Tuy rằng tình trạng của Lâm Khả Tâm không nghiêm trọng lắm nhưng Tư Đồ Viêm
hiểu được vết thương ở đầu cũng không thể coi thường , vì Lâm Khả Tâm bên này
không có phản ứng gì , nên Tần Hiểu Linh lại huyên náo: ” Buông , buông , tôi
phải giết con đàn bà kia , tôi muốn giết nó.”
Nghe nói thế , Tư Đồ Viêm lập tức vô cùng oán hận nhìn thẳng vào HiểuLinh, kia
như muốn đem Tần Hiểu Linh băm thành trăm mảnh , cô ta sợ đến mức liền ngậm
miệng.
Đáng giận , sớm biết vậy anh sẽ không mềm lòng thả cô ta ra , buông tha cho cô
ta !
Mà vì Tần Hiểu Linh giãy dụa quá mức lợi hại , nên Tần Hữu Minh lấy súng đánh
một cái làm cho cô hôn mê bất tỉnh.
Xử lí xong Tần Hiểu Linh , Cố Thiếu Kiệt vội vàng đi đến chổ của Tư Đồ Viêm ”
Khả Tâm cô ấy sao rồi?”
“Bị va chạm ở đầu , hiện tại tôi muốn dẫn cô ấy đến bệnh viện.” Tư Đồ Viêm vừa
nói vừa ôm lấy Lâm Khả Tâm đem lên xe .
Còn không đợi Tư Đồ Viêm buông Lâm Khả Tâm ra, Cố Thiếu Kiệt tự động ngồi vào
tay lái.
” Tư Đồ Viêm , anh ngồi sau ôm Khả Tâm và đứa nhỏ , miễn cho bọn họ bị sốc ,
tôi sẽ dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến bệnh viện , tin tưởng tôi.”
“Vậy làm phiền anh.” Tư Đồ Viêm ngồi ở phía sau ôm đứa nhỏ cùng Lâm Khả Tâm ,
từ đầu tới cuối anh không rời khỏi Lâm Khả Tâm.
“Khả Tâm , em ngàn vạn lần đừng gặp chuyện gì , ngàn vạn lần. . . . . .”
Rất nhanh xe chạy đến bệnh viện , Lâm Khả Tâm được đưa vào cấp cứu còn Cố
Thiếu Kiệt và Tư Đồ Viêm bên ngoài chờ.
Cuối cùng, đèn ở phòng cấp cứu tắt , y tá đem Lâm Khả Tâm đẩy ra , bác sĩ chậm
rãi từ trong đi ra .
“Bác sĩ , Khả Tâm sao rồi?”
Cố Thiếu Kiệt quan tâm chạy đến hỏi , Tư Đồ Viêm cũng bật người đứng dậy ,
khẩn trương đợi câu trả lời của bác sĩ .
“Bệnh nhân đầu bị va chạm nghiêm trọng , tuy rằng vết thương không lớn , nhưng
trong não có máu bầm , tình trạng này thông thường chỉ có thể dựa vào chính
bệnh nhân, nếu hấp thu tốt thì bệnh nhân rất nhanh tỉnh lại , nếu không thì
phỏng chừng cả đời cũng không tỉnh lại. . . . . .Hơn nữa vì có liên quan đến
đại não , tình trạng phức tạp , nên chúng tôi cũng không thể khẳng định bệnh
nhân có biến chứng gì không , nên người nhà bệnh nhân tốt nhất chuẩn bị”
Bác sĩ nói xog , Cố Thiếu Kiệt ngây ngẩn cả người , mà hai chân của Tư Đồ Viêm
cũng mềm nhủn té ngồi trên ghế.
Cố Thiếu Kiệt quay đầu định hung hăng mắng Tư Đồ Viêm một chút nhưng thấy bộ
dạng hai tay ôm đầu , nản lòng của anh , Cố Thiếu Kiệt bỗng thấy không đành
lòng mở miệng.
Tuy rằng không thấy biểu tình của Tư Đồ Viêm nhưng Cố Thiếu Kiệt biết anh nhất
định sẽ rất thống khổ .
“Đi xem Khả Tâm đi”
Nhưng Tư Đồ Viêm vẫn như trước ngồi ở ghế không hề động , Cố Thiếu Kiệt thở
dài , anh biết giờ phút này Tư Đồ Viêm hẳn là tự trách mình , nội tâm sẽ không
thể tha thứ cho chính mình đi?
“Đừng nghĩ gì cả , không phải bác sĩ nói cũng sẽ có thể không sao , nếu tình
huống tốt Khả Tâm sẽ nhanh tỉnh lại , nên anh mau cùng trò chuyện với cô ấy đi
, nói không chừng cô ấy cảm giác anh quan tâm bệnh sẽ mau tốt lên?”
“Sẽ sao?” Tư Đồ Viêm ngẩng đầu , mê mang nhìn Cố Thiếu Kiệt
Cố Thiếu Kiệt đẩy anh một phen: ” đi đi , đừng ngồi ở đây tự trách , cho dù
anh có ngồi đây cả đời cũng không thay đổi đượcchuyện đã xảy ra, còn không
bằng đi tìm Khả Tâm , hiện tại cô ấy cần nhất chính là anh bên cạnh cô ấy.”
Lời nói của Cố Thiếu Kiệt ***ng đến nỗi lòng của Tư Đồ Viêm , nghĩ đến Khả Tâm
cần mình anh đứng dậy đến phòng bệnh của cô , đúng vậy nếu không thay đổi quá
khứ được anh phải thay đổi tương lai !
Đi vào phòng bệnh , Lâm Khả Tâm thẳng tắp nằm trên giường , cùng tình cảnh lúc
sinh đứa nhỏ như đúc , chính là không ai nghĩ tới hai lần này xảy ra nhiều
chuyện đến vậy.
“Khả Tâm. . . . . .” Tư Đồ Viêm ngồi bên cạnh Lâm Khả Tâm , vuốt ve khuôn mặt
cô , anh hi vọng có thể thấy cô động mi , cho dù anh biết cô không muốn gặp
anh giả vờ ngủ cũng được , nhưng Lâm Khả Tâm vẫn vậy , mắt nhắm nghiền giống
như sẽ không bao giờ mở ra nữa. . . . . .
“Khả Tâm , mở to mắt ra nhìn anh , Khả Tâm”
Nghĩ đến cô có thể cả đời nằm trên giường , sẽ không bao giờ phản ứng nhất cử
nhất động của anh nữa , hốc mắt Tư Đồ Viêm đỏ lên .
Sớm biết chuyện xảy ra thế này , lúc trước anh sẽ không đối xử tàn nhẫn với cô
, anh sẽ đối xử tốt với cô một chút , hẳn là hảo hảo giữ cô bên cạnh , hẳn là.
. . . .
.sớm nó cho cô biết , anh yêu cô . . . . . .
“Thực xin lỗi , là lỗi của anh , đều do anh không tốt , anh sẽ không bao giờ
hung hăng với em nữa , không bao giờ. . . . . .khi dễ em nữa . . . . . .chỉ
cần em tỉnh lại , mắng anh cũng được , đánh anh cũng được , anh đều nhận , em
nói gì anh đều nghe theo , không bao giờ. . . . . . bức bách em nữa , chẳng
những vậy em muốn anh chết , anh cũng có thể. . . . . .Chính là cầu em đừng
dùng cách này trừng phạt anh được không?”
Nhưng Lâm Khả Tâm vẫn như trước không có phản ứng , Tư Đồ Viêm nắm tay cô ,
anh có thật nhiều thật nhiều lời muốn nói , thật nhiều thật nhiều thứ muốn
xin lỗi.
Bình luận