Tri giác dần thu hồi, đầu đau như muốn vỡ ra, trên người lại không có nửa
điểm khí lực, hắn đảo mắt một vòng, trong mắt bỗng nhiên xuất hiện một
gương mặt.
Khuôn mặt tuấn tú cao quý, đèn xe mờ tối chiếu vào phía trên, ôn nhuận thanh nhã, như một giấc mộng hư vô ẩn hiện.
Nâng tay lên, sờ khuôn mặt Quân Ngân, da thịt bóng loáng lộ ra khí tức ấm
áp, hắn có vài phần không tin được, Quân Ngân sao lại ở cùng mình?
Hắn lái xe lên đỉnh núi, sau đó….
Sau đó…. Lãnh Tử Diễm hận không thể cắn rớt răng mình!
Hắn hình như gọi điện thoại kêu Quân Ngân tới đón hắn, hắn say khướt, ôm Quân Ngân hôn…
Vì một nụ hôn nhạt đến mức không thể nhạt hơn, hắn vặn vẹo muốn Quân Ngân chịu trách nhiệm…
Lãnh Tử Diễm lại rên một tiếng, có vẻ như hắn còn bắn trong tay Quân Ngân,
tính khí ngay cả lúc được khẩu giao cũng rất khó bắn ra lại bắn liền như vậy…..!
Bàn tay Quân Ngân thanh tú sạch sẽ trắng nõn như
vậy… Dính đầy chất lỏng đặc nồng của hắn, trọc dịch màu trắng theo kẽ
tay chảy xuống…
Dâm mỹ khiến người ta mặt hồng tim nổ!
Quân Ngân ngủ thật sâu, bộ dáng an an tĩnh tĩnh, không mang mắt kính, đôi
mắt dưới bóng mi dày lập tức không chỗ ẩn trốn, cũng không biết bao
nhiêu ngày không hảo hảo ngủ, Lãnh Tử Diễm đau lòng dùng đầu lưỡi liếm
láp, động tác ôn nhu thậm chí cẩn thận, như sợ đánh thức Quân Ngân.
Tręn thực tế, hắn cũng hơi hy vọng Quân Ngân tỉnh lại nhanh một chút, hắn
muốn Quân Ngân cho hắn một kết quả, hắn loáng thoáng ý thức được, quan
hệ của hai người sẽ thay đổi.
Trong lòng Quân Ngân, hắn chắc chắn rất có phân lượng, nếu không sao vừa nghe hắn say liền ba ba chạy tới?
Ai, sớm biết say rượu hữu dụng như vậy, ba năm trước hắn nên say cho người này coi.
Có lần Lăng Diệp thúc hắn đến toàn thân nhũn ra, có hỏi một câu.
” Ngươi cùng Quân Ngân sao lại thế này?”
Lãnh Tử Diễm xoay đầu, né tránh cái miệng kề sát tới của Lăng Diệp, nói đầy ý phớt lờ.
” Ta thích hắn, hắn không thích ta, chuyện thành ra như vậy.”
” A, ngươi tự chuốc phiền….”
Lăng Diệp không hôn được môi người nào đó, liền hôn nhẹ xuống trán hắn.
” May mắn là ngươi miệng cứng, nếu không…”
Câu nói kế tiếp chìm ngập trong tiếng thở dốc hai bên… Lăng Diệp biết rõ
thân thể hắn, mỗi lần đều làm cho hắn ngoại trừ nghênh hợp theo nhịp
điệu đối phương, cái gì cũng không thể suy nghĩ…
Chỉ có lúc kết thúc, toàn thân dính mồ hôi lẫn với tinh dịch nhớp nháp, hắn mới có thể suy nghĩ viễn vong, nếu hắn có thể chủ động một chút nữa… Người ghé
sấp trên người hắn liền không phải Lăng Diệp mà là Quân Ngân…
Mỗi tình nhân đều oán hận hắn bạc tình vô nghĩa, có người lớn mật thậm chí
không e dè nói hắn đói khát trụy lạc, Lãnh Tử Diễm tự thấy về chuyện
tình sự, bản thân quả thực không phải thứ tốt, nhưng tình cảm của hắn… Từ trước tới giờ đều chỉ dành cho một người…
Hắn liều mạng
muốn đem khát vọng với Quân Ngân chôn càng sâu càng tốt, kết quả là càng chôn càng sâu đậm, cuối cùng, rốt cuộc làm không được…
Quả thực là hắn tự chuốc phiền….
Với tính tình của Quân Ngân, muốn y hôn hắn thượng hắn không phải quá khó khăn sao?
Dù Quân Ngân thích hắn cũng sẽ không nói ra, lại càng không cùng hắn kết giao.
Y chỉ biết đọc cho hắn: chủ nhân hai đại gia tộc là đồng tính luyến ái, Lãnh Tử Diễm, ngươi muốn để cả nước chê cười?
Y chỉ biết trách cứ hắn: Lãnh Tử Diễm, ngươi xem ngươi là cái dạng gì, bị nam nhân sáp ngươi liền thoải mái như vậy ?
Y chỉ biết cảnh cáo hắn: Lãnh Tử Diễm, quăng tình nhân hiện tại của ngươi đi, ta thấy hắn không giống người tốt.
Ngẫu nhiên, y cũng sẽ rất chân thành: Lãnh gia các ngươi bám vào thân Thừa
tướng mới miễn cưỡng giữ được hai chữ bình an, nhưng Quân gia chúng
ta… Lãnh Tử Diễm… Ta sao có thể hại ngươi chứ
Bình luận