Khúc dạo đầu cuộc buôn chuyện nho nhỏ —— buổi nói chuyện kỳ quái rợn cả tóc gáy
Mộ Dung Long Sách bàn tính kế hoạch, chuyện đưa hoàng đế về kinh thành, thuận tiện suy nghĩ sau này làm sao với tên hoàng đế ngu ngốc này, giang sơn xã tắc rồi sẽ ra sao đây? Hắn và Ân Cốt tiến hành buổi thảo luận nảy lửa, như việc nhà việc nước việc thiên hạ vân vân vũ vũ, Mộ Dung Đức Âm chẳng thèm phí sức quan tâm, hắn phụ trách mang theo hoàng đế trí lực ba tuổi chơi đùa, bởi vì hoàng đế chỉ theo đuôi hắn.
Chỉ có điều Mộ Dung Đức Âm quả thật không phải là người có thể na theo trẻ con, suốt ngày hắn chỉ rú rú trong nhà, Hiên Viên Cực Phong đi theo hắn, không ngừng than nhàm chán, kéo Mộ Dung Đức Âm theo hắn đi ra ngoài chơi. Mộ Dung Đức Âm đành phải dẫn hắn vòng đường sau của hoa viên đi tới khách đ**m—— khách đ**m này là nơi tốt nhất vốn là khuôn viên của một gia đình cải tạo thành, vườn sau bị bỏ hoang nhiều năm, rất vắng vẻ, Mộ Dung Đức Âm mang theo hoàng đế đi tới trước cánh cửa hình vòm, mở khóa sắt, dẫn hoàng đế đi vào.
Trong sân cây cối xanh um tươi tốt, mặc dù sắp sửa đến mùa đông, cây cỏ tán lá khô vàng vẫn như trước rậm rạp cao cỡ nửa người, hơn nữa gốc cây hoa mai bên ngoài mang theo vẻ đẹp tiêu điều thê lương, cảm giác chán chường vắng lặng.
Vì thế Mộ Dung Đức Âm nói: “Tiểu Phong, chúng ta ở trong này chơi bịt mắt bắt dê được không?” Hoàng đế vừa nhìn thấy địa hình nơi này thì trong lòng đập bịch bịch, hắn sợ nhất là ma quỷ, mà nơi này vừa nhìn đã biết giống như tình cảnh thường gặp trong truyện ma quái, đáng chết, mình bảo hắn làm cái gì cũng được, cố tình kéo hắn mang mình đi ra ngoài chơi cái khỉ gì chứ!
Hoàng đế da đầu run lên, đành phải thoái thác nói: “Đại tỷ tỷ, ta mắc đái! Chúng ta trở về được không?”
Mộ Dung Đức Âm lúc này thật thông minh, hỏi: “Ngươi có phải sợ quỷ hay không a? Ta nhớ ra rồi, trước kia có lần đi cùng các ngươi dừng chân ở dã ngoại, hình như khi nghe kể chuyện ma quỷ thì sợ nhất nghe nhất chính là ngươi, hừ hừ!”
Hoàng đế sắc mặt cực kỳ khó coi, trong lòng đem Mộ Dung Đức Âm mắng ba nghìn hai trăm lần, đáng chết! Vì cái gì cố tình nhớ kỹ cái loại chuyện mất mặt này hả! Mộ Dung Đức Âm nói: “Nơi này lại chẳng có người nào, mắc đái thì giải quyết ngay tại chỗ là được mà.”
Hoàng đế sắc mặt càng thêm khó coi, bỉu môi nói: “Đại tỷ tỷ, ngươi là con gái, ta mới không muốn làm trò hư hư trước mặt con gái.”
“Vậy ngươi đi qua trong bụi cỏ bên kia hư hư tốt lắm.” Mộ Dung Đức Âm chỉ vào bụi cỏ xa xa, “Còn có, bồn cầu bạch ngọc trong khách đ**m là chuyên dụng của ta, không cho ngươi chạm vào.”
Hoàng đế lại một lần nữa sụp đổ trướcMộ Dung Đức Âm, vì muốn nghiệp lớn rình trộm của mình không bị phát hiện hơn nữa tránh cho tình thế phát triển theo hướng nghiêm trọng hơn, hắn đành phải mất mặt đi đến bụi cỏ cách đó không xa, đưa lưng về phía Mộ Dung Đức Âm bắt đầu hư hư.
Có người ở phía sau vỗ một cái lên bờ vai của hắn. Hoàng đế không kiên nhẫn nói: “Làm gì! Còn chưa có hư hư xong!”
Vì thế vẻ mặt mất hứng quay đầu, kết quả ————————————————————
Trong nháy mắt, cả khuôn mặt hoàng đế xanh mét, hư hư sai lệch cũng không biết.
Hắn nhìn thấy
Một cái mặt rất lớn rất lớn, ” người” dáng dấp rất cao rất nhỏ rất dài vô số con mắt rất to nhìn hắn, nói: “Không được đi tiểu ở địa bàn của ta.”
“… A… A…” Hoàng đế ngay cả tiếng kêu cũng khàn khàn được phát không được.
Con quái vật kia trong nháy mắt đã tiêu thất.
Nhưng mà lúc này hoàng đế cả người co quắp té trên mặt đất, nửa ngày cũng không đứng dậy được.
Có lẽ đó là gặp phải yêu ma quỷ quái linh tinh trong đình viện này đi.
“Tiểu Phong, ngươi đái xong chưa?” Mộ Dung Đức Âm rốt cục cũng qua đây tìm, kết quả phát hiện hoàng đế quần áo không chỉnh tề, bộ dạng thê thảm nằm tê liệt ở trong bụi cỏ.
Một mùi khai khai chứng minh trong lúc hoàng đế hư hư thì ngã xuống.
“Tìm người đi nâng người này.” Mộ Dung Đức Âm có bệnh sạch sẽ.
Lúc này, có người vỗ bả vai hắn một cái.
Mộ Dung Đức Âm quay đầu, nhìn thấy một “người” có khuôn mặt mặt rất lớn rất lớn, rất cao rất nhỏ rất dài dùng bộ mặt có vô số con mắt rất to nhìn hắn, nói: “Không cần đi tiểu trên địa bàn của ta.”
“… …” Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy quái vật.
“… …” Quái vật lần này không có trực tiếp biến mất, mà là hỏi: “Ngươi là Úc Sơn? Là cái tên tiếng tăm đang lên như dìu gặp gió trong giới yêu ma quỷ quái gần đây kia à?”
Mộ Dung Đức Âm như trước không nói chuyện, cùng người xã giao đều có chướng ngại, huống chi là giao tiếp xã hội cùng yêu quái chứ?
“Ta có thể ăn ngươi sao?” Quái vật có chút hưng phấn, hỏi một cái vấn đề rợn cả tóc gáy.
Mộ Dung Đức Âm nhìn nhìn hắn, một con mắt thoáng chốc mất đi con ngươi..
Quái vật phẫn nộ lui ra, biến mất ở khe hẹp trong bụi cỏ.
Có một số ít yêu ma tinh quái rất nhỏ, có lẽ sẽ từ trong khe hở giữa thực tế và ác mộng lặng lẽ bò ra, cũng sẽ bị một vài đại yêu quái hấp dẫn lại đây ——
Tỷ như Úc Sơn.
Tuy rằng lúc này chỉ là một khúc nhạc đệm nho nhỏ sau giờ ngọ trong ngày mùa thu, chỉ có điều hoàng đế rõ ràng là bị hù sợ. Sau khi trở lại khách đ**m, bắt đầu phát sốt, thượng thổ hạ tả, Ân Cốt không thể không ở bên chăm lo cho hắn.
“Thánh Thượng bị làm sao vậy?” Mộ Dung Long Sách đứng ở bên giường, nhìn thấy Ân Cốt rối tinh rối mù đút thuốc cho hoàng đế.
“Bị cảm lạnh, có điều giống như là bị hoảng sợ quá độ, quả nhiên là tâm trí của đứa nhỏ, đi chơi một chuyến cùng Mộ Dung Đức Âm, trở về cứ vậy à.” Ân Cốt lành lạnh nói.
“Quái vật… Quái vật… Quỷ a…” Hoàng đế không ngừng lời vô nghĩa.
“Đức Âm, ngươi doạ hắn à?” Tuy Long Sách không muốn thừa nhận, nhưng mà hắn biết Đức Âm có một phần huyết thống của ma, có năng lực làm cho người khác trong nháy mắt đặt vào vực sâu đáng sợ.
“Không có, hắn trúng tà.” Mộ Dung Đức Âm bâng quơ đáp lời.
Mộ Dung Long Sách bĩu môi, loại chuyện này hắn thấy vẫn không nên tiếp tục truy hỏi mới tốt, vì thế nói: “Với bộ dạng của Thánh Thượng, tạm thời không thể lên đường, chúng ta ở chỗ này thêm ít ngày, chờ hắn hết bệnh rồi hẳn đi, Ân công tử, buổi tối chúng ta bày tiệc rượu, ngươi tới chứ?”
“Ta… phải chiếu cố Hiên Viên.” Ân Cốt có chút do dự, đây là chuyện gì? Uống rượu cùng với người bị ghét nhất trong giáo?
“Ân Cốt, trong Ma giáo có rất nhiều người nhớ ngươi, ngươi cũng tới đi.” Mộ Dung Đức Âm cũng khuyên bảo, “Về phần của Hiên Viên, ta sẽ phái người tới trông nom hắn, có thần y trị liệu, ngươi không cần lo lắng.”
Ân Cốt nhìn nhìn hoàng đế ngây ngốc hóa khùng, trải qua một trận giằng co, không có trả lời.
Đêm đó ở dưới lầu khách đ**m bày tiệc rượu, Ân Cốt vẫn đúng hẹn đi tới.
Đáng thương Hiên Viên một mình nằm ở trên giường lạnh run, gắt gao nắm lấy bàn tay Song Thủ Xà không muốn buông ra, Song Thủ Xà bất mãn nói: “Nếu không phải vì ngươi, ta đã sớm đi uống rượu vui vẻ cùng với đám người tôn chủ, ngươi ngoan ngoãn đi ngủ nhanh lên.”
“Nơi này có quỷ!!” Hoàng đế hoảng sợ ôm mền, “Đừng rời khỏi ta!!”
“Thiết.” Song Thủ Xà khinh bỉ nhìn hoàng đế, “Cũng không biết ngươi rốt cuộc vì cái gì sợ quỷ như vậy. Nam tử hán đại trượng phu …”
Hoàng đế khẩn trương cắn móng tay của mình —— không được! Không được! Không được! Mình phải vượt qua nỗi sợ hãi! Hắn đường đường là vua của một nước!! Là nam nhân tôn quý nhất có… uy nghiêm nhất trong thiên hạ!! Hắn tuyệt đối không thể yếu đuối như vậy!! Hắn muốn phải hiên ngang lầm lẫm như tổ tông Hiên Viên của mình!! Làm đế vương vĩ đại uy chấn bốn bể một đời!!
Dưới cơn sốt cao và nỗi sợ hãi tra tấn, hoàng đế rốt cục cũng chìm vào trong giấc ngủ say, trong sương mù, hắn hình như nhớ tới nguyên nhân vì sao mình lại sợ quỷ như vậy —— lúc hắn còn rất nhỏ, mẫu hậu thích nhất là kẻ chuyện quỷ a… … Một đêm một chuyện ma … khiến cho thời thơ ấu hắn bị dày vò thiệt sâu.
Ân Cốt tự mình xuống bếp làm tám món ăn, Mộ Dung Đức Âm hết lời khen tặng, ma xui quỷ khiến hắn lăn vào phòng bếp, triển lãm tài nghệ. Ân Cốt không muốn thừa nhận tên khốn kiếp Đức Âm kia đích xác có mị lực trí mạng, hơn nữa ba lần bốn lượt giao phong, mình cũng không thể nào có thể chống cự lại bộ dáng đáng thương của hắn, hắn không khỏi nhớ tới lần đầu tiên khi mình gặp Mộ Dung Đức Âm—— Mộ Dung Đức Âm bộ dáng yếu ớt bất lực thanh thuần kia, lúc ấy trong nháy mắt khiến hai mắt đau nhói như kim châm.
Chỉ tiếc, người ấy không hề gì, hết thảy mọi thứ đều là biểu hiện giả dối, chuyện Ân Cốt chỉ có thể làm là lặng lẽ tưởng niệm vì vị công tử thanh thuần trong lòng mình kia.
Ân Cốt nhất thời mềm lòng, tiện nghi cho đồ ăn hàng Đức Âm, Đức Âm còn mời Lý Tư Hàm cùng Ngụy Chính Phong, Long Sách dẫn theo trợ thủ Như Âm của mình, một đám người đóng kín cửa lớn, vô cùng náo nhiệt chén một bữa no nê.
Ngụy Chính Phong trong lòng vẫn còn có chút buồn bực, hắn gọi Lý Tư Hàm là “Sư phụ “, có trời mới biết bọn hắn cuối cùng xác lập quan hệ tầy trò như thế nào, còn về phần Lý Tư Hàm rốt cuộc ở thu phục vị đại hiệp võ lâm làm đệ tử trên phương diện nào đây?
Chẳng lẽ là… …
Con đường trung khuyển?
Ngay sau khi mọi người ở đây ngồi vào vị trí của mình thì mới phát hiện trên ghế còn có một vị khách quý đang ngồi ————
Tuyết Thần Y Tuyết.
Y Tuyết, Mộ Dung Đức Âm, Ân Cốt, ba người cùng ngồi trên một bàn, nhất thời làm ánh mắt người ta sắp sửa bị chọc mù.
Long Sách ngồi ở trong ba người, trái phải hai bên đều là tuyệt thế mỹ nhân, thật sự là diễm phúc tề thiên, đáng thương cho hoàng đế lúc này đang bị bệnh không thể thấy một màn huy hoàng nhường này.
Mộ Dung Đức Âm nói: “Trong số người ta quen biết, thì tới cũng không sai biệt lắm, đa tạ các vị đã nể mặt tham gia buổi tiệc.”
“Có thể được tôn chủ Ma giáo mời dự tiệc, vốn là vinh hạnh lớn lao của chúng ta.” Ngụy Chính Phong nói.
“Ngụy đại hiệp khách khí, chỉ là muốn liên hệ tình cảm với các vị để ngày càng thêm sâu sắc hơn, hiện giờ giang hồ chiến sự rườm rà, chúng ta nhân cơ hội này giải lao, hôm nay không nói chuyện công việc, chỉ nói phong nguyệt.” Mộ Dung Đức Âm phong độ nhẹ nhàng nói.
Ngụy Chính Phong nhất thời cảm thấy tâm thần mê say hai mắt hoa cả lên—— lại bị Mộ Dung Đức Âm đả động tâm tư, cảm giác tê dại này dù có cầu nhưng chẳng gãi được ngứa, thật là muốn chết!!
Vì thế sau khi Mộ Dung Đức Âm nâng chén rượu bắt đầu mời rượu, ăn uống linh đình, buổi tiệc rượu bắt đầu. Ngay từ đầu mọi người còn có chút e dè, nhưng một tay điều hòa của Mộ Dung Long Sách, không khí rất nhanh thăng hoa lên, đôi bên mời rượu không ngừng, đánh tửu lệnh thì đánh tửu lệnh, nói chuyện phiếm cứ nói chuyện phiếm, kết thân thì cứ kết thân. Long Sách không ngừng nhắc nhở Mộ Dung Đức Âm, uống ít rượu ăn nhiều đồ ăn, ít nói chuyện nhìn hơn hai mắt một chút.
Mộ Dung Đức Âm đương nhiên chỉ lo mải miết ăn, uống rượu thì bị Mộ Dung Long Sách cản, Long Sách uống cũng không ít, những người khác cũng tựa hồ cực kỳ say sưa, một đám thoải mái chè chén, ai có thể nghĩ đến, ở trong thời khắc đang ăn mừng thế này, toàn bộ đèn l*ng cùng ánh nến chung quanh đột nhiên im hơi lặng tiếng phụt tắt, trong đại sảnh ngay tức thì tối thui, đưa tay không thấy được năm ngón!
“Có người đánh lén?!” Tuyết Thần dẫn đầu ra tiếng.
Lập tức Long Sách kêu lên: “Đức Âm! Ngươi ở đâu a? C người bị thương sao?”
Mộ Dung Đức Âm nói: “Ta không sao, người đến, cầm đèn.”
Chính là người hầu ở bên ngoài không có một ai đáp lời, cũng chẳng có người châm lửa thổi đèn.
“Có người giở trò!” Lý Tư Hàm kêu lên, “Người nào lớn mật như thế! Dám tự tiện xông vào cấm địa Ma giáo!”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ”
Một trận tiếng cười âm trầm của nữ tử từ bốn phương tám hướng truyền đến, tiếng cười kia vô cùng thê lương, giữa nửa đêm nghe vào có vài phần ý vị đáng sợ.
“Là… Mẫu hậu… Mẫu hậu đến đây… …” Hoàng đế đem mền trùm lấy kín đầu mình, không ngừng phát run, ác mộng thời thơ ấu đã trở lại!!
Bình luận