỗ này của tôi để nghỉ ngơi một lát đi đã.”
Hách Nhĩ Mạn lại nghĩ rằng bởi vì cô sợ nên muốn tạm thời ra ngoài để trốn, không khỏi lại chạy ra đuổi theo, gắt gao kéo cô lại. Trên khuôn mặt trẻ trung anh tuấn tràn đầy tủi thân và đau lòng, anh cầu khẩn vẻ rất tội nghiệp: “Thu, em cứ yên tâm, nếu như em không muốn, anh sẽ không đụng vào em… Anh sẽ ngủ ở trên sofa, em không phải đi…”
Trong lòng Thanh Thu đang nóng như lửa đốt, cô hoàn toàn không rảnh để chú ý tâm tình của anh trong giờ phút này, lại đẩy tay anh ra một lần nữa, có chút tức giận nói: “Hách Nhĩ Mạn, thật sự tôi đang có việc rất gấp, anh cứ đi về phòng trước đi, ngày mai tôi sẽ giải thích với anh sau.”
Bình luận