“Huynh trưởng, ngươi khôi phục trí nhớ rồi sao?” Đức Âm còn giả ngu..
“Hừ, như ta là gọi lạt mềm buộc chặt!” Mộ Dung Long Sách hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta sớm đã biết ngươi có lòng nhập ma, cho nên mới thiết kế tình cảnh mất trí nhớ, hiện tại nếu như mọi thứ đều đã rõ ràng, ta đây dứt khoát cũng đem lời nói trắng ra là. Mộ Dung Đức Âm, ngươi bằng lòng tiếp tục sa đọa đi xuống, hay là đồng ý một lần nữa trở lại bên cạnh ta?”
Khi Mộ Dung Long Sách nói tới đây, ánh mắt trở nên ôn nhu, rất có giác ngộ xả thân uy hổ: “Đức Âm, ta bằng lòng cùng ngươi đang tay nắm tay ẩn cư nơi núi rừng, cùng nhau rời xa thế tục phiền não này, chỉ cần ngươi đồng ý, chúng ta bỏ xuống hết thảy…”
Nhóm võ lâm nhân sĩ giật nảy mình— Hóa ra Mộ Dung Long Sách làm hết thảy mọi thứ cũng là vì suy nghĩ cho cả võ lâm, lúc trước hắn làm đủ thứ chuyện cũng là vì thu hút sự chú ý của đại ma đầu Mộ Dung Đức Âm, để hắn quay lại với con đường chính đạo, vì mục tiêu vô cùng gian nan này, hắn thậm chí không tiếc buông bỏ hết mọi thứ trong tay mình!
Cái này phải có ý chí cùng suy tính cỡ nào a! Phải kiên quyết như thế nào a! —— đương nhiên, nếu đối mặt với người như Mộ Dung Đức Âm cái loại hình đại mỹ nhân kinh thế hãi tục này, mỗi một ngời nam nhân đều bằng lòng ở chung một chỗ với hắn a. Nghĩ như vậy trên mặt mọi người ồ ạt lộ ra biểu tình ghen tuông. Mộ Dung Đức Âm trầm ngâm nói: “Ngươi muốn ta buông hết thảy đi theo ngươi ẩn cư?”
Long Sách dứt khoát gật đầu, một bộ dáng hiên ngang lẫm liệt.
Mộ Dung Đức Âm nhìn vẻ mặt thành thật của hắn, không khỏi hoài nghi nói: “Huynh trưởng ngươi nói thật à?”
“Ta đã lừa gạt ngươi lúc nào chưa?” Mộ Dung Long Sách vẻ mặt chân thành đến như thế. Vì thế cục cưng Đức Âm mặt đối mặt với huynh trưởng nhà mình thế nhưng tin là thật, nói: “Vậy sau này chúng ta sống như thế nào?”
Nhất thời toàn trường không khí lại đọng lại.
“Sau khi bán sạch gia sản Ma giáo cùng Mộ Dung, có tiền có thể giữ lại à?” Đức Âm lại hỏi, “Mèo của ta phải làm sao bây giờ? Tiền công người hầu của ta tính như thế nào?”
Mộ Dung Long Sách sắc mặt khó coi nói: “Đều… Từ bỏ… Ta chỉ cùng với ngươi…” Khốn kiếp, đối mặt với Đức Âm, mấy lời xã giao tốt đẹp chung quy cũng không thể nào nói ra được!! A a a a a a a!!!
Mộ Dung Đức Âm nhìn vẻ mặt của hắn, cuối cùng nói: “Thoái ẩn núi rừng có rất nhiều vấn đề phải quan tâm lắm, cho nên ta quyết định cùng ngươi phân chia võ lâm. Mộ Dung Long Sách, bản tôn không nói chuyện tình cảm lảm nhảm với ngươi nữa, hôm nay đề tài thảo luận vẫn như cũ là cả Trung Nguyên võ lâm!” Nói tới đây thời gian, nguyên bản khí thế mười phần, tuy nhiên lúc này lại thấy Mộ Dung Đức Âm biến sắc, lại phun một búng máu..
Long Sách tròng mắt trợn tròn, nếu như là diễn kịch, vừa rồi Đức Âm đã muốn diỮ đủ đi, bây giờ không phải là thời điểm hộc máu, làm sao còn hộc nữa? Đầu óc hắn xoay chuyển ngay lập tức rõ hết rồi. Đức Âm thằng ngốc này nhất định là ban đầu thúc d*c nội lực bức ra vài bún máu hộc ra ngoài, phun rất dọa người, nhưng lúc nãy chắc dồn lực dồn ra phải nhiều lắm, bây giờ chỉ sợ là dư kình chưa hết!
“Đồ đần! Ngươi sao không biết kiềm chế chút hả!” Long Sách không tự chủ được vươn tay xoa sau lưng cho hắn, chậm rãi rót nội lực vào trong cơ thể hắn, vì hắn dẫn dắt hơi thở đang rối loạn, “Chuyện võ lâm, ngày khác ta sẽ sắp xếp chút thời gian thích hợp để bàn lại với ngươi, hôm nay không cần tiếp tục phá hư sự kiện trọng đại của võ lâm! Tôn chủ, ta thấy ngươi hay là lên kiệu quay về đi?”
Mộ Dung Đức Âm lau khóe miệng, nói: “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, bản tôn tới cũng chỉ vì lập uy, uy thế của Ma giáo không thể lay động, nếu hôm nay còn ai dám nghi ngờ bản tôn, cứ bước bên đài.” Nói xong đột nhiên đánh ra một chưởng, đánh thẳng tới trên đài luận võ, đài cao to cứ thế ầm ầm nứt vụn, cách mười dặm cũng có thể nghe được tiếng động vang vọng lại!
Long Sách thì trong tiếng nổ vang yên lặng rơi lệ: rốt cục, hắn xem như đem cục cưng Đức Âm vô liêm sỉ này một tay nuôi lớn, tuyên bố trước mặt toàn thể thiên hạ hắn là tôn chủ Ma giáo chân chính —— rốt cục, sẽ không còn thế lực âm mưu nào có thể lay động địa vị Đức Âm —— rốt cục, hắn cũng không còn là đệ đệ nhu nhược nhiều bệnh mình hết lòng chiều chuộng kia —— ô ô ô ô —— loại tâm tình này, thật sự là phức tạp làm cho người bi thương như thế… …
Từ nay về sau hy sinh niềm thú vị tàn ác của mình, một tay tạo thành ma giáo Thiên Võng chí tôn vạn người ngưỡng vọng, tôn vinh tối cao, Long Sách nhìn hai tay của mình, ở dòng nước mắt lặng lẽ tràn ra yên lặng cười khổ.
Vì thế, bây giờ đã đến lúc mình yên lặng xoay người rời đi rồi sao?
Người kia sớm công thành danh toại, không bao giờ nữa cần mình nữa, Long Sách thống khổ xoay người, đúng vậy, không cần.
Từ nay về sau, hắn chính là tôn chủ cao cao tại thượng, mà bản thân mình nên bị hắn quên đi.. Cho dù là hắn trở thành hòn đá kê chân vì cơ nghiệp muôn đời mà bị ném bỏ, hắn cũng cam tâm tình nguyện, ai bảo mối nghiệt duyên này ngay từ lúc ban đầu đã sớm quyết định mất rồi?
Trong lòng tảng đá trong lòng vỡ vụn, rốt cục hắn cũng nhanh nhẹn thối lui, đưa lưng về phía Mộ Dung Đức Âm chậm rãi rời xa.
Một đoạn chuyện tình đau thương thê lương xót xa cảm động trời đất không ai hay biết, được vẽ lên
Dấu chấm tròn?
Không! Không phải như thế!!
Mộ Dung Long Sách chỉ đi bảy bước. Hắn đã nếm đủ màn máu chó thành nghiện, hiện tại hưng phấn mới dâng lên ———— trời ạ, tuy niềm vui thú tàn ác về một người đệ đệ ốm yếu bị hy sinh, nhưng mà thân thể tàn yếu, lại dốc tận sức chống đỡ để luận võ, lãnh ngạo bất khuất, trong người bị nội thương nghiêm trọng thỉnh thoảng phát tác Ma giáo chí tôn cũng có thể khai quật chút máu chó!!
Một cường giả như vậy, lại là người yếu ớt ngã vào trong ngực minh chủ võ lâm( tự nhiên là Mộ Dung Long Sách minh chủ) vì hắn tình nguyện trả giá hết thảy, này này nghĩ thế nào thì so với đệ đệ nuôi ở khuê phòng ốm yếu không người biết càng làm cho người ta kích động a!!
A a a Há a a a! A a a a a!!! A a a Há há a a a a!!!
Long Sách hoa lệ xoay người, ở trong tiếng nổ vang của đống đá vụn vênh mặt hất hàm sai khiến Đức Âm: “Từ hôm nay trở đi ngươi phải nghe ta! Ta sẽ xử lý Đại Ma giáo cho ngươi! Ngươi còn phải dựa theo hình tượng ta nói mà đi đối ngoại!!”
Mộ Dung Đức Âm ngẩn người. (⊙⊙)?
Vì thế trong bầu không khí quỷ dị này, Đức Âm hoàn thành xong hình tượng trạch nam kiều đệ biến hóa lên tầm cao mới thành trạch nam ma tôn.
Đại hội võ lâm oanh oanh liệt liệt rốt cục cũng hạ màn kết thúc. Mỗi người còn cầm trong tay vật kỷ niệm liên thủ giữa Ma giáo cùng Băng Tiễu Thành rời đi—— có bộ trà cụ tinh mỹ, có bộ binh khí tinh mỹ, có khăn tay bằng gấm ti, có huy hiệu tôn chủ kỷ niệm vân vân.
Mộ Dung Long Sách từ sáng đến tối bận rộn liên hệ và chủ trì hội nghị, kí kết n điều ước hữu nghị láng giềng hoà thuận giữa võ lâm cùng Ma giáo, tiến hành n cái hội đàm thương vụ cấp cao. Đây quả là người đàn ông thành công trong sự nghiệp bao phủ quầng sáng chói lọi là ngôi sao sáng lấp lánh rực rỡ trong sự kiện đại hội võ lâm nhất, là nhà giao tiếp xã hội vĩ đại, là thương nhân, là Mộ Dung Long Sách quản lý tất cả sự vụ võ lâm, ai còn để ý tới tin vịt giữa hắn và đệ đệ tôn chủ Ma giáo hả, dù sao võ lâm không có người nam nhân này thì không cách nào vận hành bình thường.
Như Âm ngay từ đầu còn lạnh run chờ Mộ Dung Long Sách nghiêm trị, nhưng Mộ Dung Long Sách dùng kỹ xảo cao siêu nói chuyện mượn sức hắn để làm trợ thủ của mình —— giống như hắn còn thật sự hâm mộ Như Âm nhà mưu lược chưa từng trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Người chủ trì chương trình Ma giáo cũng cùng tổng quản công vụ Băng Tiễu Thành tiến hành cuộc trao đổi kỹ thuật hậu cần hòa hợp, khi biết được tổng quản công vụ luôn luôn tuân theo ý Đức Âm phụ trách công vụ hậu viện, thì người chủ trì chương trình Ma giáo tỏ vẻ cực kỳ tán thưởng cùng khiếp sợ. Hai người gom góp những việc liên quan tới vấn đề dung nhan của Mộ Dung Đức Âm tiến hành trao đổi tỉ mỉ.
Trong lúc đó Lý Tư Hàm cùng Ngụy Chính Phong thì nhiều lần xuất hiện ở trong tửu quán, Ngụy Chính Phong mất chức vụ, mỗi ngày uống say mèm, miệng luôn không ngừng gọi tên “Nhâm Tử Ngọc”, đương nhiên, theo nguồn tin của người hầu rượu các địa phương trong tửu đ**m lớn thì cảm thấy hiện tượng này thực bình thường —— nghe đâu kể từ sau khi đại hội võ lâm kết thúc, có hơn mười người tới đây say mèm vì bệnh tương tư.
Lý Tư Hàm thì dùng thân phận người từng trải khuyên giải an ủi Ngụy Chính Phong, hy vọng hắn có thể cùng mình chung tay giúp sức cho Mộ Dung Đức Âm.
Song Thủ Xà thì tiếp tục làm công việc xoa bóp cho Mộ Dung Đức Âm.
Về phần Mộ Dung Đức Âm, từ sau ngày hắn lộ diện ở trên đại hội võ lâm, suốt ngày luôn luôn ngồi ở trong trong khách đ**m của mình nào ăn, uống, gảy đàn, ngủ, quả thật miễn bàn tiêu dao cỡ nào. Giống như từ sau khi hắn chuyển tới Ma giáo, nửa năm qua lần đầu tiên khoan khoái như vậy, rốt cục có thể thoát khỏi âm mưu linh ta linh tinh, tự do tự tại ru rú trong nhà.
Mộ Dung Đức Âm mặc áo bông cùng quần bông lỏng lẻo làm tổ ở trên giường, trong lòng ôm Thiết Vân béo ú, chân đạp lên bụng con mèo cái Tiểu Ngọc từ trong nhà mang đến, vừa ăn mâm điểm tâm trong tay, một bên nhìn Long Sách viết thư.
Long Sách đẩy cửa ra, từ bên ngoài đi vào, ngồi ở một bên ra vẻ nói: “Đường đường là tôn chủ Ma giáo, sao vẫn là cứ không ra thể thống gì như vậy hả! Một lát có mấy người trong phân bộ Ma giáo đến yết kiến ngươi, mau dọn dẹp một chút, trình ra cái phong thái cái đi.”
Mộ Dung Đức Âm nói: “Cứ để cho bọn hắn đợi, làm gì có đạo lý hạ nhân để chủ tử dọn dẹp.”
“Vài ngày không thấy ngươi, ấy vậy mà tính tình có vẻ cao quá nhỉ.” Mộ Dung Long Sách đem cái ghế chuyển đến bên giường, bắt chéo hai chân tỉ mỉ nhìn đại mỹ nhân đệ đệ thiên hạ chỉ thuộc về một mình mình này, trong lòng nhảy nhót, phấn chấn,ngây ngất khó có thể hình dung, hắn quơ chân hỏi: “Đức Âm, nhớ huynh trưởng không?”
“Nhớ.” Mộ Dung Đức Âm nói.
“Nhớ như thế nào?” Long Sách gặn hỏi.
“Nhớ… Xúc cảm…của huynh trưởng ” Mộ Dung Đức Âm ngồi xuống, vươn ngón tay ra, nâng lấy cằm Mộ Dung Long Sách, sau đó,
Tà mị cười.
“Đồ hỗn trướng! Ngươi từ khi nào lại trở nên xấu xa như thế?” Mộ Dung Long Sách không có đẩy ra hắn, ánh mắt cương quyết như trước.
Trên giường hai con mèo nhảy xuống, ngồi ở một bên vây xem.
Đức Âm cười nói: “Huynh trưởng kém quá, cái này không gọi là xấu xa, cái này gọi là ôn tồn.” Nói xong chặn ngang kéo Long Sách qua, đặt ở trên giường.
“Huynh trưởng cũng biết tiểu biệt thắng tân hôn?” Đức Âm cởi bỏ áo bào trên người hắn, phẩy, rốt cục lộ ra đồi ngực trơn bóng của Long Sách, vì thế hắn cúi đầu xuống, lè lưỡi nhẹ nhàng mà vỗ về chơi đùa hai cái viên đậu đỏ tươi kia một chút.
Long Sách tức thì rên rỉ lên: “Ngươi là một tên yêu tinh!”
“Huynh trưởng, lời này hẳn là do ta đây nói mới đúng.” Mộ Dung Đức Âm đưa tay thăm dò trong lòng vào Long Sách, từng tấc từng tấc dịch xuống.
Không chịu nổi hắn trêu chọc, Long Sách sớm hưng phấn ngẩng cao, hắn vươn cánh tay ôm lấy cổ Đức Âm, thở gấp dồn dập.
Hai con mèo vẫn như trước mở to hai mắt vây xem. Rất nhiều hình ảnh không hợp tuổi, đều khắc ở trong con mắt mèo con, đáng tiếc mèo con không hiểu phong tình, đối mặt với một màn hoang d*m như vậy, chúng nó cũng chỉ là cúi đầu, đi l**m lông mao trên bụng của mình.
————————————————————————————————
“Chậc chậc! Thật không nghĩ tới, Mộ Dung Đức Âm cùng Mộ Dung Long Sách ở trên giường không ngờ là tình huống như thế…” Hoàng đế chép miệng, từ vách tường coi trộm.
Lão Yên Quỷ thúc giục nói: “Ta rất mạo hiểm phải phiêu lưu cực lớn mới làm được cái hốc tối như vậy, hãy nhìn nhanh nhanh đi!”
Lililicat
Phong
= = =
Bình luận