Anh có thể không thương cô, có thể bỏ rơi cô, có thể không thèm để ý cô, nhưng anh không thể chán ghét cô, ghê tởm cô như vậy được.
Mỗi khi cô nhìn thấy ánh mắt như vậy của anh, cũng sẽ không tự chủ được mà nhớ tới, ánh mắt của anh khi nhìn người phụ nữ kia, ánh mắt ấy luôn tỏ ra dịu dàng, thâm trầm, gần như muốn hòa tan người ta ra vậy. Mỗi lần như thế, ngọn lửa ghen ghét lại bốc lên ngùn ngụt, tựa như ngọn lửa ấy đã bốc cháy từ trong địa ngục, sau đó bay lên bay lên… đốt cháy tâm can cô, khiến cho tâm trí cô không được an bình…
“Không!” Hà Dĩ Kiệt mở miệng trầm giọng đáp lại. Đỗ Phương Phương ngẩn ra, đáy mắt dần dần lóe lên tia hy vọng.
Thế nhưng anh lại ghé sát khuôn mặt của mình xuống gần mặt cô, gương mặt tuấn dật và kiên cường kia, chóp mũi với hơi thở nhẹ nhàng, con ngươi xinh đẹp và thâm thúy của anh, từng chút từng chút ghé lại gần hơn.
Đỗ Phương Phương chỉ cảm thấy mùi rượu dâng trào một hồi, cô đang lơ lửng trong không trung, giữa bốn bề của cơn gió lạnh buốt đang thổi ào ạt, gió thổi xuyên thấu qua chiếc áo mỏng manh của cô, diⓔn♧đànⓛê♧quý♧đⓞn cái lạnh buốt như thấm vào tận trong xương, nhưng lòng bàn tay của cô lại rịn ra một lớp mồ hôi…
Cô vốn dĩ không có tiền đồ như vậy, vốn dĩ vẫn luôn như vậy. Nếu như hiện tại Hà Dĩ Kiệt chịu nói một câu lời dịu dàng cùng cô, nhất định cô sẽ khóc lóc nức nở, buông bỏ tất cả những hành động điên cuồng, nguyện làm một người vợ bé nhỏ dịu dàng của anh…
Nếu như anh không hề cố ý yêu cầu ly hôn với cô nữa, cô sẽ dễ dàng tha thứ cho việc bên cạnh anh mới có một người khác tồn tại. Cô cũng sẽ dễ dàng tha thứ cho sự tồn tại của Nặc Nặc. Cô cũng có thể nhẫn nhịn lại sự oán hận, sẽ đối xử với con bé như con gái của mình, bất cứ một chuyện gì cô cũng có thể bỏ qua hết!
Cô nhìn anh, ngay cả hô hấp tựa như cũng đã ngừng lại rồi. Cô đang mong đợi lời nói kế tiếp của anh, nhưng rồi lại vô cùng sợ hãi, sợ anh lại sẽ nói ra những lời nói gì đó làm tổn thương người…
“Làm sao tôi lại để cho cô chết được chứ?” ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Anh đột nhiên cười, bàn tay đang nắm mái tóc của cô đột nhiên siết chặt lại, thân thể của cô lại nghiêng thêm vài phần ra phía bên ngoài ban công, thân thể cô gần như đã nằm ngang…
Tất cả lực chống đỡ thân thể của cô lúc này đều nằm trong bàn tay của anh, hiện tại vẫn đang siết chặt lấy mái tóc của cô, chỉ cần anh buông tay ra, đương nhiên cô sẽ rơi xuống đất, té ngã thành một bãi thịt nát bấy…
Cô chợt thấy sợ hãi, trong tròng mắt dần dần hiện ra biệu cảm cầu xin.
Anh hơi nghiêng mặt, ghé sát vào bên tai cô, cô nghe thấy tiếng nói của anh, giống như tiếng hát du dương của yêu quái ở dưới biển sâu vang lên giữa màn đêm đen đặc, tiếng hát đầy ma mị đó đã đầu độc lòng người, hấp dẫn lữ khách trên thuyền bè qua lại…
“Đỗ Phương Phương, trái tim của cô thật là đen tối, vì thế cô mới làm nhiều điều ác như vậy, làm sao tôi lại để cho cô bị chết ở trong tay tôi được chứ, chỉ vì cái số mệnh rách nát của cô mà tôi lại phải bồi thường bằng chính tính mạng của tôi hay sao? Đỗ Phương Phương, tất cả chuyện này mới chỉ là bắt đầu mà thôi, cái tôi muốn chính là – cô sống không bằng chết!”
Anh bỗng nhiên lại hung hăng dùng sức, Đỗ Phương Phương bị mất khống chế, hét lên một tiếng, chỉ cảm thấy thân thể của mình chợt như bị rơi xuống, sau đó lại thấy dường như bị một sức lực mạnh mẽ nào đó đã níu kéo lại, phần lớn thân thể của cô đã nằm bên ngoài thành lan can của ban công, mặt cô bị đụng vào bên cạnh của lan can. Chiếc trụ của lan can đã mài vào mặt của cô, từ trên mặt cô truyền ra một hồi đau nhức kịch liệt. Hai tay của cô khua khoắng loạn xạ ở ngoài không trung, một lát sau mới sực nhớ ra đưa lên ấp vào trên mặt, cô nhận ra, trên tay mình là một lớp máu tươi ấm áp…
“Dĩ Kiệt, hãy lại đây giúp tôi một chút!” Thẩm Bắc Thành đang níu lại chân trái của Đỗ Phương Phương, mũi miệng anh đang thở hổn hển không ngừng vì mệt mỏi. Nếu như anh không tới kịp thời, người phụ nữ này đã bị Hà Dĩ Kiệt đẩy ngã xuống bên dưới rồi, hiện tại thế trận đã trở nên rõ ràng, mọi chuyện đang được tiến hành theo đúng như kế hoạch mà bọn họ đã bố trí, đang từng bước một tiến về phía trước, không cần thiết vì Đỗ Phương Phương mà phải dâng tặng bản thân mình cho quan tòa một cách vô ích như thế.
Vốn dĩ Hà Dĩ Kiệt cũng không đến nỗi bị mất khống chế đến mức thật sự chỉ muốn tự tay giết chết cô, cho dù anh đã từng nghĩ, anh cũng sẽ không ngu ngốc đến mức tự mình ra mặt hành động. Những cảm xúc đã làm anh mất khống chế kia, suốt trong thời gian mấy tiếng đồng hồ của cuộc hành trình đến nơi này, đã sớm được anh trấn định vững vàng lại rồi. Anh còn rất nhiều chuyện cần phải làm, Tư Tư sống chết thế nào giờ anh còn chưa biết, Cận Tư Tư còn đang bị thương vì Nặc Nặc, Nặc Nặc của anh vẫn chưa tới hai tuổi, anh không thể bỏ lại con gái, buông bỏ bao nhiêu việc như thế…
Cho đến khi Thẩm Bắc Thành gần như không thể kiên trì nổi nữa, Hà Dĩ Kiệt mới tiến lên, vẻ mặt không chút cảm xúc, cùng kéo Đỗ Phương Phương lên.
Gương mặt của cô đầy máu, cô sợ hãi đến mức toàn thân xụi lơ, hai người bọn họ vừa buông tay ra, cô liền đổ sụp người xuống ở trên mặt đất, người mềm nhũn giống như một bãi bùn nhão.
Thẩm Bắc Thành nhìn nhìn cô một lát, lại đứng lên đi đến bên cạnh Hà Dĩ Kiệt nhìn lại anh một chút, kéo anh đi ra ngoài: “Dĩ Kiệt, chúng ta đi thôi, mọi chuyện ở bên này Lục Phóng sẽ giúp cậu giải quyết, trước tiên bây giờ chính là phải về Hàng Châu để xem xét một chút đã.”
Hà Dĩ Kiệt cũng đang lo lắng cho Cận Tư Tư cùng Nặc Nặc, cũng không kiên trì nữa, theo Thẩm Bắc Thành đi xuống dưới lầu.
Xe vừa mới đi ra khỏi thành phố A, chợt có điện thoại của Đoàn Phi Tà gọi tới, nói là chuyện xảy ra ở bệnh viện đã điều tra ra được rồi.
Thẩm Bắc Thành lập tức thay đổi hướng xe chạy. Khoảng sáu giờ sáng thì xe chạy tới chỗ của Đoàn Phi Tà. Khi anh đến, cả tòa nhà đèn đuốc sáng rỡ, trong phòng khách bóng người mờ mịt, Hà Dĩ Kiệt cùng Thẩm Bắc Thành đi vào, chỉ thấy Đoàn Phi Tà thân thủ cao ngất, như ngọc thụ lâm phong đứng ở phía trước cửa sổ, đang nói chuyện cùng với một người
Bộ dạng của Đoàn Phi Tà khi nghiêm túc, quả thực là một hình mẫu lý tưởng của phái mạnh.
Nhưng vừa nghe được tiếng bước chân phía ngoài, anh liền quay ngay đầu lại, hàng lông mày dài chạm tới tóc mai đột nhiên nhướng lên, khóe môi mỏng và khêu gợi liền mím lại thành một đường cong tà khí, lập tức khí chất trên người liền thay đổi luôn.
Hà Dĩ Kiệt bước nhanh đi vào, Đoàn Phi Tà vừa hất cằm, thì đã thấy thuộc hạ kéo một người đàn ông đi tới đây.
Ngày ấy bệnh viện nơi Tư Tư đã nằm chữa trị, cũng giống như ở bệnh viện lần cô bị bệnh nặng được Hà Dĩ Kiệt đưa đi, chỉ có rất ít phòng điều trị, điều kiện rất kém cỏi, cạm bẫy nhiều hơn.
Cô phải nằm trị bệnh ở đó mấy ngày, trong bệnh viện đó, bác sĩ đã sớm xác định là không thể cứu chữa được, cho nên thường ngày chẳng qua cô chỉ là một người chiếm giường ngủ, không hề có ai để mắt quan tâm. Vào buổi sáng khi thím Phúc mang theo Nặc Nặc đi tìm anh, Cận Trường Sinh liền mua chuộc được một nam bác sĩ đưa Tư Tư đi ra khỏi bệnh viện, cũng chính vị bác sĩ nam giới đó, khi thím Phúc trở về đã giao một hủ tro cốt cho thím Phúc. Sau đó vị nam bác sĩ đó đã cầm tiền rời đi khỏi bệnh viện biến mất không còn thấy tăm tích đâu nữa. Hơn nữa, thím Phúc bởi vì biết bác sĩ cũng đã nói là bệnh của Tư Tư chịu bó tay, nên thím cũng tin vào lời giải thích của bệnh viện đến quá nửa, cũng cho là Tư Tư quả thực đã chết rồi, nhưng thím Phúc làm náo loạn một trận trong bệnh viện như vậy, cũng chỉ vì thím uất ức với bệnh viện, tại sao lại đưa Tư Tư đi hỏa táng nhanh chóng như thế.
Không hiểu vì sao lại bị mất bệnh nhân, nên cũng không ai muốn dẫn lửa lên thân. Về sau chính Hà Dĩ Kiệt cũng đã đi hỏi, bệnh viện nhỏ vị sợ phải chịu trách nhiệm, dĩ nhiên sẽ vẫn một mực chắc chắn rằng Tư Tư quả thật đã bị bệnh chết, lúc ấy lại không tìm được người thân, thời tiết lại quá nóng, không thể làm gì khác hơn phải nhanh chóng đưa đi hỏa táng ngay.
Khi đó Hà Dĩ Kiệt cũng vì tâm tình còn đang trong tình trạng hoảng loạn, không rảnh để suy tính những chỗ sơ hở trong những lời nói đó, lại vừa nghe được từ chính miệng của thím Phúc đang bệnh nặng, cũng cho là sự thật, cũng tận mắt thấy hộp tro cốt của Tư Tư, vì vậy anh cũng tin là cô đã chết thật sự rồi.
Cho mãi đến khi trong chuyến đi Tam Á, gặp được người con gái có tên là Cận Tư Tư đó, anh mới lại nổi lên sự nghi ngờ lần nữa, nên đã đến nhờ cậy Đoàn Phi Tà đi thăm dò.
Bọn họ là những loại người thường chứng kiến thủ đoạn “di hoa tài mộc” – (trồng cây lấy gỗ thay cho cây hoa – ý nói việc đánh tráo người), Đoàn Phi Tà cũng không phải là người chỉ dùng để ngắm nhìn chơi đùa, đương nhiên anh rất dễ dàng tìm ra được mấu chốt của sự việc. Anh cũng chỉ cho tìm người cô y tá nhỏ trực bệnh viện ngày hôm đó, trói lại con gái người ta lại đe dọa áp bức dụ dỗ một phen, cô ta liền khai ra đã từng thấy vị nam bác sĩ kia đưa một nữ bệnh nhân đi ra ngoài. Bởi vì ngay lúc đó thím Phúc vừa mới làm náo loạn lên một hồi, hơn nữa vị nam bác sĩ kia lại trốn đi mất tăm mất tích, bệnh viện sợ lại bị gây chuyện lần nữa sẽ động đến quan tòa, liền ra nghiêm lệnh từ trên xuống dưới, mọi người phải thống nhất khẩu cung, chính là giải thích đã từng nói với Hà Dĩ Kiệt ngày đó.
Mới đầu cái cô y tá nhỏ trực ngày hôm đó cũng sống chết nhất định chỉ nói một lời nói này, nhưng sau đó, khi vừa nhìn thấy đoạn video con gái mình bị trói, lập tức ngoan ngoãn nói ra sự thật.
Bình luận