oOo
Hermione Granger, nữ phù thủy thông minh nhất Gryffindor, lại làm nổ vạc thuốc của mình ngay giữa khóa Độc Dược! Cái cảnh này làm cho tất cả học sinh tại đây lắp bắp kinh hãi. Snape dường như cũng có chút kinh ngạc, anh dừng lại một chút, sau đó cười lạnh: “Cô Granger… Thoạt nhìn, mi quả nhiên ở phương diện Độc Dược không có gì có thể coi là… thiên phú!” Anh nhướng mày, “Vậy tốt, tám giờ tối nay, cấm túc… Còn nữa, Gryffindor trừ mười điểm.”
“Ah Thật đáng chết…” Ron Weasley là đứa đầu tiên la lên, “Hermione, cô sao lại…”
Granger quay đầu lại liếc nó một cái, Weasley không khỏi run lên một cái trong bụng, ánh mắt của Hermione sao lại đáng sợ như vậy? Mang theo hàn ý lạnh băng như vậy! Nhưng nó rất nhanh thuyết phục bản thân mình nhìn lầm thôi, ánh mắt Hermione trở lại bình tĩnh như trước, bên trong đọng chỉ toàn nước mắt, hình như còn có sợ hãi và áy náy. Nhất định là nó nhìn nhầm thôi! Ron Weasley tự an ủi mình trong lòng như thế.
Đúng tám giờ tối đó, Hermione Granger đúng giờ xuất hiện ở Hầm. Vào hầm, cô nhóc kinh ngạc phát hiện, Giáo sư Snape không hề có ở đó, trên ghế salon là thiếu niên quen thuộc: “Harry Potter, sao trò lại ở đây?” Xem ra lời đồn đãi rằng Chúa Cứu Thế được Snape ưu ái cũng không phải hoàn toàn là giả – không có lửa làm sao có khói chứ.
“Giáo sư Snape có việc ra ngoài rồi.” Harry chì nhàn nhạt trả lời, đầu cũng không thèm ngẩn nhẹ lên một cái, vẫn như cũ chuyên chú vào quyển sách trên tay, “Nhiệm vụ tối nay của trò là ở bên kia…” Cậu chỉ tay vào góc tường, “Cắt hết mấy cái ô đầu (Nấm???) đó, trò có thể đi.”
“Được.” Granger gật gật đầu, đi đến cái rổ bên kia, ở trong đầy ô đầu, cô nhóc cầm lấy con dao nhỏ ở bàn bên cạnh, do dự một chút: Phải cắt làm sao? Cắt thành khối? Hay là thái lát mỏng?
“Cắt thành khối nhỏ chừng một cen – ti – mét, ngày mai trên lớp cần dùng.” Harry đi theo nhắc cô nhóc một câu.
“Ừm.” Granger nhìn cậu một cái, bắt đầu cắt mấy cái ô đầu. Một bên cắt, một bên không nhịn được mà trộm liếc Harry ngồi cách đó không xa, cậu ta vẫn yên tĩnh ngồi trên sô pha như vậy, lật xem quyển sách trên tay, thình thoảng dùng bút lông vũ bên cạnh ghi ghi chép chép gì đó, bộ dạng rất chuyên chú. Cậu ta viết được một chút, lại hình như nhớ ra gì đó mà buông bút, đi tới kệ sách tìm một quyển sách khác, lật qua lật lại vài trang nhìn nhìn, lại đặt sách về chỗ cũ. Cậu nhíu mày thật chặt, tựa như đang tự hỏi gì đó…
“Trò Granger, trên mặt tôi có gì sao?” Harry không thích ánh mắt của cô nhóc chút nào, quay lại hỏi, “Hay là… trò rất rảnh rỗi?” Tầm mắt của cậu lại chuyển tới tay cô nhóc.
Granger vội vàng lắc đầu: “Không có gì!” Cô đỏ mặt cúi xuống tiếp tục cắt ô đầu, nhưng mắt lại không nhịn nổi mà ngang dọc xéo liếc nhìn loạn khắp nơi. Ngoại trừ lần đầu tiên vào hầm đó, cô vẫn chưa có cơ hội hình kỹ hầm lần nào đâu nha!
Granger chú ý tới có một cánh cửa nhỏ bên trái mình, không rõ là thông tới đâu.
“Trò Granger… hình như rất hứng thú với hầm của ta nhỉ?”Một tiếng châm chọc quen thuộc vang lên, cắt đứt suy tư của cô nhóc, “Hay là… mi muốn vì hành động tiếp theo của mình mà sớm làm tốt phần chuẩn bị ‘nghiên cứu địa hình’?”
“Con không có!” Granger vội vàng phân bua, cô ngẩn đầu, quả nhiên, giáo sư Snape đang tựa cửa nhìn cô chằm chằm, ánh mắt lạnh băng làm cô không hỏi rùng mình một cái, vội cúi đầu, lập tức không dám nhìn loạn mọi nơi nữa.
“Mr…” Cô nghe được giọng của Potter, “Chỗ này em thấy hơi khó hiểu…”
“Ở đâu?” trong giọng nói của giáo sư Snape đã không còn lạnh băng như lúc nói với mình nữa, ngược lại còn có chút ôn hòa. Sau đó truyền tới thanh âm đi lại, cô nghe được giáo sư ngồi xuống cạnh Potter, Kế tiếp cùng nhỏ giọng thảo luận.
Giáo sư Snape mà lại giải thích vấn đề cho học sinh? Thật sự không thể tưởng tượng nổi! (Vợ của người ta mà em…) Granger cảm thấy, trình độ mà Harry Potter được giáo sư Snape coi trọng vượt xa hơn bất kỳ người nào tại Hogwarts này. (Ô hô, tất nhiên ta thấy cưng thật có tiềm năng a)
Trong lòng cô nhóc không khỏi sinh ra một tia bất mãn: xét thành tích, Harry Potter kém hơn mình(Người ta là giấu tài, nhường cưng thôi), xét học thức, cậu ta cũng kém mình (Chẹp thiệt hông nhỏ), vì sao cậu ta lại được giáo sư Snape coi trọng như vậy chứ? (Đã nói người ta là vợ iu mà, cưng không bì nổi đâu nhóc ạ!) Với việc giáo sư bất mãn mình, Granger luôn khó chịu. Thành tích của mình vẫn là đứng đầu năm nhất ở Hogwarts, những giáo sư khác đều rất thích mình, nhưng chỉ vì mình là Gryffindor, vị giáo sư Độc Dược này lại không chỉ châm chọc khiêu khích mình chỉ có một lần…
Hermione Granger chăm chỉ cố gắng, mọi người đều thấy rõ, ở khóa độc dược, cô cũng dốc sức vượt xa mọi người, nhưng luận văn của cô vẫn chưa bao giờ nhận được một điểm “O”, ngoại trừ “E” vẫn là “E” – dù thành tích này ở Gryffindor là vô cùng tốt rồi. Nhưng ai cũng biết, học sinh có danh hiệu đệ nhất luôn có một chút tâm lý háo thắng, luôn hy vọng được tất cả giáo sư coi trọng.
Lúc này, Granger đột nhiên nghe được một tiếng động rất nhỏ – là tới từ phòng bên cạnh kia, giống như là tiếng vật gì đó rơi xuống đất vọng lại. Cô ngó Snape và Potter bên kia đã dời hơi xa nên không nghe được.
Granger sinh lòng hiếu kỳ, sẽ là cái gì nhỉ? Nhưng cô nhóc hiện cũng không có biện pháp biết rõ, chỉ có thể liếc cánh cửa kia. Cố lắng tai nghe, lại nghe loáng thoáng, hình như vật trên mặt đất kia lại mới nảy lên một cái, không lẽ… nó là vật sống? Lúc này, âm thanh hình như lớn hơn một chút, Snape cũng chú ý tới, anh liền bật dậy, mở cánh cửa nhỏ kia ra.
Granger liếc qua một cái, thì ra là một phòng thí nghiệm, bên trong bày đầy bình bình lọ lọ, đoán chắc là chỗ giáo sư Snape nghiên cứu Độc Dược. Anh mở cửa, cúi xuống nhặt cái gì đó lên, sau đó hình như có cái cười lạnh thoáng qua, nhỏ giọng lẩm bẩm gì đấy. Sau đó đem vật ấy hung hăng vứt lên bàn!
Granger thiếu chút nữa là la lớn, thì ra trong tay giáo sư là một quyển vở, một quyển Nhật ký màu đen! Giáo sư Snape sao lại đi bắt nạt một quyển vở chứ? Còn nữa… cái thanh âm hồi nãy… Cũng là Nhật ký này phát ra sao? Không lẽ, Bản Nhật Ký này biết động đậy? Hay là nó còn sống?
Đến lúc Granger đi rồi, Harry mới hỏi: “Mr. vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
“Chẳng qua là một thứ đồ không biết nghe lời thôi.” Snape nhàn nhạt trả lời. Bản Nhật Ký rõ là bị Ma Dược của mình tống tàn phá nhiều lắm rồi, hiện tại đã bắt đầu có được sinh mệnh. Chẳng lẽ là mấy thứ Ma dược dinh dưỡng đã có tác dụng? Tuy hiện tại, nó không thể thực thể hóa, nhưng cũng đã có thể động đậy một tý. Xem ra cái hồn phiến này sẽ làm gì đó với mình, rõ là đang bắt đầu muốn trốn.
Nhưng càng làm Snape không tưởng được là, quyển nhật ký vẫn siêng năng kiên trì với chuyện chạy trốn, vĩnh viễn cũng không buông tha! (Tên cố chấp cuồng mà =.=|||) Hơn nữa, nó phát hiện, lòng hiếu kỳ và căm hận trong lòng con nhóc tối qua, quả là một đối tượng tốt để ra tay!
Tom Riddle đang ngủ say… khi tỉnh giấc, cậu ta chỉ nhớ rõ một sự kiện, mình là một mảnh linh hồn của Voldemort, chính mình… Phải sống lại! Cho dù trí nhớ của cậu chỉ dừng lại tại thời điểm làm một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, nhưng chuyện này cũng không có ngăn cậu ta dò xét hết thảy mọi chuyện xung quanh.
Cái gã đàn ông gọi là Snape kia là giáo sư Hogwarts, gã rất hiểu thân phận của cậu, lại hết lần này tới lần khác dùng Độc Dược đối phó mình, ông ta muốn phá hủy cậu, nhưng lẽ dĩ nhiên, những phương pháp này không có hiệu quả cho lắm. Tom Riddle quyết định, bản thân mình cần phải chạy trốn, nếu không, sớm muộn gì mình cũng sẽ ‘làm ma chết vì Độc Dược.’
Vì vậy, vài ngày sau, trong một lần thí nghiệm Độc Dược, Tom Riddle giả trang thành bộ dạng yếu ớt, thân thể (Bản nhật ký á) động cũng không thèm động. Độc Dược có hiệu quả rồi? Snape nhăn mày, ma dược này so với ban đầu cũng chưa có cải thiện bao nhiêu, vậy mà hữu hiệu? (Diễn sai thời điểm rồi anh ‘Tôm’ ạ làm lố á!!!) Anh nhìn bản nhật ký không còn giãy dụa trong tay, nghi hoặc bỏ nó vào túi da rồng.
Nhưng tối đó, Bản nhật ký lén lút bò khỏi miệng túi, dựa vào một tia ma lực yếu ớt mà mở cửa, núp vào dưới bàn học. Cậu biết rõ, ban ngày Snape phải đi dạy, sẽ không tới kiểm tra mình. Mà mỗi lúc trời tối, đều có một thằng nhóc tới đây học, hình như Snape rất coi trọng thằng nhóc đó. Cậu chỉ cần trốn trong túi của thằng nhóc đó là có thể thuận lợi trốn khỏi khu vực hầm.
Tối đó, Harry theo lệ thường tới hầm học, cũng thuận tay để túi ở trên sô pha. Snape vẫn chưa về, cậu như cũ đi tới giá sách tìm một quyển để đọc. Thừa cơ hội này, Tom Riddle trốn vào trong túi trên sô pha. Mà khi Snape trở lại, cậu nghe được hai người nói chuyện, cậu nghe Snape gọi đối phương là “Harry”. Harry? Cái tên này làm cậu nhớ tới cái người mà nghe nói đã đánh bại chính mình – “Đứa bé vẫn sống” Harry Potter – tin tức này là cậu ngẫu nhiên nghe được khi thi thoảng tỉnh lại ở trang viên Malfoy mà chủ nhân trang viên nói… Nhưng chỉ là… Harry – cái tên này rất thông thường, hơn nữa… gia tộc Potter… cậu nhớ rõ là xuất thân từ Gryffindor, sẽ không thể nào xuất hiện tại Slytherin. Nhưng một câu vui đùa của Snape làm cậu chấn kinh rồi! Trò Potter?! Snape gọi cậu ta là Trò Potter! Như vậy,… thằng nhóc này chính là Harry Potter! Merlin a! Cơ hội này thực sự là… quá tuyệt vời! Tom Riddle quyết định: mình nhất định cùng vị ‘kẻ thù trời định’ này ở chung thật tốt…
Cho nên, ngay khi trở về ký túc xá, Harry lập tức phát hiện bản Nhật Ký không thuộc về mình, lúc mở ra muốn xem một chút xem chủ nhân của nó là ai, bản nhật ký như không thể chờ nổi nữa mà hiện ra một hàng chữ ngay trang đầu tiên: “Xin chào! Tôi là Tom Riddle, Còn cậu?”
Phải nói mảnh hồn này quá ngây thơ hay sao đây? Biết được thân thế Dark Lord, Chúa Cứu Thế kinh ngạc tới ngây người, trong lòng khó tin được mà châm chọc. (Ầy! Cưng thông cảm đi, thái mỏng người nên IQ nó cũng tuột xuống theo ý mà!)
Cùng lúc đó, giáo sư đại nhân chuẩn bị tiếp tục ‘tàn phá’ bản Nhật ký cũng phát hiện chuyện nhật ký đã biến mất, anh nhíu mày, xem ra quyển Nhật Ký hồi sức thật là nhanh, rõ ràng đã học được cách dùng mưu kế? Nhưng vấn đề hiện tại là… Nó chạy tới đâu mất rồi? Lỡ mà nó tìm được một đứa học trò nào đấy, lại chạy tới phòng mật thất của Xà Quái mà thả ra… Vậy cũng không ổn chút nào!
Bình luận