Cuối cùng Mộ Dung Đức Âm cùng Hiên Viên Cực Ngọc quyết định cưỡi chung một con ngựa, Mộ Dung Đức Âm mất hết thể diện ngồi ở một bên lưng ngựa, ôm eo Hiên Viên Cực Ngọc, Hiên Viên Cực Ngọc thì cầm dây cương, điều khiển ngựa đưa Mộ Dung Đức Âm nhanh chóng vượt qua trạm dịch thứ nhất trên hành trình của bọn hắn.
Mà con ngựa Mộ Dung Đức Âm đã cưỡi trước đó thì may mắn nhận được tự do, mừng rỡ quắp mông đi từ sớm.
“Mộ Dung Đức Âm ngươi cái tên ác ma này…” Hiên Viên Cực Ngọc bĩu môi than thở, chỉ có điều Mộ Dung Đức Âm hai tay vòng ngang ôm hông hắn, làm cho hắn đỏ mặt suốt cả đoạn đường.
Thúc ngựa chạy một hồi, rốt cục hai người cũng tới trạm dịch gần nhất, trạm dịch này bởi vì nằm ở gần kinh thành cũng có hình có dạng, có chuồng ngựa có khách phòng, còn cung cấp cơm nước.
Cực Ngọc nhảy xuống ngựa, lúc này rốt cục Mộ Dung Đức Âm cũng bày ra khí thế cường công, nói: “Tiểu Ngọc, ngươi chưa từng ra khỏi hoàng cung, trước tiên ngươi cứ tới khách phòng ngồi chờ, chuyện khác để ta làm.” Hiên Viên Cực Ngọc bĩu môi nói: “Ta còn theo quân đánh giặc đâu… Được rồi, ta cũng mệt mỏi, ngươi đi đặt phòng đi, bạc ta đưa cho ngươi rồi đó.”
Mộ Dung Đức Âm đè mũ sa xuống, tự tin đi vào trạm dịch, nói với chưởng quầy: “Cho ta hai gian phòng hảo hạng.”
“Khách quan, chúng ta chỉ còn một phòng.” Chưởng quầy nói, ” Một ngày một người mười lượng, ngựa để ở trong chuồng một đêm năm lượng, một bữa cơm một người một lượng, nước rửa chân năm mươi văn, nước tắm bảy mươi văn, ngoàira còn có tiền đệm chăn..”
“Ngươi cứ bao cho ta toàn bộ.” Mộ Dung Đức Âm hào phóng nói. “Vâng, vâng.” Chưởng quầy cúi đầu khom lưng.
Kết quả Mộ Dung Đức Âm đối chiếu với hóa đơn, thế nhưng phát hiện không đủ tiền để chi —— vì thế lại chạy lên lên hỏi Hiên Viên Cực Ngọc đòi tiền.
“Làm sao có thể! Ta đưa cho ngươi tiền đủ để trọ lại một khách đ**m lớn trong nửa tháng! Ngươi đừng tưởng rằng lúc ta làm hoàng tử thì chưa thấy qua cảnh đời thì không biết giá cả thị trường!” Hiên Viên Cực Ngọc oán hận.
“Thiết, hoàng đế nào thiếu chút tiền này, đừng keo kiệt.” Mộ Dung Đức Âm đưa tay đòi tiền.
“Ngươi là cái đồ phá sản!” Hiên Viên Cực Ngọc liếc hắn, “Ngươi chắc là không mặc cả đi?”
“Cái này cũng không phải mua thức ăn, mặc cả gì chứ.” Mộ Dung Đức Âm vậy mà rất chi là rộng rãi.
“Âm ác ma, ngươi phải học cách mặc cả, bằng không tiền dọc đường của chúng ta không đủ để ngươi vung phí đâu.” Hiên Viên Cực Ngọc dạy dỗ.
“Cái loại hành vi mặc cả keo kiệt vầy, bản tôn mới chằng thèm làm.” Mộ Dung Đức Âm nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.
“Ngươi quả nhiên là cố ý tiêu sạch để mà tra tấn ta!” Hiên Viên Cực Ngọc T T
Vì thế hai người dùng giá cả ở lại trạm dịch một đêm. Bởi vì phòng ở trong trạm dịch khan hiếm, hai người đành phải chen chúc ở trong một gian phòng ngủ, Hiên Viên Cực Ngọc đề nghị chơi đoán số để quyết định ai ngủ trên giường, Mộ Dung Đức Âm rất có phong độ mà đem giường tặng cho hắn, làm Hiên Viên Cực Ngọc bổ não bùm bùm cách cách vừa cảm động đến rơi nước mắt, đồng thời trong lòng đề phòng Mộ Dung Đức Âm có thể chiếm tiện nghi của mình hay không.
Mộ Dung Đức Âm lót đệm chăn trải trên mặt đất, hai người tắm bồn tắm nước nóng giá trị xa xỉ, tắm xong Mộ Dung Đức Âm mặc một cái lớn quần cộc lúc ẩn lúc hiện, Hiên Viên Cực Ngọc cố gắng không nhìn tới hắn, chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm trơ trụi chui vào ổ chăn, ngủ ở tấm chăn đệm dưới mặt đất.
“Mộ Dung Đức Âm, vết rách ở chân của ngươi không sao chứ?” Hiên Viên Cực Ngọc ngồi ở trên giường, vẫn là nhịn không được hỏi câu.
“Hừ, không phải chỉ là rách da thôi sao? Bản tôn rất tốt.”Lúc này Âm Heo thật có khí thế.
“Thiết.” Hiên Viên Cực Ngọc vì thế liền đi xuống giường thổi tắt ngọn nến, rồi leo lên trên giường ngủ.
Đêm khuya, một đội khách không mời mà đến cũng lặng lẽ tới gần trạm dịch. Đám người kia nhìn thì như đội thương buôn, nhưng một đám mắt lộ ra tinh quang, thân mình cường tráng vạm vỡ, bên hông đeo bội đao, rõ ràng là người có võ. Đại hán dẫn đầu đi vào trạm dịch, đem một bức họa cho chưởng quầy xem, hỏi: “Có từng nhìn thấy qua người trên bức họa này không?”
Trên bức họa bức tranh vẽ một thiếu niên tuổi đôi mươi, không phải Hiên Viên Cực Ngọc thì là ai, chưởng quầy vội vàng nói: “Gặp qua, gặp qua, chính là vị khách nhân vào ở ngày hôm nay.”
“Hắn đang ở phòng nào?” Vài người tới gần chưởng quầy, đem đao đặt ở trên cổ của hắn.
Chưởng quầy mắt khẽ lật, đột nhiên ngất đi —— thật sự là rất nhát gan.
Mấy tên đại hán liếc nhau, thủ lĩnh nói: “Không cần đánh rắn động cỏ, xem sổ sách hắn ghi chép đi.”
Mộ Dung Đức Âm tuy rằng nằm ngủ, lại cực kỳ cảnh giác, bên ngoài gió thổi cỏ lay lập tức thu hút sự chú ý của hắn. Lúc này trong phòng tối đen một mảnh, thế nhưng hắn lại có thể thấy rõ ràng, Cực Ngọc vẫn còn đang ngủ say, hắn liền rón ra rón rén đi tới bên khe cửa, từ khe hở chăm chú quan sát động tĩnh bên ngoài.
Chỉ thấy mấy tên đại hán vạm vỡ mang theo đao, không tiếng động giẫm lên bậc thang lên lầu hai, không biết là giết người hay là cướp của.
Mộ Dung Đức Âm nghĩ ngợi một chút, nghĩ thầm Cực Ngọc thân là hoàng đế, lần này đích thân tới phía Bắc Trường Thành đốc chiến, tất nhiên trở thành mục tiêu của không ít người có mưu đồ riêng, bọn người này vô cùng có khả năng hướng về phía Hiên Viên Cực Ngọc mà tới. Rõ ràng đối phó với bọn người cắc ké này cũng không khó, cái khó chính là sẽ làm kinh động tới thế lực đang ở trong tối, đến lúc đó sẽ đưa tới vô số phiền toái, vẫn là thừa dịp bọn hắn chưa vào nhanh chóng đem Cực Ngọc đi ẩn núp.
Vì thế Mộ Dung Đức Âm điểm huyệt ngủ của Cực Ngọc, cuộn cả người hắn và chăn mền thành một nùi, nhét vào dưới sàng, mà mình thì hốt chăn đệm dưới đất lên, leo lên trên giường làm bộ như nằm ngủ chết dí.
Quả nhiên, bọn người rất nhanh dùng một ống trúc chọc thủng màn giấy, thổi vào trong rất nhiều mê hương mùi ngọt lịm, Mộ Dung Đức Âm vội vàng nghẹn thở.
Đợi thổi mê hương xong xuôi, bọn người kia mới lớn mật đẩy cửa bước vào. Có kẻ trong tay cầm đèn l*ng, rọi rọi chung quanh xem xét tình huống trong phòng.
Một đại hán xách theo đao chậm rãi tới gần giường, mạnh mẽ xốc chăn khỏi giường, một đao muốn bổ xuống!
Đợi hắn thấy rõ người dưới chăn thì lưỡi đao chệch ra.
“Lão Đại… Người nằm ở đây không phải là Hiên Viên Cực Ngọc… Chúng ta rút lui…” Người nọ che cái mũi mơ hồ không nói rõ. Không được —— thật sự là rất mê người!! Đời này hắn còn chưa thấy qua đại mỹ nhân đẹp như vậy, thật sự đúng là làm cho người ta khó có thể kiềm chế!
“Hiên Viên Cực Ngọc thế mà xảo quyệt như vậy, hay là hắn đã biết động tác của chúng ta?” Thủ lĩnh đi tới, chỉ nhìn thoáng qua, nhất thời cũng rơi vào trạng thái mất hồn.
Chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm ăn mặc phong phanh, sợi tóc rối tung ở trên gối đầu, yên tĩnh thoải mái mà ngủ, chỉ nhìn vẻ mặt khi ngủ cũng đã sướng đến chết rồi, thủ lĩnh nhất thời nổi lên ác ý.
“Dù không tìm thấy Hiên Viên Cực Ngọc, cũng phải đem người này mang đi, hắn là chiến lợi phẩm của chúng ta!” Nam tử háo sắc ngút trời, lập tức hạ quyết định.
“Trại chủ, ngài đừng quên mục đích của chúng ta, không phải đến cướp mỹ nữ …” Một gã thuộc hạ trung tâm tới can gián.
Thủ lĩnh vốn tính toán không muốn để cho cảnh xuân của mỹ nhân rơi vào trong mắt những người khác, kéo màn giường qua, ho khan nói: “Sợ cái gì, nếu không tìm thấy Hiên Viên Cực Ngọc thì phải làm thế nào đây? Tóm lại ta quyết định, người trên giường này nhất định phải mang đi! Hắn là thứ ta khao cho mình!”
Nói xong hắn lại đẩy màn giường ra, tính ôm Mộ Dung Đức Âm đi, không ngờ trên giường bên trong màn giường ———— không có gì hết!!
Bất quá chỉ là trong khoảnh khắc kéo đẩy tấm mành, thế nhưng Mộ Dung Đức Âm bốc hơi khỏi nhân gian mất rồi?!!
Lililicat
Phong
Bình luận