“Giải thích với Hiểu Linh” Và anh đã đem sự chờ mong cuối cùng của Lâm Khả Tâm
đánh tan .
Cô cười khổ một chút , đúng vậy như thế nào cô đã quên anh chính là ác ma , cô
có thể nào ảo tưởng anh sẽ dễ dàng bỏ qua cho cô?
“Được , tôi giải thích” Lâm Khả Tâm mặt không chút thay đổi nói: ” Thực xin
lỗi Tần Tiểu Thư , còn nữa , tôi cũng cám ơn cô.”
“Cám ơn cái gì?” Tần Hiểu Linh nghi hoặc nhìn Lâm Khả Tâm , thậm chí còn hoài
nghi không biết đầu của Lâm Khả Tâm có phải hỏng rồi không.
Mà Lâm Khả Tâm cũng thật sự hi vọng đầu mình bị hỏng đi , thì trong lòng sẽ
không khó chịu như vậy , cô nhìn Tư Đồ Viêm , nói ra từng chữ :” Cám ơn cô ,
để cho tôi nhận rõ ra tên hổn đản chân chính là thế nào.”
“Cô , Tư Đồ CA , cô ta cư nhiên chửi.”
Tư Đồ Viêm còn chưa lên tiếng thì Tần Hiểu Linh hô lên .
Bất quá Tư Đồ Viêm cũng không vì vậy mà phát hoả ” Đúng , tôi là hỗn đản nhưng
không phải cô yêu tên hỗn đản này sao?”
Tư Đồ Viêm hỏi lại làm cho Lâm Khả Tâm không còn gì để nói , chỉ có thể cắn
chặt môi dưới ngăn cho mình không khóc ra , anh biết cô thương anh , nên lợi
dụng điểm đó tổn thương chính cô . . . . . .
Chỉ cần nghĩ vậy , nước mắt của Lâm Khả Tâm như giọt hạt châu liên tục rơi
xuống đất: ” Ly hôn. . . . . .”
Răng cắn chặt môi dưới , Lâm Khả Tâm phát ra âm thanh rất nhỏ , cùng lọt vào
tai của Tư Đồ Viêm và Tần Hiểu Linh .
Chỉ thấy biểu tình của Tần Hiểu Linh nhất thời vui sướng , mà Tư Đồ Viêm lại
cau mày: ” Lâm Khả Tâm , cô nói cái gì?”
Lâm Khả Tâm ngẩng đầu , ánh mắt ửng đỏ nhìn về phía Tư Đồ Viêm: ” Tôi yêu cầu
ly hôn.”
“Đừng bao giờ nghĩ muốn.” Tư Đồ Viêm lạnh lùng cự tuyệt nói.
Còn không chờ Lâm Khả Tâm mở miệng , Tần Hiểu Linh giành trước ” Tư đồ Ca
, vì sao anh không đồng ý cô ta? Dù sao anh không yêu cô ta , giữ lại làm gì
nữa? Có Hiểu Linh cùng anh không phải đủ rồi sao?”
“Hiểu Linh , em không cần can thiệp” Tư Đồ Viêm nhắc nhở Tần Hiểu Linh không
cần nhiều chuyện , nhưng cô ta chính là người thích nhiều chuyện , Tần Hiểu
Linh túm óng tay áo của Tư Đồ Viêm , làm nũng nói , hi vọng anh sẽ đồng ý ly
hôn với Lâm Khả tâm.
“Em sao lại không hiểu? Em không hiểu thì Tư Đồ Ca nói cho em hiểu đi.” Hành
động của Tần Hiểu Linh làm cho Tư Đồ Viêm thực không kiên nhẫn , anh vốn định
để cho Tần Hiểu Linh làm phiền Lâm Khả Tâm , nào ngờ chính anh cũng phiền
theo.
“Hiểu Linh,” Tư Đồ Viêm thấp giọng quát , vì vậy Tần Hiểu Linh liền giật thót.
“Em về nhà trước đi , đây là chuyện của anh và Lâm Khả Tâm.”
“Nhưng mà. . . . . .”
Tần Hiểu Linh vốn tiếp tục dây dưa nhưng Tư Đồ Viêm lại lạnh lung: ” Về nhà
đi.”
“Em , em đã biết.” Tuy rằng trong lòng không phục nhưng Tần Hiểu Linh cũng
không muốn để cho Tư Đồ Viêm phiền chán , nên vẫn là ngoan ngoãn đi về.
Nghe cửa đóng lại , Tư Đồ Viêm giận tái mặt , dùng âm thanh phẫn nộ nói: ” Lâm
Khả Tâm , ai cho phép cô đề nghị ly hôn?” “Tự chính tôi.”
Lâm Khả Tâm không chút nào sợ hãi nhìn thẳng Tư Đồ Viêm , lớn tiếng tuyên bố
:” Tư Đồ Viêm , tôi ly hôn cùng anh.”
“Cô nằm mơ.” Tư Đồ Viêm trừng to mắt , lửa giận cháy hừng hực.
Mà điều này càng làm cho Lâm Khả Tâm thêm kiên định về ý nghĩ của mình: ” Dù
anh không đồng ý tôi vẫn muốn ly hôn , hôn nhân là chuyện 2 người , anh không
có quyền cản tôi.”
“Tôi không có quyền?” Tư Đồ Viêm khinh miệt cười: ” Lâm Khả Tâm , cô đừng quên
cô chính là cùng tôi kí vào hợp đồng , lúc trước cô có thể không lựa chọn ,
nhưng bây giờ cô đã là vợ tôi cô còn có quuyền chọn lựa sao? Nói cho cô ,
trong vòng 1 năm chỉ cần tôi không đồng ý , thì cả đời này đừng hòng rời khỏi
tôi.”
Nghĩ đến khế ước , Lâm Khả Tâm nhất thời lo lắng , hơn nữa cô cũng tin tưởng ,
anh đã có khả năng bắt cô kí vào thì sẽ có khả năng lưu lại cô cả đời.
Nghĩ đến đây , ngữ khí Lâm Khả Tâm yếu một chút , mang theo sự khẩn cầu ” Coi
như tôi van anh , Tư Đồ Viêm , anh buông tha cho tôi được không?”
“Không được.” Tư Đồ Viêm lạnh lùng nói ra 2 chữ , ngữ khí nghiêm túc để cho
người ta không thể phản bác.
“Vì cái gì?” Lâm Khả Tâm vô lực ngồi trên mặt đất , cô ngẩng đầu , ánh mắt đỏ
bừng nhìn anh , trong mắt có chút oán hận , có chút bi ai .
” Tư Đồ Viêm , anh đã không yêu tôi , vì cái gì còn lưu tôi lại bên anh? Nếu
vì anh hận tôi , muốn trừng phạt tôi thì ít ra nên cho tôi biết tôi đã làm sai
cái gì?”
Lâm Khả Tâm dùng âm thanh rốn giận , chất vấn Tư Đồ Viêm , mà anh chỉ trầm mặc
, còn cô quật cường ngẩng đầu , chờ đáp án của anh
Cứ như vậy , hai người không ai nói gì , không khí trở nên ảm đạm , mỗi một
giây trôi qua cứ như một năm vậy . . . . . .
Đây là lần đầu , Lâm Khả Tâm quật cường không lùi bước, chỉ nghe Tư Đồ Viêm ho
khan 2 tiếng , sau đó mở miệng .
Bình luận