Long Sách đưa mắt nhìn bốn phía, chỉ cảm thấy thế giới này căn bản không có nguồn sáng, mọi thứ đều là bóng đen, nhưng hắn lại có năng lực nhìn rõ, thật sự là kỳ quái đến cực điểm. Đức Âm dựa tới, đôi cánh phượng đen tuyền phía sau che Long Sách lại, nói: “Đừng rời khỏi bên cạnh ta.” Nói xong, cánh tay cũng vươn lại đây, ôm lấy eo Long Sách.
Long Sách hơi hơi giương mắt, chỉ thấy trong thế giới phủ đầy bóng tối này, sắc thái duy nhất không ngờ là cặp mắt sáng màu tím đẹp tuyệt của Đức Âm tràn đầy ánh sáng rực rỡ, nhất thời lại cảm thấy được khó có thể dời ánh mắt, khiến tâm thần say mê không thôi.
“Đức Âm.” Ảnh công tử đứng ở một bên tựa hồ muốn nói gì, nhưng Đức Âm đưa mắt ra hiệu ý bảo hắn đừng nói ra, vì thế Ảnh công tử đành phải thôi.
“Đi theo ta.” Ảnh công tử mang hai người đi vào bên trong bóng dáng ngã tư đường, cái bóng thành phố này vậy mà mưa nhanh như trút, giọt mưa cũng là màu đen cắt hình, một số hình dáng đóa hoa màu đen ở trong trời đêm từ từ nở rộ, sau đó nhanh chóng tan biến trong vô hình, ở ngã tư đường thỉnh thoảng có một vài cái bóng người màu đen chạy băng băng lướt qua, nhưng lại không phát ra bất cứ tiếng vang nào.
Thế giới bóng dáng kỳ diệu cỡ nào. Long Sách đi kề bên người Đức Âm, hai người cùng nhau xem xét cảnh trí mộng ảo này, cũng không biết đi bao lâu rồi, cuối con phố dài rõ ràng xuất hiện một phiến vùng quê, bãi cỏ màu trắng thuần như tuyết so sánh với thế giới đêm tối một màu đen hình thành hai phần đối lập rõ rệt, một nam tử mặc bộ đồ trắng khoanh tay đứng ở trên cánh đồng quê màu trắng, tựa hồ đang chờ bọn hắn.
“Hoàng Vô Hà.” Ảnh công tử kêu một tiếng.
Nam tử kia xoay người lại, thân mình của hắn cao lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ, thế nhưng không ngờ mặt của hắn y như sao khuôn mặt Ảnh công tử sang một tờ giấy khác vậy, hắn nhìn Ảnh công tử cười cười: “Nói thế nào thì ta cũng là huynh trưởng của ngươi, ngươi cũng không gọi ta một tiếng ca ca?”
Ảnh công tử hình như nhắm mắt làm ngơ lời hắn nói, chính là nói: “Chúng ta có việc muốn nhờ ngươigiúp, hy vọng ngươi có thể cho mượn cái thùng rút thăm kia của ngươi dùng một chút.” “Há? Ta còn tưởng rằng ngươi tuyệt đối sẽ không cầu xin ta cái gì đâu.” Hoàng Vô Hà duy trì nụ mỉm cười có thể nói là hoàn mỹ như trước, “Nếu như ta nói ta không muốn?”
Lúc này Long Sách cảm thấy lời nói Ảnh công tử tựa hồ bị kiềm hãm, vì thế ý thức được bây giờ chính là lúc mình lên sân khấu, hắn vội vàng nói: “Hoàng Vô Hà công tử, thật sự là chúng ta có việc gấp, mới muốn mượn bảo vật của ngài một chút. Nếu như ngài có điều kiện gì, chỉ cần ở trong phạm vi khả năng của chúng ta, cũng có thể nói ra. Ảnh công tử nói như thế nào cũng là đệ đệ của ngài, không cần phải khách khí như vậy đi!”
Hoàng Vô Hà thở dài, nói: “Dường như ta cái gì cũng không thiếu. Tuy rằng cái đồ vật ngươi cần kia với ta mà nói cũng không cần dùng, nhưng mà ta chính là không muốn cho ngươi mượn, Vô Ảnh, vậy phải làm sao bây giờ?”
Long Sách nói: ” Ý tứ của Hoàng Vô Hà công tử là nếu như Ảnh công tử có thể hoàn thành nguyện vọng của ngài, vậy ngài sẽ cho mượn bảo vật sao?”
Hoàng Vô Hà chỉ cười không nói, hình như là đồng ý với lời nói của Long Sách.
Ảnh công tử nói: “Ngươi muốn bảo ta làm cái gì cho ngươi, ngươi nói đi.”
Hoàng Vô Hà nói: “Vô Ảnh, ta biết ngươi một lòng suy nghĩ làm sao để hoàn toàn trừ khử ý niệm trong đầu cho ta, ngươi cho rằng thân thể của ta làm một người phàm nhân, hiện giờ lại rơi vào trong thực thể Lý thế giới và nguyên thần hỗn độn, cảm thấy là ta đã phá hủy trật tự cân bằng trong thế giới hỗn độn này.
Nhưng mà ngươi cũng không muốn, vậy ngươi muốn cái gì? Chẳng qua thì ngươi cũng là dị vật tập hợp của vô số d*c niệm tạo thành đi, hai huynh đệ chúng ta, có thể buông bỏ lòng căm thù lẫn nhau hay không?
Ta không muốn ngươi phải làm cái gì cho ta, nếu như thật sự có yêu cầu, ta cũng chỉ muốn có một ngày ngươi làm đứa em trai thật sự của ta, giống như bao huynh đệ người phàm bình thường khác cùng ta vượt qua một ngày, ngươi nói được không?”
Ảnh công tử nhíu mi suy tư một lát, rốt cục dường như rất gian nan nói: “Được rồi, huynh trưởng, ta đáp ứng ngươi, dùng quan hệt anh em ở đây cùng với ngươi trải qua một ngày, vậy xin ngươi cho mượn đồ đi.”
Hoàng Vô Hà hơi sững sờ, lập tức cười nói: “Ta thật không nghĩ tới ngươi vậy mà thật sự sẽ đồng ý. Nể mặt ngươi thành tâm thành ý vì ba tên súc sinh hỗn độn kia dốc sức như thế, vậy ta đem vật kia cho ngươi.”
Nói xong vung ống tay áo lên, một cái hòm màu trắng thuần chạm trổ tinh xảo bay xuống dưới chân Ảnh công tử.
Hòm này cũng chính là cái hòm rút thăm trân quý của Hoàng Vô Hà, tuy rằng bên trong thoạt nhìn rỗng tuếch, nhưng có thể rút ra tờ giấy đã được khắc vận mệnh, cũng có thể giúp bọn Tiêu Kỳ chỉ điểm chỗ mà người không gì không biết rơi xuống.
Đức Âm nhìn thấy cái hòm tinh xảo kia, cũng không vội vươn tay rút thăm, ngược lại nói: “Ảnh công tử, ngươi thật sự muốn ngủ lại ở trong này một ngày cùng huynh trưởng của ngươi à? Nghe nói ở trong thế giới này, một ngày tựa như vĩnh hằng, ngươi quyết định kí khế ước với hắn, không sợ mình vĩnh viễn bị gò bó ở trong này sao?”
Hoàng Vô Hà mỉm cười: “Không hổ là đứa nhỏ do Vô Ảnh tạo ra, thật sự rất thông minh lanh lợi, ta khuyên các ngươi vẫn là mau chóng rời đi đi, ta không hy vọng có người quấy nhiễu ta cùng Vô Ảnh. Ở trong thế giới này, lời đã nói tuyệt đối không thể đổi ý, Vô Ảnh, cho dù là ngươi cũng không có năng lực thoát khỏi quy tắc này.”
“Quấy nhiễu ta và ngươi? Chẳng lẽ cuối cùng ngươi hy vọng ở lại chỗ này, không phải một mình ta sao?” Ảnh công tử rũ mắt xuống nói, “Hoàng Vô Hà, ngươi không cần diễn, ngươi căn bản sẽ không ở chỗ này làm bạn cùng ta, đối với ngươi mà nói, chẳng lẽ không phải ta chính là đại biểu cho nỗi sợ hãi cùng tuyệt vọng hay sao?
Có ai sẽ nguyện ý vĩnh viễn làm bạn cùng nỗi sợ hãi tuyệt vọng chứ? Ngươi bất quá chỉ hy vọng ta ở trong này thay thế vị trí của ngươi, mà ngươi lấy được tự do mà thôi.
Năm đó ngươi mượn sức ta thức tỉnh đảo ngược cơ hội, do đó rơi vào trong Lý thế giới, tự cho là bản thân mình nắm hết thảy mọi quy tắc của Lý thế giới trong tay, lại không ngờ Lý thế giới sâu rộng vượt xa sự tưởng tượng của ngươi, thế cho nên ngươi càng ngày càng rơi xuống đáy, tới cảnh giới vài tỷ tầng này.
Nhưng càng đi vào chỗ sâu bên trong, ràng buộc của quy tắc trong Lý thế giới lại càng ngày càng mạnh mẽ, kết quả bản thân ngươi cũng bị trói buộc ở trong một tầng này không thể thoát thân, bây giờ hy vọng mượn sức của ta muốn rời khỏi nơi này tiếp tục xâm nhập sao?”
Hoàng Vô Hà nói: “Bị ngươi nói như vậy, hình như ta chật vật không thể chịu đựng nổi.”
“Vốn dĩ lòng dạ chính là như thế, cần gì phải sợ ta nói, ” Hoàng Vô Ảnh dần dần đến gần hắn, “Ngươi tự do, huynh trưởng đại nhân, ta sẽ tiếp nhận vị trí của ngươi, ngươi có thể tiếp tục xâm nhập. Ngươi không phải bảo ta làm huynh đệ cùng ngươi một ngày hay sao? Ta nghĩ thân là đệ đệ, có lẽ làm vì ngươi cũng chỉ có điều này——ở trong vòng thế giới này một ngày để ta chứng thực tình huynh đệ giữa chúng ta, cái này đã đủ tình nghĩa huynh đệ như lời từ miệng ngươi lời đi?”
“Vô Ảnh, ngươi mặc dù là tập hợp của d*c niệm, nhưng tâm của ngươi mềm mại hơn bất cứ ai trên đời này.” Hoàng Vô Hà vỗ vỗ bờ vai của hắn, “Một ngày nào đó, ta tích góp từng tí năng lực đến khi đủ mức, sẽ đem ngươi giải phóng khỏi cảnh giới này, trước đó, ta sẽ tìm đến kiếp khác tìm Dạ Hoằng Vân cho ngươi, để cho ngươi không đến mức tịch mịch.”
“Không cần, ta không hy vọng có thêm bất cứ người nào rơi vào trong Lý thế giới này nữa.” Hoàng Vô Ảnh lắc đầu, “Nếu như ta là hóa thân của d*c niệm xấu xí nhất, trong thế giới tịch mịch cô độc vĩnh hằng này đối với ta mà nói, bất quá chỉ là lại tăng thêm một ít chất bẩn trên người của ta thôi. Ta không phải là ngươi đại diện cho thánh khiết, trở thành thứ bị ngươi vứt bỏ, là hòn đá tảng lót chuồng cho ngươi, chính là vận mệnh của ta. Ta không hối hận, cũng sẽ không oán hận, bởi vì ta là Úc Sơn, tuyệt vọng, chính là cõi ta đi về.”
“Ta sẽ quay về tìm ngươi.” Hoàng Vô Hà nhìn chăm chú vào ánh mắt trong suốt của Ảnh công tử, đột nhiên tiến lên ôm hắn một cái, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Đây là hứa hẹn của ta với tư cách là người huynh trưởng, ta nhất định sẽ trở về giải phóng cho ngươi. Đây cũng chính khế ước ta lập cùng ngươi.”
Một khi ở trong cảnh giới này thốt ra lời thề hoặc là hứa hẹn, cho dù là thần hỗn độn cũng không có cách nào thoát khỏi sự trừng trị, đây là chỗ đáng sợ của cảnh giới này.
“Đại ca.” Hoàng Vô Ảnh kêu một tiếng, xưa nay huynh đệ hai người xa cách, sau khi dùng hết tâm cơ tính toán tường tận đường đi nước bước, thế nhưng lại dùng phương thức này ôm nhau giải hòa, làm cho hai anh em nhà Mộ Dung đứng ở một bên quan sát thổn thức không thôi.
“Đại ca, trước khi ngươi đi, có thể nghe một lời của ta không?” Hoàng Vô Ảnh nói.
“Ngươi nói đi, Vô Ảnh.”
“Tiêu Kỳ bọn hắn cũng không phải là súc sinh của hỗn độn, bọn họ là ba vị thần của hỗn độn, là bằng hữu của ta, trong thế giới hỗn độn rộng lớn như vậy, chỉ có bọn hắn không chê thân phận thấp hèn của ta, xem ta là bằng hữu mà đối đãi, ta quý trọng phần tình cảm trân quý này, cho nên ta không hy vọng từ miệng ngươi nghe thấy lời nào vũ nhục bọn hắn.” Ảnh công tử nói.
“Ngươi trái lại rất giảng nghĩa khí.” Hoàng Vô Hà hơi có vài phần khinh thường, “Nói bọn họ là súc sinh thì như thế nào? Một con chim, một con rắn, một con kỳ lân, thế mà không phải là súc sinh à? Bọn hắn tự xưng có năng lực cao cường, ta thấy chưa chắc đã vào được trong thế giới này, thế mà khắp nơi khắp chốn lấy thân phận hỗn độn biện hộ cho mình, đúng là khiến người ta buồn cười!”
“Cũng không phải là như vậy.” Hoàng Vô Ảnh dừng một chút, quay đầu nói với Đức Âm: “Được rồi, mang theo hòm, trở về tìm bọn Tiêu Kỳ đi. Long Sách, đa tạ ngươi đã biên soạn lời cho ta, nếu không phải ngươi, có lẽ trong thời gian ngắn ngủi này ta không thể nghĩ được nhiều lời cảm tính như vậy để đả động hắn.”
“Chút lòng thành.” Long Sách khoát tay, hóa ra mấy lời cẩu huyết vừa rồi của Ảnh công tử đều là bút tích của mỗ đại sư.
Hoàng Vô Hà hơi hơi ngẩn người, đã thấy thoáng cái Đức Âm giang rộng một đôi cánh đen, ngay lập tức ánh sáng màu tím chói choang từ quanh thân hắn không ngừng tóe ra, hết sức tráng lệ, theo hào quang càng phát ra mãnh liệt, một con phượng hoàng kéo theo đoàn lửa thật lớn đốt cháy cả màn trời tối đen, Long Sách nhìn thấy cằm suýt nữa cắm xuống đất, rõ ràng chính là đại thần Phượng Vũ giá lâm!
Phượng hoàng lửa rớt xuống, hóa thành một mỹ nam tử hoa lệ, một thân hồng y đỏ rực như lửa, mà khuôn mặt của hắn y xì một khuôn đúc ra với Đức Âm, một tay hắn khoát lên trên vai Đức Âm, cười nói: “Không ngờ ngươi lại là hắc phượng hoàng, thật sự là hiếm lạ, nói không chừng sau này chúng ta có thể cùng nhau bay trên trời, doạ nạt Thượng Hi, ha ha ha. Ít nhiều cũng nhờ có ngươi chỉ dẫn, ta mới có thể tìm được một góc này, ngươi thật không hỗ là biển báo giao thông hỗn độn do Ảnh công tử chọn lựa.”
Vừa nói vừa cười một hồi, Phượng Vũ mới chịu nhìn sang chỗ Ảnh công tử: “Công tử, ngươi muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một ngày, không bằng ta tới giúp ngươi.”
Hoàng Vô Hà ngạc nhiên nói: “Dù cho ngươi là đại thần có thể điều khiển thời gian, ở trong này cũng phí công, năng lực hỗn độn của ngươi một khi tới loại cảnh giới này, chẳng khác nào trâu đất xuống biển.”
Phượng Vũ mỉm cười: “Năng lực của ta có dùng tốt hay không, vậy thì phải thử mới biết được.”
Chỉ thấy hắn giơ cánh tay lên, đầu ngón tay lập tức chảy ra ngọn lửa, ngọn lửa xoay tròn khuếch đại, ngay lập tức biến ảo thành lốc xoáy mãnh liệt, di tản khắp nơi, trong chớp mắt trong thiên địa chỉ có hỏa xoáy đầy trời, cảnh tượng này tráng lệ chấn động, khiến cho Long Sách cảm thấy đầu chóang váng mắt hoa cả lên, không khỏi nhắm mắt lại, ngã vào trên người Đức Âm, mà Đức Âm thì ngay lập tức dùng đôi cánh đen bao hắn lại.
Khi luồng lốc xoáy hỏa diễm kia tán đi hết, chỉ thấy màn trời vậy mà giăng một màn lửa đỏ, một vầng thái dương lưu hỏa màu đen xuất hiện ở trên màn trời, chiếu rọi bốn phía tăm tối.
Phượng Vũ vừa lòng nói: “Mới vừa rồi là đêm tối, bây giờ đã xuất hiện mặt trời mọc, hẳn là qua một ngày rồi chứ?”
“Phượng Vũ, chúng ta quay về ăn lẩu đi, đừng lãng phí thời gian.” Ảnh công tử đột nhiên xoay người muốn đi.
“Này! Ngươi không cần phải lạnh như thế! Ta còn chưa có biểu diễn đủ đâu!” Chim ú chít chít bên tai hắn, sau đó qua gọi Đức Âm và Long Sách cùng nhau rời đi.
“Thật sự là có thể tăng nhanh thời gian trong cảnh giới?!” Hoàng Vô Hà mắt mở to, lần này mới phát giác hóa ra mình khinh thường năng lực của chim ú.
Chim ú hừ giọng nói: “Bằng không ngươi lại đem chúng ta xem thành súc sinh, cũng không tốt lắm.”
“Dù sao đại ca ngươi cũng đã tự do, không cần nhiều như vậy.” Ảnh công tử nói.
Hoàng Vô Hà cười nói: “Xem ra ta phải một lần nữa đánh giá lại ba vị thần hỗn độn, như vậy sau này còn gặp lại.”
Nói xong thân hình dần dần rơi vào mặt đất, xem ra khi rơi xuống một tầng thì đã đi rồi.
Đợi Hoàng Vô Hà đi khỏi, chim ú mới nói: “Ảnh công tử, nếu không phải ngươi ngăn cản, ta sẽ trực tiếp đem thế giới cảnh giới nơi này xóa sạch, doạ chết loại hàng tự đại Hoàng Vô Hà kia.”
“Chừa lại cho hắn chút mặt mũi đi, để đỡ cho hắn lại thiêu thân không biết lại làm ra cái chuyện gì nữa.” Ảnh công tử nói, “Thật ra thì việc xóa sạch đó, ta cũng có thể tự mình làm. Chính là ngại phiền toái thôi.”
Quả nhiên, thực lực của nhóm các vị thần hỗn độn là không thể khinh thường.
Bình luận