Sau khi nhìn đến tòa thành xương trắng, Mộ Dung Long Sách sản sinh một trận cảm khái, nhưng mà đối với chuyện tối hôm qua bọn hắn thoát hiểm như thế nào, ai nấy đều không có ấn tượng, Mộ Dung Đức Âm nói là hồ ly Hoa Hoa hỗ trợ giải quyết, nhưng không một ai ai tin tưởng. Giống như thay ma chẳng hạn, thật sự biến thành một giấc mộng ảo hư vô.
Hồ ly Hoa Hoa đắc ý nhìn Âm Heo liếc mắt một cái —— hừ hừ, tuy pháp thuật của ta có vẻ như không có khiến ngươi mất đi trí nhớ, nhưng cũng sẽ không có người nào tin tưởng ngươi, Âm Heo! Nghẹn chết ngươi!
Vì thế ba người Long Sách mang theo quân y thay khô quay về lều trại của bọn họ, đến buổi tối, nhóm thây khô liền biến thành tang thi có thể hoạt động vì thế có thể thừa dịp bóng đêm lên đường.
Trải qua một phen nguy hiểm này, vấn đề thổ phỉ trước đó cuối cùng cũng được giải quyết. Nhưng mà có một chút vấn đề nho nhỏ, khi nữ tướng cướp tỉnh lại cảm thấy bản thân thiệt là may mắn khi chưa bị giết chết, phát hiện ra toàn bộ bộ hạ của mình đều bị sát hại tàn nhẫn, vì thế tiếng kêu thê lương từ trong động phủ truyền ra, nàng thề —— nhất định phải vì huynh đệ của mình báo thù! Nhớ tới Long Sách từng tự nhận thân phận vương tử Nhung quốc, Tô Na phẫn nộ xác nhận mục đích của bản thân mình.
Trải qua hành trình lặn lội đường xa, rốt cục Long Sách cũng dẫn dắt đội ngũ buôn người của mình đi tới biên cảnh Nhung quốc. Quả nhiên trong thời điểm diễn ra chiến tranh, biên cảnh lính gác sâm nghiêm, đi vào trong biên giới thì bị nghiêm khắc gặng hỏi, vì thế Long Sách mới có thể phát huy tài ngoại giao xuất sắc của hắn, trải qua một hồi thuyết phục cùng hối lộ, thành công dẫn một đám người ngựa tiến vào trong chợ đen nô lệ chỗ biên cảnh. “Huynh trưởng, ngươi thật sự muốn bán ta sao?” Đức Âm ngồi ở trên ghế nâng đơn sơ hỏi.
“Đương nhiên, cục cưng, ngươi đừng sợ, ta chỉ đem ngươi bán cho hoàng tộc, sẽ không để cho ngươi rơi vào trong tay đám người thô lỗ khiến ngươi chịu ủy khuất.” Long Sách an ủi.
“Thiết.” Âm Heo hừ lạnh một tiếng, nhếch chân bắt chéo.
Lại nói chợ đen buôn bán nô lệ ở biên cảnh Nhung quốc tuy rằng là một chỗ xa xôi, cũng là nơi nổi tiếng trong thiên hạ, là nơi tập trung các đầu mối nô lệ nhằm đầu cơ kiếm lợi, nguồn tài nguyên lớn vô cùng, có yêu mị vô song, các đủ các loại đặc sắc hiếm thấy, chỉ cần có tiền. Nếu bây giờ không phải là thời chiến thì đảm bảo khu chợ nô lệ này khổng lồ này còn phồn vinh hơn nữa đó. Hoa Ảnh đi theo Long Sách cùng nhau chen vào chợ nô lệ, không nhịn được khơi gợi ký ức lúc nhỏ của hắn, trong trí nhớ mơ hồ lúc còn thơ ấu, trước khi được tiểu chủ nhân giải cứu ra khỏi, hắn hình như qua tay nhiều người chuyển gửi đến nơi đây, sau đó gặp Đức Âm. Nghĩ đến một khắc tốt đẹp khi gặp được tiểu chủ nhân kia, Hoa Ảnh hạnh phúc quên toàn bộ những chuyện không vui, trộm ngẩng đầu đánh giá tiểu chủ nhân tuyệt mỹ của mình.
Long Sách tìm chỗ giá cao, vào trong hội trường cấp bậc cao nhất trong khu chợ nô lệ, hội trường nơi này khác hẳn với khu chợ chen chúc đông nghịt bên ngoài, trước đó vốn là gò đất đống núi san phẳng xây dựng thành thần điện, bên trong thần điện hết sức xa hoa, hầu hết là quan lại quyền quý đặc biệt trong một gian phòng trang nhã, mà bên trong gian phòng trang nhã đều có đào một điện chầu, vòng quanh thông ra quảng trường hình tròn ở chính giữa, dùng để triển lãm mặt hàng nô lệ, mà người có thể ở trên đài bày mở mặt hàng cũng chỉ có loại hàng xa xỉ thượng đẳng nhất, sang quý nhất, là nô lệ chuyên dùng cho các vị quý nhân trong cung hưởng thụ!
Hoa Ảnh tự nguyện đi theo Đức Âm cùng bị bán, bị Long Sách gắt gỏng bác bỏ, vì thế Hoa Ảnh quyết định âm thầm đi theo Đức Âm, Đức Âm bị bán cho ai, hắn sẽ đi theo, nếu như người nọ dám động tới một sợi tóc của Đức Âm, hừ hừ!
Dựa theo quy định, toàn bộ nô lệ chuẩn bị tiến vào đại sảnh triển lãm trước tiên đều phải đưa đến trong phòng đặc biệt dùng để đăng ký phía sau để chờ đợi được lên sân, lúc Mộ Dung Đức Âm bị đưa đến phía sau, Long Sách nghìn căn vạn dặn chủ quản nói “hàng hoá” của mình đi đứng suy yếu thân mình hư nhược, ngàn vạn lần không thể đeo gông xiềng, chủ quản béo phệ nhìn nhìn Đức Âm đội mũ sa, vì thế nói: “Số thứ tự là 158, đứng cùng chỗ với 135, triển lãm cùng một loại, tiết kiệm bớt chút thời gian.”
“Cùng loại?” Đức Âm cùng Long Sách đều kỳ quái.
Còn đang kinh ngạc, Đức Âm đã bị mấy người mang tới đằng sau, Long Sách còn đặc biệt chạy đi theo xem, chỉ thấy Đức Âm bị mang vào bên trong một cái l*ng chim màu vàng cực lớn, bên trong l*ng chim trải nệm lót màu vàng mềm mại, viền mành màu đỏ sậm, bên trong đã có một vị giai nhân tuyệt thế dựa vào bên khung, mặt mày u buồn, sắc mặt tái nhợt ngồi ở bên trong. Vị mỹ nhân kia tuy rằng mỹ mạo kém hơn so với Đức Âm một chút, nhưng khí chất yếu đuối kia thật sự đúng là…
Tuyệt!
Long Sách lập tức liền tâm động —— người này tuyệt đối là cực phẩm trong cực phẩm a! Vì thế vội vàng hỏi thăm: “Số 135 này bao nhiêu tiền a! Hắn có tên sao?”
Nghe thấy bản thân mình bị hỏi giá cả giống như một món đồ, vị mỹ nhân 135 ở trong l*ng sắt hai mắt nổi lên một tầng sương mù, nỗi bi thương kia khắc sâu đủ để chọc thẳng trái tim yếu ớt của mỗi một người đàn ông!
Tổng quản nói: “Hắn là người câm, từ lúc đưa tới đến giờ cũng chưa từng nói mà tính cách còn gàn bướng, dù cho có đói chết cũng không muốn tuân theo quy củ ở nơi này. Bất quá càng như vậy, càng là loại hình khách hàng yêu thích, cho nên giá tiền của hắn một lát nữa triển lãm đấu giá mới có thể quyết định.”
Đức Âm quay đầu lại nhìn nhìn Long Sách, cười lạnh: “Ngươi đừng có hy vọng hão huyền. Ngươi chiếm được thân thể, cũng không chiếm được linh hồn, phí công giữ lấy chỉ có thể biểu hiện sự ngu xuẩn của ngươi.”
“Câm miệng! Ngươi tên nô lệ này!” Long Sách trừng mắt.
Sau khi Long Sách rời đi, Đức Âm ngồi ở bên trong l*ng chim màu vàng, tháo mũ sa xuống, bắt đầu quan sát bạn cùng l*ng của mình.
Vị mỹ nhân kia cũng đang yên lặng đánh giá hắn, may mắn bên phòng ở chỗ sâu trong l*ng chim còn có mành che, không đã bị chọc cho mù mắt.
Không có gì trao đổi, Mộ Dung Đức Âm rất nhanh đã bị một cuốn tập mà người hầu đưa tới hấp dẫn.
Người hầu quả nhiên bị loáng mắt, ngơ ngác nhìn chăm chú vào hai người đẹp ở trong l*ng. Đức Âm cầm lấy cuốn tập lật xem, hỏi: “Đây là cái gì?”
“Đồ ăn, thực đơn…” Người hầu lắp bắp mơ hồ nói.
“Còn quản một bữa cơm, còn có thực đơn, thật không tệ nha.” Đức Âm cảm thấy mình đang hưởng thụ phúc lợi của nô lệ cao cấp, vì thế bắt đầu chọn lựa, chỉ thấy chất lượng đồ ăn nơi này cực kỳ phong phú, có món của Trung Nguyên cũng có những món ăn của nước khác, đa dạng đủ mẫu mã cực kỳ phong phú, lại không cần trả tiền!
Vì thế Âm Heo không khách khí bắt tay vào chọn món ăn: “Ta muốn thịt kho tàu, nước trái cây pha sữa, đùi cừu nướng xốp giòn, sữa chua, nho tươi, thêm một cái lẩu, một phần cua chưng bốn người ăn, thêm một đĩa xào chiên Dương Châu, gà xé phay cung bảo, rượu nhưỡng nguyên tiêu ———— vị nhân huynh này, ngươi muốn ăn chút gì không?”
Vị mỹ nhân kia trở mình xem thường một chút, lập tức ngoảnh đầu xoay sang một bên. Người hầu đau lòng nói: “Ngươi đã ba ngày không ăn gì rồi, nếu không ăn thân thể sẽ…”
Vì thế Đức Âm nói: “Vậy ngươi lấy thêm cho ta bát cháo gà tổ yến bổ dưỡng.”
“… Thật có thể ăn…” Người hầu = =
Vì thế, chỉ một lát sau, Âm Heo ở trong l*ng một mình bày một bàn tiệc rượu phong phú. Vị mỹ nhân kia dứt khoát quay lưng lại úp mặt vào tường, không nhìn tới Âm Heo.
Có lẽ là bởi vì vượt quá mong đợi, Âm Heo cảm thấy cơm nước nơi này đặc biệt thơm ngon, vừa ăn vừa có chút lưu luyến, nếu như có thể ở trong này ăn thêm mấy bữa nữa thì rất là tốt!
Nhưng vào lúc này Long Sách lại trộm chuồn qua đây, còn cách l*ng sắt nói với Âm Heo: “Cục cưng, nơi này vật giá quá đắc đỏ, chúng ta cùng nhau ăn miễn phí thì thật là tốt có phải không?” Vì thế dĩ nhiên lại hối lộ người phụ trách trông coi, mở l*ng sắt ra cùng Âm Heo cọ cơm.
Thật sự là quá vô sỉ!
Mỹ nhân kia ngồi ở một bên bóng ma trên đỉnh đầu càng phát ra dày đặc.
Cuối cùng ăn uống no nê Long Sách khôn khéo đem phần đồ ăn chưa đụng hết đóng gói lại mang về làm bữa sáng, chỉ chừa lại mỗi một bát cháo tổ yến bổ dưỡng, Đức Âm bưng bát cháo lên, dùng nội lực làm nóng, sau đó đưa đến trước mặt vị mỹ nhân đang úp mặt vào tường, nói: “Ăn một chút gì đi, dù có như gặp khó khăn gì đi nữa thì chỉ có sống sót mới có vốn liếng đã vượt qua, không phải sao?”
“Ta không ăn! Tránh ra!” Mỹ nhân cố chấp phất tay đẩy Âm Heo ra, khiến cho một chén cháo nóng toàn bộ ụp hết trên cánh tay Đức Âm, Đức Âm mới vừa rồi không biết nặng nhẹ dùng nội lực đem cháo hâm tới nóng hầm hập, lần này đúng là gieo gió thì gặt bão.
“Ngô… …” Đức Âm lui về phía sau một bước, nhìn mu bàn tay của mình bị nóng tới đỏ sần, mảng to như vậy, lần đầu tiên bị phỏng. Đáng tiếc Địa Ngục Khuyển giờ phút này bị Long Sách mang đi rồi nghe nói bị phần đồ ăn còn lại của Đức Âm mê hoặc thật sâu, đang tập trung tinh thần ý d*m nhấm nháp phần đồ ăn tiểu chủ nhân ăn còn, đắm chìm ở trong niềm vui sướng như bé cún con, một chút cũng không nghĩ tới một vị mỹ nhân nhu nhược làm tiểu chủ nhân hắn âu yếm bị thương.
“Thật nóng… Huynh trưởng! Tay của ta bị nóng!” Đức Âm theo bản năng kêu một tiếng, đột nhiên ý thức được, huynh trưởng đã đi rồi…
Gần đây hình như có chút quá mức ỷ lại vào huynh trưởng… Đức Âm vội vàng câm miệng, biểu tình thâm trầm ngồi xuống một bên, từ trong lòng ngực lấy ra khăn tay chà lau cháo nóng trên mu bàn tay.
Lúc này, mỹ nhân kia rốt cục cũng chịu quay đầu, nhìn cánh tay hắn nhíu mi, nhẹ nhàng nói: “Những người đó nếu như thấy tay ngươi bị thương, không thể gảy cầm chẳng hạn, sẽ tra tấn ngươi… Vươn tay tới đây cho ta!”
Không đợi Đức Âm phản ứng, mỹ nhân cứ như vậy đi qua cầm bàn tay hắn, chỉ thấy hắn cúi đầu xuống, thế mà ở trên mu bàn tay của Đức Âm nhẹ nhàng l**m láp!
Xúc cảm mềm mại tê dại kia làm cho Đức Âm kinh ngạc trên mặt lại nổi lên chút ửng đỏ, muốn rút tay lại nhưng vị mỹ nhân kia lại ngẩng đầu nói: “Đừng nhúc nhích, ta từng bị người nuôi cấy làm thuốc, nước miếng của ta là một loại thuốc có thể giúp miệng vết thương khép lại rất nhanh.”
Vì thế lại cúi đầu tiếp tục l**m láp.
Cuối cùng cũng giúp Đức Âm xử lý xong vết phỏng, hai người bốn mắt nhìn nhau, vậy mà quan hệ có chút dịu đi một ít, Đức Âm ngượng ngùng nói: “Ta không phải người thuốc, sẽ không giúp ngươi chữa thương.”
“Không có việc gì, ta lại không cần ngươi báo đáp, lại nói ta cũng không bị thương.” Mỹ nhân hờ hững trả lời.
“Nhưng mà dù nhận ân nghĩa nhỏ như giọt nước cũng phải dùng cả con suối để báo đáp, không phải sao?” Đức Âm thực có khí độ nói, “Ít nhất hiện tại ta có thể làm một chuyện cho ngươi.”
“Hử?” Mỹ nhân nghi ngờ.
Chỉ thấy Đức Âm kéo giọng, dùng công phu rồng ngâm thấu trời kêu lên: “Ta —— muốn —— ban —— đêm —— có —— cháo ——bổ dưỡng —— ”
Lập tức hắn nhìn sang vị mỹ nhân bị dọa sửng sốt nói: “Ta mời ngươi ăn cơm, ta biết ngươi khẳng định rất đói bụng.”
“… …”
Mỹ nhân mồ hôi tuôn như thác đổ.
“Ta không ăn cơm!” Mỹ nhân vẫn quật cường nói.
Đức Âm so với hắn còn ác hơn: “Ngươi không ăn cơm, thì chính là không chịu để cho ta báo ân? Vậy ta để ngay trên lan can đụng gẫy cánh tay kia cho ngươi xem, ta cũng không muốn ngươi trị liệu!”
“Ngươi!” Mỹ nhân tức giận đến đảo cặp mắt trắng dã, biết rõ khả năng người này phô trương thanh thế là khá lớn, nhưng mà bị hắn gây sức ép phen này, đích thật xác bụng đói kêu vang còn tiếp tục cũng khó mà áp chế, vì thế ở dưới sự nửa bắt buộc của Đức Âm, hắn uống mấy chén cháo lớn bổ dưỡng, sau khi ăn no, quả nhiên so với bộ dạng uể ỏa vừa mới thì có tinh thần hơn rất nhiều.
Đêm dài đằng đẵng, hai người bắt đầu làm quen với nhau, mỹ nhân hỏi: “Ngươi tên gì? Vì cái gì bị người bán làm nô lệ?”
Đức Âm suy tư một lát, nói: “Ta gọi là Âm Bảo.” 【 nghĩ là không cần bại lộ thân phận của mình, vì thế dùng tên giả. 】
Lililicat
Phong
Bình luận