“Quốc gia đại sự, giang hồ nhân sĩ các người khó mà hiểu được! Tâm của trẫm, là vì thiên hạ.” Hoàng đế ảm đạm cười.
“Hóa ra thống trị quốc gia phải phức tạp như thế!” Đức Âm ngơ ngơ nói.
“Đương nhiên, thánh thượng lo toan trăm việc, thường nhân như chúng ta làm sao có thể hiểu hết được!” Mộ Dung Long Sách tiếp tục vuốt mông đuôi ngựa.
“…” Ân Cốt biết hoàng đế cố ý khoe khoang, nhưng hắn rõ ràng rất bận bịu nên cũng không nói gì. “Nhưng mà, ngươi nói đi, cuối cùng trị quốc để làm gì?” Đức Âm chống cằm hỏi.
“Đương nhiên là vì thiên hạ bá tánh dân chúng vĩnh hưởng an khang.” Hoàng đế vẫn tiếp tục vẻ thâm trầm.
Đức Âm nói: “Nếu là vì thiên hạ bá tánh, xét như lời của ngươi thì quyền lực lại đều nằm trong tay một mình hoàng đế, còn hoàng đế thì giao tranh thống trị vì mưu đồ của bản thân. Hoàng thân quốc thích từ nhỏ đã phú quý, bá tánh dân chúng từ nhỏ nghèo hèn nhưng bản chất đâu có gì khác nhau? Nếu là vì thiên hạ bá tánh tại sao không đem quyền lực phân cho dân? Từ ý kiến của dân mà thành ý tưởng của quốc gia?”
Hoàng đế kinh hãi, bộ ngươi muốn đạt quyền của ta sao?! Thật là đại nghịch bất đạo! Vì thế liền nói: “Trao quyền lực cho hàng vạn hàng nghìn ngu dân không biết gì chẳng phải là rối loạn đất nước. Nước không thể một ngày không vua, Âm Nhi ngươi quá ngây thơ rồi!” “Ta nói đúng mà, có thể dạy cho bá tánh đề cử, vạn người bàn bạc, giống như thượng cổ mà đề cử ra thủ lĩnh. Quyền lực không thể tập trung, tốt nhất chia ra để kiềm chế lẫn nhau.” Đức Âm nói.
“Thật quá hoang đường. Đức Âm, suy nghĩ của ngươi thật cổ quái.” Hoàng đế nói, “Ngươi căn bản không hiểu được chính sự của quốc gia, nói nhiều cũng vô ích.”
“Vậy ta tiếp tục kể chuyện của ta, lúc nãy còn chưa xong. Bốn người ngồi trong lều vào ngày mưa hôm đó…” Đức Âm cũng không muốn nghĩ đến vấn đề quốc sự phức tạp này nữa, quay lại đề tài cũ.
Hoàng đế nuốt nước miếng. Hắn cùng Đức Âm thật sự là không cùng chung một con đường!!
——
Phù
Một trận gió thổi vào, ngọn đèn lại bị thổi tắt mà Đức Âm đã bắt đầu câu chuyện ma rợn người của hắn.
“Nghe nói, bốn người kia ở trong đêm tối ngủ không được, chỉ còn cách kể chuyện để vượt qua bão táp. Thế nhưng cơn bão không có chút dấu hiệu nào sẽ ngừng lại. Vì thế, bốn người bắt đầu thay phiên kể chuyện, người đầu tiên kể xong, liền đến người thứ hai.
Song, một chuyện kỳ quái đã xảy ra. Ngay khi người thứ tư nói xong thì một người xa lạ nào đó bắt đầu kể chuyện. Người này không phải trong bốn người, mà bất tri bất giác xuất hiện giữa những người đó… Người thứ năm dùng một ngữ điệu bình thường kể, ‘Câu chuyện của ta, là về bốn người ngồi trong lều trại tránh mưa’. Khi hắn nói như vậy, đột nhiên vươn tay…” Đức Âm nói tới đây đột nhiêu ôm chầm lấy bả vai của hoàng đế đang ngồi bên cạnh, dùng kỹ xảo thay đổi giọng nói của mình biến đổi thành ôn nhu như lần đầu tiên gặp hoàng đế: “Thỉnh xuống địa ngục đi!”
“A a a a a a a a a a!!!!!!!” Vì hiệu quả của việc đổi giọng mà không chỉ có một người phải hét lên, về phần rốt cuộc ai bị dọa hét lên thì người nào tự người nấy hiểu, dù sao thì hoàng đế căn bản cũng không rên một tiếng, hắn trực tiếp mắt trợn trắng.
“Đức Âm, ngươi hành thích vua đó!” Mộ Dung Long Sách lấy khăn tay lau mồ hôi lạnh, “Về sau không được kể chuyện kiểu đó nữa.”
“Đại ca ngươi nói gì vậy, từ lúc nãy đến giờ ta đâu nói câu nào đâu!” Đức Âm nói trong bóng đêm.
“Vậy ai là người kể vừa rồi!!!!!” Ân Cốt lập tức căng thẳng, vẻ mặt hoảng hốt.
Chẳng lẽ chuyện ma trở thành chuyện thật sao?!!!
Chỉ thấy Mộ Dung Đức Âm lần đầu tiên trước mặt người khác ha ha cười: “Ha, đương nhiên là ta kể. Ta chẳng qua làm chút hiệu ứng nữa thôi. Không ngờ giáo chủ cũng tin.”
Thật muốn giết hắn quáááá!!! Ân Cốt cầm chủy thủy nắm chặt trong tay từ nãy giờ, hung hăng chém vào mặt gỗ ở dưới đất.
Mộ Dung Đức Âm! Chờ đó!!
Mưa to đến sáng hôm sau thì ngừng. Mọi người rời khỏi lều trại, xem xét mọi thứ xung quanh đều là một đống hỗn độn. Rất nhiều hành lý bị bão cuốn đi, ngựa cũng thương vong nhiều, xe ngựa đều bị hủy, sơn đạo trước mặt lại bị lở nghiêm trọng hơn. Hoàng đế lập tức quyết định kêu Mộ Dung Long Sách chuẩn bị bốn con ngựa còn sử dụng được, bốn người bọn họ gọn nhẹ đi nhanh, lách qua đường lở kia thì có thể đến Giang Nam kịp thời để gặp Tuyệt Ảnh Thành, lấy giải dược cho Ân Cốt.
Tuy rằng tối hôm qua phải chịu đựng màn tra tấn tinh thần kia nhưng khi hoàng đế rời khỏi lều tinh thần rất sáng láng, hơn nữa dưới con mắt uy hiếp của hắn, Long Sách đủ thông minh để biết mình phải giữ kín bí mật này.
“Cưỡi ngựa à…” Mộ Dung Long Sách nhìn Đức Âm, tên Đức Âm này có vẻ không biết cưỡi ngựa?
“Ta biết đánh xe.” Mộ Dung Đức Âm tựa hồ biết suy nghĩ trong lòng hắn.
“Biết đánh xe thì sXết cưỡi ngựa sao? Ngu ngốc!” Mộ Dung Long Sách đi đến chỗ mã phu, chọn ra một con tiểu bạch mã tính cách dịu ngoan cho Đức Âm, tiện thể bày hắn cách cưỡi ngựa. Nhưng mà đột nhiên Mộ Dung Long Sách lại nghĩ ra chuyện thú vị khác, hắn nói: “Đức Âm, ta nghĩ ngươi cũng không biết cưỡi ngựa thế nào, ngươi cưỡi chung với ta đi. Ngồi trên một con nên ngươi phải nghe lời ta, biết không? Đến, nhớ đội mũ sa vào.”
Vì thế Mộ Dung Long Sách và Mộ Dung Đức Âm cùng cưỡi một con ngựa. Long Sách để Đức Âm ngồi ở phía trước, chính mình ôm lấy hắn, thân thể dán vào Đức Âm. Long Sách có chút đắc ý hướng hoàng đế cười mỉm. Hoàng đế hừ lạnh một chút, lập tức hỏi Ân Cốt: “Cốt Nhi, ta cũng giống hắn cưỡi chung đi?”
“Không cần!” Ân Cốt không chịu, cự tuyệt cái loại tư thế ngồi mờ ám này. Chính mình chọn một con ngựa cưỡi đi, lấy roi thúc ngựa nghênh ngang mà đi. Mái tóc đen tuyền của y bay theo gió cùng dáng người tiêu sái vô cùng.
Long Sách ngơ ngác nhìn Ân Cốt đi xa mới hỏi: “Thánh thượng, hắn tại sao lại đi ngược hướng vậy! Hắn biết đường sao?”
“Hắn không biết đường!” Hoàng đế lập tức nhảy lên ngựa, đuổi theo Ân Cốt cố ra vẻ tiêu sái nhưng mù đường kia.
“Chúng ta cũng theo.” Mộ Dung Long Sách phân phó cho thủ hạ một chút rồi cũng quất roi vào ngựa đuổi theo.
Bình luận