Mộ Dung Đức Âm thừa dịp bóng đêm bay tới trên nóc cung điện của hoàng hậu, quả nhiên nhìn thấy bên dưới có mấy bóng người, đang rầm rì khuân vác bao tải đựng thứ gì đó.
Mộ Dung Đức Âm vội vàng bốc một viên ngói lên, ném qua chỗ những người kia. Viên ngói nện vào những người kia, có một người quay lại, không ngờ mặt mũi lem luốt máu tươi, ánh mắt và miệng tựa như động đen, hiển nhiên bị thuốc độc ăn mòn từ lâu rồi.
Rõ ràng đều là chết người, mà trước khi chết vẫn tiếp tục sự nghiệp dang dở—— khuân vác độc dược.
Hình như ý thức được mình đã bị người phát hiện, mấy gã sát thủ đã sắp sửa trở thành xác chết còn mau lẹ từ trong bao đay bốc một nắm độc phấn lên, bắt đầu nghiêng ngã, đối với bọn hắn mà nói, ở chỗ nào cũng như nhau cả thôi, bọn hắn một lòng muốn đem toàn bộ số độc dược trong kho này chuyển ra ngoài, rắc đầy hoàng cung.
“Này, các ngươi không thể ở trong này khuân vác mấy thứ rác rưởi này.” Mộ Dung Đức Âm rốt cục cũng lên tiếng, khiến cho động tác mấy xác chết bị kiềm hãm, ngẩng đầu nhìn chỗ phát ra tiếng. Chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm tay áo bay phất đứng ở trên nóc nhà cách bọn hắn không xa, đang lạnh lùng nhìn bọn hắn. Mấy xác chết liếc nhau, thế mà bắt đầu nói chuyện.
“Ta nhìn thấy mỹ nhân rồi!”
“Ta cũng nhìn thấy! Lúc còn sống cũng chưa từng thấy qua người đẹp như vậy, sau khi chết thế mà lại gặp được!”
“Chỉ là nửa người dưới của ta chỉ còn lại có xương cốt! Thật đáng tiếc!” “Cho nên mỹ nhân đối với chúng ta mà nói không có ý nghĩa, mau làm việc…”
Mộ Dung Đức Âm: “… …” Vì cái gì đám xác chết này lại nói ra nhiều … lời kỳ quái thế này?
“Lời ta nói các ngươi nghe được à?” Mộ Dung Đức Âm lại nói.
“Mỹ nhân nói chuyện với chúng ta!” Một cái xác chết há cằm ra, cười két két quái dị.
“Hừ hừ, hắn không thể tóm bọn mình được, chúng ta đều đã là người chết rồi!”
Mộ Dung Đức Âm thấy đám xác chết này vẫn một mực nhắm mắt làm ngơ lời mình nói, nhân tiện nói: “Chẳng lẽ các ngươi sau khi chết muốn làm chuyện nhàm chán như khuân vác độc dược vậy à? Các ngươi không muốn làm chuyện gì khác thú vị hơn sao?”
Nhóm xác chết lại cùng nhau cười rộ két két quái dị cả lên: “Ngu ngốc, trên đời này chẳng có chuyện gì thú vị hơn so với công việc khuân vác độc dược và rắc độc dược! Oa két két! Đứa ngốc! Không biết hưởng thụ cuộc sống!”
“Đúng thế đúng thế! Cút ngay, đừng gây trở ngại chúng ta hưởng thụ cuộc sống! Bằng không lập tức làm cho ngươi tan thành một bãi thịt nát!” Nhóm xác chết bắt đầu uy hiếp Đức Âm.
Vì cái lông gì khi đã bị hơi thở Úc Sơn ô nhiễm đám xác chết này sẽ biến thành cái bộ đức hạnh này?
Đức Âm mày nhíu lên, đột nhiên nhảy đi vào trước mặt xác chết, túm lấy một cái vạt áo rách nát của một xác chết, mảy may chẳng thèm để ý cả người xác chết này đều là kịch độc.
“A a a! Hắn thế mà dám bắt nhóm bọn ta! Đại ca dùng phấn độc hủy dung hắn!” Cái gã xác chết kia kêu lên.
“Đúng đúng! Hủy dung hắn! Để cho kỵ hoàng đế của hắn thống khổ đi! Rắc rắc két! Đừng giết hắn chết, bằng không sẽ không có chuyện bi kịch thú vị để xem! Hoàng đế nhất định sẽ ôm dung nhan mỹ nhân đã bị huỷ hoại thống khổ cả đời, rất thú vị nha! Để xem hoàng đế đối với tên nhóc dung nhan bị huỷ hoại này còn có thể nổi lên ham muốn khẩu khẩu khẩu khẩu… hay không ” Gã xác chết kia lại lải nhải.
“Câm miệng!” Mộ Dung Đức Âm một con mắt đã muốn mất đi đồng tử, “Cút trở về chỗ của các ngươi nên tới, đừng tới quấy rối ta!”
“Chúng ta mới không đi Úc Sơn!” Nhóm xác chết lắc đầu thét chói tai, “Chúng ta cần rắc độc dược! Độc dược!”
“Trở về!” Đức Âm dù sao chỉ có một nửa huyết thống của Úc Sơn, thế nhưng không thể trực tiếp đem những quái vật vặn vẹo này lề mề này tống vào trong núi Úc Sơn, chỉ có thể dùng miệng đe doạ.
“Một con mắt của mỹ nhân bị mù há! Người đẹp chột mắt không có mỹ cảm ấy…” Nhóm xác chết còn đang vui vẻ bàn tán xôn xao hiện tượng một con mắt của Đức Âm đột nhiên tất cả đều là tròng trắng.
Đức Âm nghe vậy, chợt đánh ra một chưởng, đánh thẳng tới trước ngực xác chết đang nói xằng nói bậy, xác chết quơ quơ vào không rồi ngã xuống, cho dù hứng phải nội kình mạnh mẽ không gì sánh nổi của Đức Âm, nhưng vẫn như cũ không hề ảnh hưởng chút gì với nó, thậm chí cũng không có bay ra ngoài, trái lại dùng bộ xương khô cánh tay một phát bắt được cánh tay của Đức Âm. Không biết cớ gì, khí lực của xác chết mạnh đến kinh người, nó bắt lấy cánh tay của Đức Âm vặn một cái, vậy mà khiến cho Đức Âm kêu lên một tiếng đau đớn, cánh tay mềm rũ xuống, tựa hồ bị vặn gãy xương.
“Đại ca làm tốt lắm! Bẻ gãy cổ của hắn đi!” Một gã xác chết khác hoan hô, lập tức đồng loạt xông lên, cuốn chặt lấy Đức Âm.
“Đủ rồi.” Một tiếng quát khẽ vang lên ở phía sau bọn họ, chỉ thấy trên miếng ngói ném xuống của Đức Âm dần dần hiện ra một cái bóng dài thật dài, rốt cục người nọ cũng đã hoàn toàn hiện thân ở dưới ánh trăng, lại là một vị thanh niên áo tím mỹ mạo âm trầm, thanh niên áo tím một bàn tay dễ dàng túm mở bàn tay của gã xác chết ở trên người Đức Âm, nhìn thấy Mộ Dung Đức Âm nói: “Tay thế nào?”
“Không việc gì, ngươi tốt nhất nhanh đưa mấy thứ này mang về.” Mộ Dung Đức Âm nói.
“Không vội, trước hết nối xương cho ngươi đã.” Người nọ nắm lên Đức Âm gãy xương đích tay cánh tay, lại bị Mộ Dung Đức Âm rút trở về: “Ta không gãy xương. Vừa rồi là ta giả bộ.”
“… … Cái gì?” Người nọ im lặng một chút, mới nói.
“Huynh trường ta dạy ta, cái này gọi là ‘ làm nũng ’. Nói làm như vậy mới nhận được ưu đãi.” Mộ Dung Đức Âm mặt không chút thay đổi nói.
“… … Há, ra là như thế này.” Bóng người trong giọng nói có chút buồn bực, rốt cuộc Mộ Dung Long Sách đã dạy dỗ hắn thành cái dạng gì rồi?
Nhóm xác chết này lại đầu bô bô: “Thiết! Chỉ là hai cái tên nam nhân khó chịu! Cái kia mà gọi là làm nũng gì chứ, làm nũng thật sự hẳn phải giống như hoàng hậu vậy kìa ‘ ô ô cánh tay của người ta đau quá a ngươi mau tới a lòng dạ của ngươi thật sự quá nhẫn tâm a ’ ”
Lần này ngay cả cái trán của bóng người nọ cũng toát ra gân xanh.
Lại nói đám xác chết này khi còn sống đến tột cùng có bao nhiêu áp lực a!
Cuối cùng, Ảnh công tử cuối cùng đem kia bốn xác chết huyên náo mang đi.
Rốt cục thì Mộ Dung Đức Âm cũng đưa mấy người phiền phức không phải người kia tống đi, thở ra một hơi, mắt thấy trong vườn ngự uyển của hoàng hậu bên kia đèn đuốc sáng trưng, Long Sách lẻn vào trong cung hoàng hậu ẩn núp cũng chậm chạp chưa về, nhất định đã gặp phiền toái, không bằng lần này đi trợ giúp Long Sách một phen. Lúc này hắn nhẹ nhõm thở dài một hơi, cũng cảm thấy cánh tay phải đau nhói, vén ống tay áo lên nhìn, dù xác chết không có bẻ gẫy xương cốt của hắn, nhưng mà đám xác chết này đã trải qua dị biến lúc sau sức lực lớn vô cùng, vừa vặn một cái cũng đủ để vặn gãy một cây cột hau cánh tay ôm xuể, lúc này đây trên cánh tay Đức Âm xanh tím một mảng lớn, thoạt nhìn thấy mà ghê người.
Đức Âm nhíu mi, nghĩ thầm: ngày sau làm nũng với Long Sách đi. Để Long Sách cho mình thiệt nhiều ngân phiếu mệnh giá lớn.
【 Lại nói bị thương với chuyện làm nũng xin ngân phiếu có quan hệ gì? (⊙⊙)】
Mà Long Sách bên kia, hắn đang bất hạnh bị hoàng hậu vây khốn, khó có thể thoát thân, mắt thấy ngay lập tức thì đến phiên mình chịu cực hình, hắn dứt khoát cắn răng một cái, đứng ra nói: “Công công! Ta nói ra suy nghĩ của mình!”
Thái giám tổng quản hỏi: “Ngươi là người phương nào? Hãy xưng tên ra, nói, ngươi có lời gì muốn nói! Khai cho đúng sự thực, bằng không chờ đại hình tới hầu hạ đi!”
Long Sách khom người nói: “Tiểu nhân tên là Long Đại Sách, mười bốn tuổi thì vào cung làm thái giám, bảy năm trước tiểu nhân ngẫu nhiên nhận được lời tán thưởng của hoàng thượng, được Hoàng Thượng ủy thác trọng trách, để cho tiểu nhân lẫn vào trong điện Ôn Ngọc này, gần đây Hoàng Thượng bí mật hạ chỉ, một người thiếu niên tiến vào Phượng Lai cung làm nô, tên là Tạp Dịch, kì thực… Kì thực là muốn giám thị nương nương.”
“Lớn mật!!! Không ngờ tên gian tế kia lại là ngươi!!” Tổng quản thái giám giơ cây roi kia muốn đánh, lại bị Long Sách cướp lời: “Công công, tiểu nhân cũng không phải là người đần độn, tiểu nhân bằng lòng lập công chuộc tội, vì nương nương làm việc, hiện giờ tội phi Mộ Dung Đức Âm kia đã rời khỏi điện Ôn Ngọc rồi, tiểu nhân đồng ý dẫn đường tìm được tội phi kia…”
Tổng quản thái giám cũng là người lòng dạ thâm sâu, con mắt hắn xoay xoay, liền sai người trông chừng Mộ Dung Long Sách, còn mình thì đi vào trong đại điện bẩm báo hoàng hậu, chỉ một lát sau, hoàng hậu truyền chỉ, phái mấy tên thái giám võ công cực cao đi theo Mộ Dung Long Sách tìm Mộ Dung Đức Âm, nếu như không tìm thấy, dứt khoát lấy mạng của Mộ Dung Long Sách.
Mộ Dung Long Sách chỉ cúi đầu, bị đám thái giám cưỡng ép dần dần đi ra Phượng Lai cung. Mộ Dung Đức Âm từ lúc trên nóc nhà đã nhìn thấy rõ ràng, âm thầm theo đuôi. Chỉ thấy Long Sách đi tới chỗ lãnh cung ngày xưa Ân Cốt ở—— chỗ kia mặc dù tên là lãnh cung, kì thực bị hoàng đế bí mật bày bố ôn hương nhuyễn ngọc, thích hợp tổ chức mấy cuộc hẹn hò nhất, Mộ Dung Đức Âm ngầm hiểu, đi trước một bước đến lãnh cung.
Trong lãnh cung, Ân Cốt một mình một người ngồi bên trong, tối nay tình thế biến hóa khôn lường, hắn đi trước đến chỗ này chuẩn bị đủ các thứ nào thuốc độc nào chủy thủ hắn giấu ở trong lãnh cung, chỉ đợi tình thế nguy cấp thò liền đi trợ giúp hoàng đế một tay. Không ngờ nhìn thấy một bóng người xông vào trong điện có chết hay không chứ, người nọ dáng người quen thuộc chỉ cần nhìn một tí là hắn đã biết là ai.
“Mộ Dung Đức Âm, ngươi tới đây làm cái gì?” Ân Cốt lạnh nhạt nói.
“Ta tới, tự nhiên là có lý do của ta.” Mộ Dung Đức Âm nhìn thấy Ân Cốt mỉm cười.
Ân Cốt vội ho một tiếng, vội vàng dời ánh mắt, bằng không sẽ bị đồ khốn tuyệt mỹ mị hoặc của Âm Heo nhiếp người.
“Dù ngươi có lý do gì, ngay lập tức cút ra ngoài cho ta, nơi này là địa bàn của ta.” Ân Cốt không chút khách khí nói.
Mộ Dung Đức Âm lại không chút hoang mang nói: “Ân Cốt, ta bị thương.”
【 chú ý, Âm Tiểu Trư bắt đầu thí nghiệm đại pháp làm nũng lần thứ hai! 】
“Ngươi bị thương liên quan cái rắm tới ta á! Ngươi bị thương thì tìm ca ca tốt của ngươi đi!” Ân Cốt hung tợn nói, nhưng ngay lập tức ánh mắt lại không tự chủ được đảo quanh ở trên người Đức Âm, “Thương thế của ngươi làm sao?”
“Ta không hy vọng Long Sách nhìn thấy bộ dạng bị thương của ta, cho nên muốn mời ngươi hỗ trợ.” Mộ Dung Đức Âm một bộ dáng thánh mẫu ngấm ngầm chịu đựng.
Trong lòng Ân Cốt bị bộ dạng nhẫn nhịn của Âm Heo xé rách một tiếng. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Dung Đức Âm, nhíu mi nhìn nhìn hắn từ từ vén lên tay áo của mình, tay áo kia còn chưa có vén lên, Ân Cốt đã cảm thấy đau nhói —— tuy rằng không phải hắn bị thương, nhưng cái loại động tác ám chỉ này thật sự là rất…
Kết quả ——————————
“Cũng chỉ là bị tím bầm? Không có gãy xương? Không có trật khớp? Kinh mạch không có bị đứt? Không có bị trúng độc?” Ân Cốt =皿=
“Chỉ là bị bầm tím thôi.” Âm Heo (⊙⊙) đã khôi phục biểu tình ngơ ngác khuôn mặt tê liệt như trước.
Ân Cốt =皿=: “Âm Heo!!!! Ngươi cứ tận lực mà giả bộ thổi phồng đi! Ngươi cứ tận sức giả bộ chịu đựng đi!!! Ngươi giả bộ đến chết đi!!”
“Ngươi bảo ta là gì?”
“Âm Heo! Heo quyến rũ chết tiệt!!” Cuối cùng thì Ân Cốt cũng dùng sáng tạo từ mới mắng chửi người.
“Nói ngốc cái gì đó, qua đây băng bó cho ta đi.” Đức Âm phong độ thủ lĩnh tha thứ cho hắn.
Ân Cốt dậm chân: “Giả bộ thì cho ngươi chết!! Chỉ chút thương tích này băng bó cái rắm á!!”
Mộ Dung Đức Âm lông mi giương lên: “Há? Không chịu giúp à?”
Đương nhiên, một khắc đồng hồ sau, cánh tay của Mộ Dung Đức Âm bị Ân Cốt dùng vải trắng quấn tốt lắm, còn tặng thêm đai đeo, treo cánh tay cố định ở trước ngực.
Không có biện pháp, đại pháp làm nũng của Âm Heo quá độc.
Ân Cốt vô cùng thống hận bản thân biết rõ Âm Heo cố tình giả bộ nhưng cuối cùng mình lại còn là rơi vào tay giặc ngoan ngoãn làm theo lời hắn nói, hối hận đến nổi muốn đâm đầu vào cây cột.
Bình luận