” Lâm Khả Tâm , chẳng lẽ em đã quên rằng trong hợp đồng có ghi em không
được quyền chống đối yêu cầu của tôi? Nếu em không nhớ thì lấy ra xem đi.”
“Này. . . . . .” Lâm Khả Tâm khó xử cắn chặt môi , cô thế nào lại không nhớ rõ
chứ
, hơn nữa nếu không vì cái hợp đồng quái quỷ đó thì cô đâu có ôm một bụng tức
tối.
Thấy cô trở nên khó xử , Tư Đồ Viêm hạ giọng nói: ” Thật ra tôi cũng không
muốn ép em , dù sao trong việc xxoo em cũng không có kỹ xảo , chỉ cứng như con
cá nằm trên thớt , nhưng em phải hiểu tôi chỉ là người đàn ông bình thường ,
nhu cầu sinh lý là điều hiển nhiên cần thiết , mà em là vợ tôi thì em nên giải
quyết nhu cầu sinh lý cho tôi , không phải sao?”
Những lời nói của anh rất có lý làm cô không khỏi bị mê hoặc , theo bản năng
gật gật đầu: ” Cũng đúng. . . . . .” Nhưng vừa ý thức được mình nói gì , lại
liền lắc đầu: ” Không đúng, không đúng.”
“Sao , có gì không đúng?” Tư Đồ Viêm cũng không ép bức nữa mà dựa vào sofa ,
khoé miệng nhếch lên: “. . . . . . 「cái kia 」 của tôi đang đến. . . . . .”
“Cái gì?” Thấy bộ dạng định nói rồi lại thôi của cô , anh không khỏi nhíu mày
sau
đó anh liền hiểu được: ” À , cho nên sáng nay em mới vào toilet lâu như vậy?”
“Ừh”
Lâm Khả Tâm một bên gật đầu , một bên xấu hổ, Tổng Tài Tư Đồ Viêm này không
phải não nhũn , trí nhớ vô cùng ăn khớp với năng lực suy luận mới có thể đem
hai chuyện xa xôi liên hệ cùng nhau?
Ngay lúc Lâm Khả Tâm xấu hổ , Tư Đồ Viêm bỗng nhiên tắt TV sau đó vỗ vỗ vào
vai của cô: ” Let’s go.”
“Gì?” Lâm Khả Tâm ngạc nhiên nhìn anh: ” Tư Đồ Viêm chẳng lẽ vừa rồi anh không
có nghe thấy là bạn tốt của tôi đến sao?Như thế nào anh còn muốn làm chuyện
đó? Rốt cuộc anh có phải người không có trái tim không?”
Đối với sự chỉ trích của Lâm Khả Tâm , Tư Đồ Viêm bật ra biểu tình dở khóc dở
cười: ” Lâm Khả Tâm , tôi phát hiện ra em đúng là người mơ màng , tôi có nói
làm chuyện đó sao? Tôi chỉ tính gọi em cùng tôi ra ngoài thôi , nhưng em lại
nghĩ nhiều quá.”
“Ồ. . . . . .”
Lâm Khả Tâm xấu hổ nhìn Tư Đồ Viêm , cô thật hận tại lúc này không có cái hố
cho cô chui xuống đi , mà thấy biểu tình của cô , tâm tình của anh trở nên tốt
hơn
, liền bật cười: ” Nè , em xấu hổ đủ rồi , chúng ta nên đi thôi?”
“Ừh. . . . . .” Lâm Khả Tâm đứng dậy ngoan ngoãn đi theo anh , vì thế hai
người cứ vậy mà đi.
Bình luận