hiện tại chỉ cần an phận là được, càng làm nhiều sẽ càng sai.
Quan binh canh phòng ở bên ngoài cũng đã lui, đây chẳng khác nàng dang
tuyên cáo cho thế nhân, hoàng thượng tán thành cách xử lý của Trang Thư
Tình đối với Đổng gia, tất cả mọi người đều rất tự giác ngậm miệng lại.
Trên thực tế thì người khác cũng không thể nói được cái gì.
Đổng gia có ba người con trai, trừ lão tam không biết đã đi đâu thì lão
đại và lão nhị đều đã bị áp giải đến quan phủ, sau đó không ngừng có hạ
nhân bị đưa đến quan phủ, qua một canh giờ đã có mười bốn người bị đưa
đến, hiển nhiên đây chưa phải phải toàn bộ.
Trong lòng mọi người đều nghĩ, là ai dám nặng tay với gia tộc của mình
như vậy? Chẳng lẽ không phải sẽ nghĩ hết thảy biện pháp để bảo vệ, sau
đó đẩy những người không quan trọng ra ngoài gánh tội thay hay sao? Về
phần con trai trưởng trong nhà, tuyệt đối không cần phải nghĩ.
Nhưng hành động của Thư Tình lại đi ngược lại với suy nghĩ của bọn họ,
nàng ra tay khiến mọi người đều phải nhìn bằng một con mắt khác, cũng
rất tin phục.
Một người một ngựa dừng lại trước cửa lớn Đổng gia, nhìn hai chữ Đổng
phủ thật lâu sau đó mới xuống ngựa, từng bước từng bước kiên định nhưng
phảng phất lộ ra chút nhẹ nhàng thở phào.
Âm thanh xôn xao vang lên ở bên trong, rất nhanh, cửa từ từ mở ra.
”Tam gia!”
”Mạnh bá.”
”Ngài… Ngài đã trở lại, mau mau, lão gia và lão phu nhân vẫn luôn
ngóng trông ngài trở về.” Nhận ra được là mình vẫn còn đang ngăn người ở ngoài cửa, Mạnh bá vội vàng tránh ra, đám người phía sau tiến lên dóng
cửa lại, “Trong phủ không đủ nhân thủ, lão nô đưa ngài vào, lão gia và
lão phu nhân vẫn đang ở trong viện, đúng, tiểu thư và tiểu công tử đã
trở lại, ngài nhanh đi…”
Đang nói chuyện, lại có người áp giải hai hạ nhân ra ngoài.
Trên mặt Mạnh bá không có nửa phần ý cười, nhìn hai người phi một ngụm, “Loại người vong ân phụ nghĩ, đáng đời.”
Áp giải người đến quan phủ là thủ hạ của Bạc Chiêm, gọi là Ngô Thiên,
nhìn thấy Đổng Minh Dương liền dừng bước, trên dưới đánh giá một phen.
Quay đầu hỏi Mạnh bá, “Người của Đổng gia?”
”Đúng vậy, đây là tam gia của chúng ta.”
Đổng Minh Dương rõ ràng cảm nhận được cảnh giác trong mắt hắn lập tức
thối lui. Trong lòng liền sinh ra hảo cảm, chắp tay nói: “Làm phiền.”
”Đều là Trang tiểu thư ra tay, nhưng mà, Đổng gia các người thật không
có mấy người sạch sẽ, giống như lời Trang tiểu thư, toàn bộ ung nhọt đều từ đám hạ nhân mà ra, bằng không Đổng phủ to như vậy sợ là ngay cả hạ
nhân cũng không đủ dùng.”
Nhìn Ngô Thiên nói xong lời liền phủi mông đi mất, Đổng Minh Dương cười khổ không thôi.
”Tam gia, bọn họ đều là người có ân với Đổng gia, nếu như không có bọn
họ, Đổng gia sẽ không vì một chút rung chuyển này mà thẳng tay loại bỏ
hoàn toàn những hạ nhân này, lời nói tuy có chút không xuôi tai nhưng
cũng có ý tốt, ngài đừng để trong lòng
”Ta biết, Mạnh bá đi làm việc đi, ta cũng nên đi thỉnh tội với cha mẹ.”
Càng tiến vào bên trong phòng, bước chân Đổng Minh Dương càng thả chậm.
Nhưng hắn lại cảm thấy, đây là thời điểm yên bình nhất của Đổng gia trong những năm gần đây.
Hắn rốt cuộc cũng đợi được đến ngày này.
Nguyên tưởng rằng mình còn phải cược đi hết thảy, thậm chí bằng cả tính
mạng mới có thể đổi về được, nhưng hiện tại hắn vẫn bình yên vô sự, Đổng gia cũng đã thoát thai hoán cốt, đang phát triển theo hướng tốt.
Tứ muội muội. Muội sinh được một nữ nhi thật tốt.
”Tam cữu, người đến rồi sao không đi vào,“Cửa viện từ từ mở ra, một tiểu cô nương mặt mang ý cười nhìn hắn, cực kỳ giống Tứ muội năm đó.
Phía sau nàng là một nam nhân và một tiểu nam tử, một trái một phải, đều trong tư thế bảo vệ.
”Trên đường đến đây tam cữu luôn thầm cảm ơn nương của con, cảm ơn muội
ấy đã sinh được một nữ nhi rất tốt, cũng đang nghĩ nên như thế nào để
cảm ơn những việc mà con đã làm vì Đổng gia, nhưng khi nhìn thấy con ta
liền nghĩ, những ngày tháng các con lưu lạc bên ngoài đã quá cực khổ,
cho dù chúng ta tìm mọi cách để bù đắp cũng không thể bù đắp được hết
những thiệt thòi các con đã từng đối mặt, giờ là lúc chúng ta nên để con cảm nhận được niềm hạnh phúc của gia đình.” Đổng Minh Dương bước vào
trong viện, một thư sinh nhã nhặn khi cười rộ lên vô cùng dễ nhìn, “Có
phải hay không?”
Hốc mắt Trang Thư tình đột nhiên đỏ lên. Nàng nghĩ, năm đó khi mẫu thân
là tiểu thư Đổng gia khẳng định tam cữu cũng đối với người ôn nhu như
vậy, che trở người như vậy, cũng đã từng dành cho người tình thân vô
cùng sâu đậm.
Đáng tiếc, người chưa từng quý trọng.
Nàng sẽ không phạm vào sai lầm của mẫu thân, tầm quan trọng của thân
tình với nàng mà nói còn sâu nặng hơn cả tình yêu, nàng tuyệt sẽ không
vì tình yêu mà vứt bỏ thân tình, nếu một người nam nhân chân chính yêu
quý nàng cũng sẽ không để nàng phải đối mặt với lựa chọn như vậy.
Tam cữu, là người thân của nàng.
”Vâng.” Trang Thư Tình cười, “Tam cữu, con chỉ cần như vậy.”
Trong lòng Đổng Minh Dương cũng không bình tĩnh như biểu hiện bên ngoài, vỗ vỗ đầu nàng, trong lòng thầm nghĩ, ai, đại gia, ngài cũng không cần
dùng ánh mắt đó nhìn ta chứ, ta chỉ xoa đầu cháu gái một chút thôi.
Quay đầu nhìn về phía Thư Hàn, “Thư Hàn, không muốn nhận tam cữu sao?”
”Đương nhiên không phải, tam cữu.”
”Hài tử ngoan.” Đổng Minh Dương liếc mắt nhìn Bạch Chiêm, mang theo ý
trêu ghẹo nhìn cháu gái, “Vị này, ta nên xưng hô như thế nào đây? Gọi
cháu rể, có phải quá sớm không?”
Bạch Chiêm lập tức nhìn Đổng Minh Dương càng thêm vừa mắt, hảo cảm cũng
lập tức tăng cao: “Sớm hay muộn thôi, gọi ta một tiếng Chỉ Cố là được.”
”Tên chữ của ngươi?”
”Ừm, phụ thân đặt.”
Vậy hắn cũng không dám gọi, ít nhất hiện tại không thể, nhưng thấy Bạch
Chiêm biểu hiện thân cận cũng khiến hắn rất vui vẻ, đem chuyện xưng hô
bỏ qua một bên nói sang chuyện khác, “Đi thôi, ta cũng nên đi gặp cha mẹ dập đầu tạ tội.”
Vẫn căn phòng kia, rõ ràng vẫn là những người đó, nhưng cảm giác đã
không còn ngột ngạt như trước, người cũng không còn căng thẳng cao độ,
trên mặt mang theo nụ cười thoải mái, nhìn người từ cửa tiến vào cũng
đều mang theo ý cười.
Đổng Minh Đức liền quỳ xuống trước cửa, bò tới trước giường, từng cái
từng cái dập đầu vang lên, nghe âm thanh cũng khiến người cảm thấy đau,“Cha, nương, nhi tử vô dụng, nhi tử… nhi tử…”
Nghẹn ngào, trong lòng Đổng Minh Dương ngàn vạn lần trách cứ chính mình, nhưng những chuyện hắn làm cho dù dập đầu cả ngàn lần cũng không hết,
nói thế nào thì chuyện hắn hạ độc hai vị lão nhân là sự thật, chỉ bằng
điểm này, hắn đã không có mặt mũi nào biện hộ cho mình.
Không bảo vệ được cha mẹ, là hắn vô năng.
”Không thể trách con,muốn trách, chỉ có thể trách chúng ta không ngoan
độc bằng lão đại.” lời nói lão gia tử có chút mỏi mệt, nhưng cũng không
thể phủ định rằng tâm trạng hiện tại của hắn rất vui mừng, trừ thê tử,
không người nào có thể cảm nhận được cảm giác buông tay tưởng chừng như
đã thất vọng hoàn toàn với cả ba nhi tử, nhưng khi biết vẫn còn lão tam
đang âm thầm bảo vệ bọn họ, hai người đều mừng rỡ như điên, hiện tại bọn họ không dám yêu cần quá nhiều.
Lão phu nhân tự mình đến nâng người dậy, trước kia là hận, là oán, ngay
cả liếc mắt cũng không thèm để ý, lần này đánh giá kĩ đứa con trai này
một lần mới phát hiện Tam nhi gầy đi rất nhiều, đề phong huynh đệ, cha
mẹ trách oán, hắn còn hao hết tâm lực để bảo vệ tánh mạng của cha mẹ,
làm sao có thể không gầy.
”Tam nhi, tam nhi, tam nhi của nương… “Lão phu nhân không thể kìm nén
khóc lên, không giống như lúc trước chỉ lẳng lặng rơi lệ, mà đau đớn ôm
con trai khóc lên thành tiếng.
Trang Thư Tình ngược lãi nhẹ nhàng thở ra, khóc là tốt rồi, cảm xúc của
ngoại tổ mẫu kìm nén quá lâu, khóc lớn một hồi phát tiết ra cũng tốt.
Đổng Minh Dương vội vàng lau nước mắt đang không ngừng rơi xuống của mẫu thân, không biết là an ủi chính mình hay an ủi mẹ ruột, “Đã qua, đều đã qua, mọi chuyện rồi sẽ tốt, Đổng gia cũng sẽ tốt hơn…”
Giữa một mảng tiếng khóc, Trần Nguyên vôi vạng đứng ở bên ngoài bẩm báo, “Công tử,Ôn công công đến.”
Bạch Chiêm đi đến cửa nhìn thoáng qua, không nhìn thấy người.
Trần Nguyên nhanh chóng giải thích, “Thuộc hạ đi trước bẩm báo, hắn vẫn còn ở phía sau.”
Người trong phòng đều nghe được, vì vẫn còn lo lắng cho lão phu nhân nên không kịp thay đổi xiêm y, chỉ có thể sửa sang lại một chút, tận lực để bản thân không mất lễ nghi.
Ý Ôn công công muốn chuyển đạt lúc này vô cùng quan trọng với Đổng gia.
Chỉ khi hoàng thượng chịu bỏ qua thì chuyện này Đổng gia mới có thể trôi qua trong yên bình, bằng không Đổng gia chỉ có thể tiếp tục rút gân lột gia cho đến khi hoàng thượng vừa lòng.
”Thư Tình, Thư Hàn, tỷ đệ hai con ra bên ngoài nghênh đón đi.”
”Không cần thiết, ở trong này là được.” Bạch Chiêm dẫn đầu ta cửa, hắn
không thích những trường hợp ủy mị như là khóc giống lúc này, nếu không
phải Thư Tình còn ở trong phòng hắn sớm đã ra ngoài.
Trong quan niệm của hắn, chỉ có người vô dụng mới rơi nước mắt, người
giả chân chính sẽ không để cho bản thân có cơ hội để khóc, tuy nhiên,
Thư Tình là ngoại lệ, nước mắt của Thư Tình với hắn mà nói còn lợi hại
hơn cả vũ khí đã qua đặc chế.
Ỗn Đức tiến vào liền giật mình, bước chân cũng nhanh hơn, không đợi
người ĐỔng gia lên tiếng chào hỏi đã cúi người hành lễ với Bạch CHiêm,“Lão nô tham kiến công tử.”
”Miễn, tới gặp ta hay tới vì Đổng gia?”
”Lão nô phụng mệnh hoàng thượng đến thăm Đổng đại nhân, tiện thể cũng chuyển lời của hoàng thượng đến công tử.”
”Nói.”
”Vâng, hoàng thượng nói buổi tối chờ ngài và Trang tiểu thư cùng nhau
dùng bữa tối, nếu như ngài không đến, hoàng thượng sẽ xuất cung đến tìm
ngài.”
”Vậy cứ để…”
”Chúng ta sẽ đi, Ôn công công.” Trang Thư Tình cười trả lời, nhìn về
phía Bạch Chiêm lại hoàn toàn không khách khí, hoảng thượng sủng Bạch
Chiêm vì Bạch Chiêm là con của hắn, hoàng thượng nguyện ý dung túng,
nhưng trong đó không nhất định sẽ bao gồm cả nàng
Bỏ qua thân phận không nói, dù sao đối phương cũng là trưởng giả, lại là phụ thân của Bạch Chiêm, nàng đi bái kiến cũng là điều nên làm.Nhưng mà nàng cũng không thể trông cậy nam nhân này có thể suy nghĩ được như
vậy.
Trong mắt Ôn Đức mang theo ý cười, khom người xác nhận, phảng phất như không thấy ủy khuất và không đồng ý trong mắt công tử
”Vậy lão nô đi thăm Đổng đại nhân.”
Đổng Minh Dương vội tiến lên một bước, “Ôn công công thứ lỗi, gia phụ
không thể xuống giường, chỉ có thể nhọc ngài đến trước giường bệnh.”
”Đây là lẽ đương nhiên, hoàng thượng vẫn quan tâm đến lão đại nhân.”
”Nhọc hoàng thượng, chuyện của Đổng gia thật sự là…”
Hai người vừa nói vừa đi vào trong phòng, Trang Thư Tình thấy vậy mới hạ giọng với Bạch Chiêm, “Không thích tiến cung?”
”Ân, không muốn gặp mặt những người bên trong.”
Trang Thư Tình vẫn luôn chú ý, tận lực không để Bạch Chiêm luôn suy nghĩ cho nàng tất cả mọi chuyện, nhưng việc này, thật sự không thể làm theo
tâm ý hắn.
Nắm chặt cổ tay hắn, Trang thư Tình ôn nhu giải thích, “Nhưng hôm nay
chỉ có chúng ta, người không chỉ là hoàng thượng mà còn là phụ thân của
chàng, không có đạo lý nào mà vãn bối lại để trưởng bối đến gặp mặt, nói không chừng phụ thân chàng sẽ vì vậy mà không thích ta, không phải
chàng luôn hi vọng chúng ta có thể hòa hảo ở chung hay sao?”
Bạch Chiêm hoàn toàn không để những thứ này vào mắt, những nghe Thư Tình nói cũng hiểu được một chút trong đó, miển cưỡng gật đầu nói: “Chúng ta tiến cung đi, sau đó nếu hắn muốn gặp tiếp thì đến phủ đệ của ta, trong hoàng cung có mùi khó ngửi.”
Dùng mùi khó ngửi để hoàng cung thích hợp sao? Trang Thư Tình không biết nói gì cho phải.
”Người sống ở nơi này cũng không phải đều sạch sẽ, bẩn.”
”Chàng nói khó ngửi ý là như vậy?”
Bạch Chiêm nhíu mày, “Dù sao chính là không dễ chịu.”
Trang Thư Tinh rốt cuộc cũng không tiếp tục khó xử hắn, “Được rồi, vậy về sau chúng ta ít đi lại.”
Bình luận