Trong không gian phong bế của xe vang vọng tiếng nhạc dịu êm, ngón tay thon dài của Yến Lẫm dựa theo nhịp điệu của nhạc gõ nhẹ vô lăng, đường cong xinh đẹp từ đầu ngón tay tới cổ tay, dọc theo cánh tay mà áo vén tới khuỷu, vẫn kéo dài đến dưới vải dệt chiếc áo trắng phẳng phiu.
Mặc Lý chán muốn chết nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ bay nhanh lùi về phía sau, dần dần bắt đầu trở nên mơ hồ.
Không biết qua bao lâu, Mặc Lý nửa tỉnh nửa mê cảm giác được âm nhạc tựa hồ ngừng lại, một bóng ma phủ trùm lại đây, cậu không khỏi nhíu mày trong giấc ngủ.
Không khí để hô hấp đột nhiên bị loãng đi, lá phổi thiếu dưỡng khí cũng bắt đầu trở nên không khỏe, giống như bị nhấn vào trong một cơn hồng thủy, cơn hồng thủy còn mọc ra bàn tay to dùng sức kiềm chế cậu, không cho cậu có chút giãy dụa.
“Ưm….”
Mặc Lý gian nan mở to mắt, trong tầm nhìn mơ hồ phóng đại một khuôn mặt tuấn tú, đôi đồng tử nhạt màu khắc vài phần ghen tuông, còn có vài phần không thể nói lý lẽ.
Mặc Lý hơi mở to mắt, đôi môi hồng nhuận giật giật, nhỏ giọng kêu lên: “Sư ca…”
“Mặc Lý! Em gọi anh là gì?!” Yến Lẫm lập tức đen mặt, ngón tay nắm chặt rung lách cách, nắm cằm của Mặc Lý kéo gần lại đây.
“Đau đau, anh buông tay.” Mặc Lý hất tay hắn ra, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp chạy trốn, tránh bị móng vuốt của sói độc hại.
Đàn ông ghen không thể trêu vào, chuồn thôi chuồn thôi.
Yến Lẫm lại trực tiếp khóa cửa xe, nguy hiểm tiến gần lại, dồn Mặc Lý vào góc sáng sủa, nheo lại hai mắt gọi cả họ tên của Mặc Lý.
“Mặc Lý ——”
Rõ ràng là bộ dáng tức giận cực kì.
Mặc Lý khẩn trương nuốt nuốt nước bọt, cậu còn chưa từng gặp qua Yến Lẫm như vậy.
Cậu hối hận rồi, đang êm đẹp vì sao muốn tự tìm đường chết?!
“Lẫm ca, anh nghe em nói, em trêu anh thôi!” Mặc Lý bụm mặt giải thích.
“Trêu anh?”
Yến Lẫm tức giận nở nụ cười, nghiến răng nghiến lợi trông có chút dữ tợn, hắn hiển nhiên không tiếp thu lời giải thích này.
Hắn vốn đã nhìn Lý Thiếu Thiên không vừa mắt, chỉ là cùng Mặc Lý là thanh mai trúc mã một điểm này thôi, cũng đã đủ để Yến thiếu gia diss hắn đến khi chết.
Phải biết rằng, thời điểm Lý Thiếu Thiên cùng Mặc Lý sư ca sư đệ tình sâu ý nặng, Yến Lẫm vẫn chỉ là một chú, chó, yêu, đơn, phương chỉ có thể ở trên mạng liên tục gửi tin nhắn riêng tư cho tài khoản trên diễn đàn của người trong lòng, hơn nữa còn nhiều năm liền không được hồi đáp.
Loại bất bình và tiếc nuối này là không thể bù lại, cho dù hắn có được tương lai của Mặc Lý, nhưng thời niên thiếu phóng khoáng tung bay của cậu, là thứ hắn vĩnh viễn không thể với tới.
Hắn ở thời niên thiếu của Mặc Lý chỉ để lại bộ mặt của nhân vật phản diện đáng ghét.
Mà Lý Thiếu Thiên, đúng là người đàn ông có được thời niên thiếu của Mặc Lý.
Ưm —— Giống như không đúng chỗ nào?
Mặc kệ thế nào, Yến Lẫm chán ghét Lý Thiếu Thiên, ghen tị mọi sự qua lại giữa Lý Thiếu Thiên và Mặc Lý.
Cùng là bạn niên thiếu của Mặc Lý nhưng Chu Phi không khơi dậy nổi sự ghen tuông của hắn, đây đại khái là một loại trực giác. Sự qua lại và giao tình giữa Lý Thiếu Thiên và Mặc Lý làm cho Yến Lẫm ghen tị, làm cho Yến Lẫm cảnh giác.
Yến Lẫm đơn phương tình nguyện phán đoán, Lý Thiếu Thiên đối với Mặc Lý, tuyệt đối không chỉ là sư huynh đệ đơn giản như vậy. Chỉ là bản thân Lý Thiếu Thiên không biết, hoặc có lẽ hắn biết nhưng là làm bộ như không biết, Mặc Lý lại ngây thơ, Yến Lẫm đương nhiên sẽ không có lòng tốt nhắc nhở cậu.
Nhưng mà ghen tỵ bất bình là không thể khống chế, Mặc Lý còn đổ thêm dầu vào lửa.
“A Ly, anh cho em một cơ hội nữa để giải thích.” Yến Lẫm âm trầm nói.
Mặc Lý biết bản thân gặp rắc rối khóc không ra nước mắt, giơ lên hai tay giải thích: “Lẫm ca, em sai rồi, em không nên lấy cái này để trêu anh.”
Yến Lẫm vẫn còn không vừa lòng, nhìn biểu cảm muốn ăn thịt người của hắn là biết.
“Ưm….”
Mặc Lý không hiểu Yến Lẫm từ trước đến nay luôn yêu thương cưng chiều cậu vì sao đột nhiên trở nên hà khắc như vậy. Bởi vì cậu không biết Yến Lẫm là đang bất bình quá khứ của cậu (?), sau đó vô luận cậu có nói gì thì cũng không thể làm nguôi đi cơn giận của Yến Lẫm.
Ý nan bình ý nan bình, dễ dàng bãi bình như vậy thì đã không gọi là ý nan bình.
Tỏ ra đáng thương không được, Mặc Lý cũng xuất ra móng vuốt.
“Yến Lẫm! Anh rốt cuộc muốn thế nào?!”
“Không muốn thế nào, nhìn xem thành ý của em.”
Oa thật lạnh lùng nha! Có được người rồi thì không quý trọng nữa?!
“Em đã giải thích rồi mà anh còn dùng dằng không buông, em xem anh là muốn làm A Ly khó xử.”
“Muốn anh tha thứ cho em, có thể. Chỉ cần em lấy thứ có giá trị tương tự ra đổi.”
“Là gì?!” Mặc Lý nhìn thấy cơ hội lấy lòng bạn trai, hai mắt sáng lên.
“Đêm đầu tiên của em.” Bá đạo tà mị nâng cằm của Mặc Lý lên.
“…”
Em €S×%()!!!
“Anh giỏi thật đấy!!!” Mặc Lý đẩy Yến Lẫm ra, dùng sức vỗ cửa xe. “Em phải xuống xe, để em xuống xe!”
Yến Lẫm tựa lưng vào ghế ngồi, tư thái thập phần mị hoặc, híp mắt quan sát con mồi của hắn đang phí công giãy dụa.
Phút chốc sau lại đem mỹ nhân đang mệt đến mức thở hổn hển áp tại ghế ngồi mãnh liệt một phen.
Mặc Lý có chút bất an, cậu cảm giác được, trong nụ hôn của Yến Lẫm nhiều thêm một chút gì đó khác với thông thường, xa lạ và nóng bỏng, tiến công và khát cầu, làm cho cậu không dám suy nghĩ sâu xa.
Yến Lẫm cho tới bây giờ đều là tao nhã, nhu hòa như gió mát mưa phùn.
Xuất thân có thể nói bất phàm, lại không hề có tính cách bừa bãi ương ngạnh mà bạn đồng lứa hắn thường có.
Hắn vẫn luôn trầm ổn khoan dung, làm cho Mặc Lý cơ hồ quên mất Yến Lẫm thực ra cũng chỉ mới hơn hai mươi, vẫn còn bị vây trong giai đoạn thanh niên tranh cường hiếu thắng.
Song khi hồ nước dịu dàng này bắt đầu nổi lên gợn sóng, thì lại làm cho người ta hơi chút khó có thể chống đỡ.
Lúc này bỗng có một cuộc gọi đến cứu vớt cậu.
Đương nhiên, cũng có thể là cuộc gọi ma quỷ đẩy cậu vào tình cảnh khó cả đôi đường.
Nếu là cuộc gọi từ Lý Thiếu Thiên, Yến Lẫm thật sự sẽ ăn thịt người. Ánh mắt của hắn chính là đang nói như vậy.
Mặc Lý cơ hồ là nơm nớp lo sợ rút điện thoại ra, ở trong tầm mắt hà khắc của Yến Lẫm lướt nhanh xem, tạ ơn trời đất, người gọi đến không phải là Lý Thiếu Thiên!
Mặc Lý ở dưới sự ngầm chấp thuận của Yến Lẫm tiếp điện thoại.
“Alo, Trần Uy…”
Đây là nam chính trong phim mới nhất cậu đóng, là một trong số ít người được xem là bạn ở trong giới của Mặc Lý. Trần Uy là một người rất dễ thân thiết với người khác, nhất là cùng Mặc Lý, phim truyền hình đều quay xong rồi, hắn vẫn còn gọi cho Mặc Lý hẹn cậu đi chơi. Mười lần thì có tám lần Mặc Lý không đáp ứng, còn lại hai lần thật sự “thịnh tình không thể chối từ” mới đi gặp. Cho dù là như vậy Trần Uy cũng không để ý, vẫn cùng Mặc Lý trở nên thân quen.
Cơ mà cũng không thân đến mức vừa há mồm liền hỏi vay tiền đi?!
Không đợi Mặc Lý nói dứt câu, bên kia liền lập tức tiếp lời: “A Ly, tôi hôm nay gọi cho cậu kì thật là vì có một chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Trần Uy đứng ở giữa sân khấu được bố trí tinh xảo, giơ micro đối với điện thoại đang mở loa ngoài thong dong trò chuyện.
Người đứng ở bên cạnh hắn chính là MC đang vô thanh mỉm cười, dưới sân khấu là khán giả phối hợp với chương trình không phát ra tiếng.
Đúng vậy, đây là một chương trình phát sóng trực tiếp. Sau khi được kim chủ nâng kiệu cho làm nam chính của Mạt Đại Phong Vân, hắn là nam chủ cũng bạo một phen, nhất là nữ chính tận lực diss nam phụ, làm toàn bộ internet quay cuồng, nhưng bộ phim hot này lại chưa tăng bất kì nhân khí nào cho cô ta.
Hắn làm nam chính liền âm thầm lặng lẽ tăng trưởng fan, hiện tại cũng xem như là tài năng mới nổi, lịch trình cũng nhiều hơn.
Tiết mục này yêu cầu phải gọi cho một người bạn trong danh bạ điện thoại của bạn vay tiền, dựa vào phản ứng của người bạn bị hỏi vay tiền mà tạo tiếng cười cho tiết mục.
Hắn nhập giới chưa được bao lâu, bạn bè trong giới ít đến mức đáng thương. Đại bài không leo nổi, tiểu trong suốt lại không có giá trị cho chương trình. Tổ chương trình và người đại diện của hắn cùng nhau sàng lọc, thật vất vả mới chọn ra được một “người bạn” cho hắn, là nghệ sĩ cùng công ty, lão trong suốt cố mãi vẫn chưa nổi. Tổ chương trình cảm thấy xem như là có đề tài nói, công ty cũng nghĩ có thể nâng giá trị cho đối phương, cứ như vậy ăn nhịp định ra, kịch bản trơn tru, hết thảy đều được an bài thỏa đáng. Trăm triệu lần không nghĩ tới cái tên kia thực không chịu thua kém, đột nhiên náo loạn ra cọc gièm pha chân đạp hai thuyền, còn bị bạn gái cũ đang cùng ghi hình đá cho một cái. Trần Uy có tinh thần thép cỡ nào cũng không dám dính líu đến đối phương nữa.
Nhưng mà chương trình vẫn phải quay, không thể bởi vì một mình hắn mà sửa kịch bản. Trần Uy lướt một vòng danh bạ, ánh mắt tập trung vào tên của Mặc Lý.
Là truyền thuyết tinh phong huyết vũ “hồng” đến mức biến “hắc”, “hắc” đến mức tự nhiên trở thành “hồng”.
Công bằng mà nói, tuy rằng Mặc Lý bị người nào đó nhận xét là bình hoa tiểu thịt tươi “không có tác phẩm gì chỉ biết sao tác lên top search”, nhưng mà nếu nghiêm túc nhìn nhận, Mặc Lý bản thân cũng không có vết nhơ, diễn qua mấy vai cũng đều rất ổn, đối diễn với diễn viên kì cựu cũng không thua kém bao nhiêu, còn có tài nghệ hí khúc xuất chúng.
Cho dù gần đây bị Tống Văn diss thẳng mặt, nhưng cũng không có căn cứ chính xác có thể chứng minh cậu và Yến Thâm có quan hệ gì không thuần khiết.
Huống chi chỉ bằng diện mạo xuất chúng và lý lịch bất phàm của Yến Thâm, còn có thời thơ ấu không hạnh phúc làm cho hắn cực độ không tin tưởng vào tình yêu trong đồn đãi loại này buff, cùng với hắn truyền scandal căn bản cũng không thể gọi là gièm pha.
Sau khi suy xét cân nhắc tổng hợp mọi điều kiện, liền chọn cậu ta!
Sau khi điện thoại chuyển được, Trần Uy cũng có chút khẩn trương.
Hắn không có đánh tiếng trước với Mặc Lý, hy vọng Mặc Lý thông minh giảo hoạt ngàn vạn lần đừng có tạo ra bất ngờ “hú hồn” gì ——
“…. A Ly, tôi sẽ không khách sáo với cậu. Tôi gần đây có chút khó khăn, cần dùng tiền gấp, cái kia, muốn mượn cậu một ít.”
Mặc Lý hoài nghi nhìn nhìn di động, nhìn về phía Yến Lẫm tỏ ra khó hiểu, mở hai tay ra nhắn nhủ niềm nghi hoặc của bản thân.
Yến Lẫm quay đầu hừ nhẹ một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Mặc Lý khó hiểu nói: “Trần Uy, cậu say rồi à? Tôi có bao nhiêu tiền chẳng lẽ cậu không tự biết.”
MC đứng bên cạnh nhịn cười, biểu cảm của khán giả dưới sân khấu cũng thể hiện ra hiệu quả không tồi, rất có ý tứ.
Trần Uy cắn chặt răng, hạ giọng: “A Ly, cậu xem như tình bạn của chúng ta được trải qua một lần khảo nghiệm trước công chúng ——”
MC vội vàng nháy mắt, giả vờ ngăn cản Trần Uy cho đối phương gợi ý.
Đây kì thật là để cho khán giả xem, nhưng Trần Uy cũng không thể thật sự nói rõ, chỉ hy vọng Mặc Lý cũng đủ thông minh, hiểu được ẩn ý của hắn.
Đầu dây bên kia truyền ra một trận tạp âm không rõ, lúc sau giọng của Mặc Lý mới lại vang lên.
“OK, cậu muốn mượn bao nhiêu?”
Sảng khoái như vậy? Trần Uy quả thực có chút không dám tin.
Những khách mời khác đều là đã giao kèo từ trước với đối tượng gọi điện thoại, Mặc Lý không biết gì hết mà còn sảng khoái đồng ý cho hắn vay tiền như vậy, hắn thật sự cảm động.
“A… Tôi muốn bao nhiêu?” Trần Uy thật đúng là chưa từng nghĩ đến muốn mượn bao nhiêu, có điểm tắc. “Cậu có thể cho tôi mượn bao nhiêu?”
“Tùy cậu, chỉ cần tôi có đủ.”
Trần Uy cơ hồ muốn khóc rống, nước mắt ngập nhà.
“Tôi để lại hai trăm tệ là được.” Mặc Lý tiếp tục nói.
Trần Uy cảm thấy chính mình quả thực không phải người, vì sao phải chọn Mặc Lý tới tham gia tiết mục này.
Hắn nhìn thấy lúc này trong trường quay đã muốn có người lặng lẽ âm thầm vỗ tay. Tình bạn của hắn và Mặc Lý, quả thật còn cao hơn cả trời, sâu hơn cả biển, thuần khiết hơn cả hoa tuyết nhỏ ——
Bình luận