Xe Lãnh Tử Diễm ngừng thật lâu trước đại môn, cho đến lúc tân khách lục
đục vào hội trường, hắn mới đẩy cửa xe ra, chỉnh y phục lại, đi vào bên
trong.
Phụ trách tiếp khách chính là Tần Hiên, thấy hắn, rõ ràng kinh ngạc. “Lãnh thiếu gia cũng đến?”
Trong lời nói có ý vị châm biếm nồng đậm.
” Hắn gửi thiệp mời cho ta, vậy ta lấy thân phận bạn lâu năm đến chúc một câu… Không được?”
” Bạn lâu năm?” Tần Hiên giễu cợt nói lạnh. “Nếu không có ngươi, gia chủ sớm đã kết duyên cùng Mộc tiểu thư.”
” Sự việc đột ngột như vậy.” Lãnh Tử Diễm hạ đồng tử xuống, tay cắm vào
túi quần, cũng không biết là nói đối phương hay là mình. “Ta cho rằng
ngươi sẽ ít nhiều có chút không cam lòng.”
Trên mặt Tần Hiên nháy mắt hiện lên một chút đau đớn, nhưng y nhanh chóng che giấu, ý cười nhẹ nhàng hướng bàn tay về phía vị khách kế tiếp. “Tề thiếu gia, chào ngài, mời vào, mời vào….”
Hàn huyên với Tề thiếu gia mấy câu, Lãnh
Tử Diễm vẫn không nóng lòng vào, làm Tần Hiên hết sức khó chịu. “Ngươi
tới quấy làm gì?”
Qua một lúc lâu, Lãnh Tử Diễm mới thấp giọng. “Là ta có lỗi với hắn.”
Tần Hiên nhào nặn nắm tay, hừ nói. “Lại muốn bị đánh?”
” Một hồi đến sàn đấu võ.” Lãnh Tử Diễm sờ sờ vết bầm tím chưa tan trên
mặt, trầm trầm cười mấy tiếng. “Bất quá lần này, ta cũng sẽ không nhường ngươi nữa.”
Đại sảnh của bữa tiệc ở nhà hàng tầng thứ hai, sàn đấu ở tầng thứ ba tận cùng bên phải.
Hai người kéo tới cửa, sàn đấu trống trải mà im lặng, hình thành đối lập rõ ràng với lầu hai ồn ào náo nhiệt.
Lãnh Tử Diễm cởi áo, lộ ra nửa thân trên cường tráng.
Hắn mặt mày anh tuấn, đường cong gương mặt sắc nhọn như dao gọt, con ngươi sắc bén, tản ra hào quang nguy hiểm như dã thú.
Nói không nhường thì sẽ không nhường.
Vô luận là động tác tung quyền hay nhấc chân đá sườn, đều hoàn mỹ đến không chê vào đâu được.
Có thể trở thành thủ hạ đắc lực nhất của Quân Ngân, Tần Hiên cũng không
phải ngồi không, từ nhỏ tiếp nhận huấn luyện võ thuật nghiêm khắc, nhưng đối mặt với thế công rất mạnh từ Lãnh Tử Diễm, lại dần dần khó có lực
chống đỡ.
Mồ hôi nóng bỏng đập vào vành mắt, ai cũng không kịp
lau, mặc cho âm thanh quyền cước đánh nhau chìm ngập trong tiếng người
ồn ào bên ngoài.
Phanh! Phanh! Phanh!
Ba cú đá sườn liên hoàn.
Lãnh Tử Diễm một cước đạp lên người Tần Hiên dưới đất, đá đối phương đến hộc máu mới chịu để yên.
Hắn thở hồng hộc nằm xuống bên cạnh Tần Hiên. “Chịu thua chưa?”
” Ta chịu thua được cái rắm gì!” Tần Hiên chỉ vào hướng cửa. “Có bản lĩnh lao xuống bắt Quân Ngân ra khỏi nhà hàng.”
Lãnh Tử Diễm nhắm mắt lại. “Ta mà bắt thật, ngươi lại muốn đến đánh ta.”
Tần Hiên lết lên bóp cổ hắn. “Ngươi hại hắn phải cùng một nữ nhân kết hôn, ta không đánh ngươi thì đánh ai?”
Dường như không chút cảm thấy sinh mệnh đang bị uy hiếp, Lãnh Tử Diễm kéo
khóe miệng. “Lấy một nữ nhân không tốt sao? Hắn là con trai độc nhất của Quân gia, lại là gia chủ, vốn nên nối dõi tông đường cho gia tộc. Cùng
nam nhân lêu lổng… Lại là loại nam nhân như ta… Ta còn muốn mắng hắn không chịu cầu tiến…”
” Mẹ… Mẹ nó….!” Tần Hiên vẫn theo
Quân Ngân, chú trọng lễ nghi, mắng thô tục hết sức không lưu loát. “Là
ngươi không cần thiếu gia, bây giờ nói mát cái gì?”
Y giơ bàn tay lên, hận không thể tát hắn mấy cái, xua tan nhuệ khí thiếu gia quý tộc
này, nhưng đối phương xoay đầu nhắm mắt lại, bộ dạng “tùy ngươi tát sao
thì tát”, y ngược lại không hạ thủ được.
Sau tuần gia hỏa này rời khỏi, Quân Ngân uống rượu đến phải đưa đi bệnh viện súc ruột.
Thiếu gia dù bị Hoàng thất cùng Quân bộ ép tới nâng đầu không nổi cũng chưa
từng suy sụp như vậy, nhưng vì một nam nhân lẳng lơ…. Lại trở nên mất
kiềm chế như thế.
Cho nên, Lãnh thiếu gia này sao không phải là một tai họa?
Đừng coi thân hình cao lớn, bộ dạng anh tuấn, tính tình cũng tràn đầy nam tính, nhưng trên thực tế… Rõ là…..!
” Sao không đánh?” Lãnh Tử Diễm nhíu mày hỏi.
” Biến mẹ ngươi đi!” Một cái tát tay lanh lảnh, với lực tay của Tần Hiên, mặt phải Lãnh Tử Diễm lập tức sưng lên.
Người này không tự trọng! Tần Hiên hung tợn mắng trong lòng.
Tính tình y đối nhân xử thế luôn luôn ôn hoà, nhưng gặp phải Lãnh gia thiếu
gia này, tính tình dù có tốt tới đâu cũng có thể bùng nổ.
Tại sao đã có tình nhân như Quân Ngân còn chưa thỏa mãn?
” Ngươi trông mong chạy tới, chỉ sợ buông không ra.” Tần Hiên cố ý khoét
chân hắn đau. “Thiếu gia nhà ta tính tình ôn nhu, diện mạo cũng nổi bật, năng lực….” Y cười lạnh. “Ít nhất vẫn hơn Lãnh thiếu gia không hảo
nửa điểm còn ngồi xổm ăn bám ở trường học. Mất đi một tình nhân như vậy, ngươi có cảm thấy tiếc nuối?”
” Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?”
Người này chưa từng khách khí như vậy, Tần Hiên cau mày. “Nói.”
Lãnh Tử Diễm nhìn y, thần sắc trong đồng tử không thể phán đoán. “Quân Ngân
trong cái nhìn của ta… Có phải cũng giống như ngươi?”
” Đáp án rất quan trọng?”
Lãnh Tử Diễm nghẹn lại, ngạo mạn giương cổ lên. “Phải.”
” Dù ta cho rằng ngươi dâm loạn thấp hèn.” Nói ra từ này, thân thể dưới
tay cứng đờ, Tần Hiên lắc đầu. “Thiếu gia cũng sẽ chỉ dùng sự rộng lượng lớn nhất để bao dung ngươi. Lãnh thiếu gia… Có lẽ ngươi chung quy cảm thấy thiếu gia đối với ngươi không tốt bằng Lăng thiếu gia, nhưng mỗi
người có hoàn cảnh của mình, thiếu gia là một gia chủ đứng đầu, hắn
không thể như Lăng thiếu gia, toàn tâm toàn ý đổ vào người ngươi. Lần
trước ở trong thang máy ta nghĩ ta đã nói rất rõ ràng, lúc ấy ngươi luôn miệng nói ngươi yêu thiếu gia, vì yêu hắn, cho nên có thể chịu tất cả
ủy khuất. Kết quả thì sao… Chẳng lẽ tình yêu trên miệng ngươi chính là ngắn ngủi không đáng nhắc tới như thế?”
Thấy Lãnh Tử Diễm trầm lặng, khóe miệng Tần Hiên hơi giật giật. “Ngươi hai người đều thích?” Ngữ khí nặng thêm. “Phải không?”
” Đang hỏi.”
” Cái gì?”
” Bên ngoài…..” Lãnh Tử Diễm biểu tình có chút ngẩn ngơ. “Người chủ trì đang hỏi Quân Ngân… Có đồng ý lấy tiểu thư Mộc Phi Phi làm vợ hay
không.”
Tần Hiên cũng vểnh tai, khi hai chữ “Đồng ý” sắc nhọn
truyền qua cách cửa gỗ rất nặng, trên mặt y cũng như Lãnh Tử Diễm, xám
bại một mảnh.
Vỗ tay như tiếng sấm.
Tần Hiên cười gượng. “Khó chịu không?”
” Không khó chịu.” Người nào đó vịt chết mạnh miệng. “Hắn sớm muộn gì cũng sẽ kết hôn, có cái gì khó chịu?”
Hắn cương ngạnh đẩy Tần Hiên ra, sắc mặt tuy tái nhợt, lại có khí thế trời
sinh, mặc hảo áo, mở cửa đem tình cảnh lầu hai thu hết vào đáy mắt.
Khách khứa ồn ào kêu la đòi Quân Ngân trên đài hôn cô dâu mặc áo cưới.
Chùm tia sáng rực rỡ đánh vào trên mặt Quân Ngân, Lãnh Tử Diễm không khỏi
cảm thấy ngẩn ngơ, trong nháy mắt, hắn sinh ra ảo giác người kia kỳ thực không phải Quân Ngân.
Khuôn mặt cười mỉm kia, xa lạ như thế.
” Hắn sẽ hôn chứ?” Lănh Tử Diễm hỏi Tần Hiên đi ra theo.
” Tại sao không?” Tần Hiên nheo mắt. “Trên thế giới này, không người nào
hiểu rõ hắn hơn ta. Hắn mới là người thật sự nguyện ý vì gia tộc hiến
dâng mọi thứ, dù không muốn, hắn cũng sẽ hôn nàng cýới nàng thýõng nàng, nối tiếp một thế hệ!”
Nói đến phía sau, thanh âm đã mơ hồ không
kiềm được, Lãnh Tử Diễm quay đầu nhìn y, lại đột ngột bắt giữ được một
tiếng súng giảm thanh trong tiếng ồn ào huyên náo.
Như một pha quay chậm.
Sắc mặt Tần Hiên từ dại ra, đến kinh ngạc, đến bùng nổ, y xô Lãnh Tử Diễm ra, trực tiếp từ lầu ba nhảy xuống.
Lúc Lãnh Tử Diễm quay đầu lại, phía dưới đã nháo thành một đống, trên đài
nháy mắt xuất hiện mười mấy vệ sĩ âu phục giày da vẻ mặt khẩn trương cao độ, bọc chung quanh Quân Ngân ngã trong vũng máu.
Dù như thế, Lãnh Tử Diễm vẫn xuyên qua khe hở nhìn thấy, lỗ thủng màu ðỏ ở mi tâm Quân Ngân.
Tim thình thịch nhảy lên, ngực ngộp ngạt thở gấp, cái loại cảm giác hít thở không thông lại tới, Lãnh Tử Diễm bắt lấy tay vịn, nhảy xuống lầu hai,
như một bức tượng gỗ, thô bạo mở đường trong đám người kinh hãi hoảng
sợ.
Hắn phải nhìn rõ ràng, dù y thật sự chết, hắn cũng nhất định phải thấy rõ!
Tần Hiên lên trước hắn.
Đau đớn tuyệt vọng nháy mắt đánh tan nam nhân đó, y vừa cẩn thận ôm lấy
Quân Ngân, vừa cao giọng gầm lên. “Xe cấp cứu, mau gọi xe cấp cứu!”
Thanh âm khàn đục như muốn xé vỡ cổ họng.
Đứng dưới đài, Lãnh Tử Diễm trầm lặng đến tựa như một khán giả, nhìn lại
Quân Ngân không một chút hơi thở, nhìn Tần Hiên lệ rơi đầy mặt, hắn
không tìm thấy vị trí của mình.
Hắn cố gắng gạn lọc vết tích Quân Ngân trong hồi ức còn mới mẻ, lại phát hiện, vô luận dồn lách thế nào,
đa sắc hay đen trắng, trong màu sắc chung quy vẫn có bóng dáng Lăng
Diệp.
Tần Hiên hỏi hắn có phải hai người đều thích hay không.
Hắn làm sao trả lời?
Phải – bản thân thật sự không phải chỉ có một người.
Không phải – hắn vẫn coi thường nói dối ở chuyện này.
Cho nên mỗi lần đối mặt với nghi ngờ của Quân Ngân, hắn đều không nói gì
chống đỡ, thậm chí mặc cho Quân Ngân nghĩ rằng hắn có trăng quên đèn,
giận đến độ ném hắn ra khỏi nhà.
Hắn không ngờ, lần cải vã đó, là lần nói chuyện cuối cùng của mình với Quân Ngân.
Hắn thật sự không ngờ.
Vươn tay, muốn đến chạm vào Quân Ngân.
Y nằm quá xa, xa đến độ hắn hoài nghi giây kế tiếp y sẽ biến mất.
Đừng đi… Hắn im lặng nói, để ta nhìn thêm một chút.
Bình lặng trên mặt sụp đổ tan tành ngay lúc nhân viên cứu hộ dùng cáng mang
Quân Ngân đi, Lãnh Tử Diễm xông lên như phát điên. “Quân Ngân, Quân
Ngân…”
Hắn khí lực có lớn tới đâu cũng đánh không thắng mười
mấy vệ sĩ hạng nhất, huống hồ trong bụng còn chứa một thai nhi, mấy ngày trước hắn còn nôn mửa vì thai nhi này, tinh thần uể oải, ghê tởm đến
bốc nước chua.
” Quân Ngân…” Giữa lúc hỗn loạn, vệ sĩ đánh ai
cũng không suy nghĩ, bắt người liền đánh, Lãnh Tử Diễm bị đương trường
đá lật, ngay khi đám người kinh hoảng sắp sửa giẫm lên người hắn, một
bàn tay kịp thời kéo hắn dậy.
” Sao lại khóc?” Trong tai ong ong, Lãnh Tử Diễm không nghe rõ đối phương đang nói gì. Vẻ mặt người kia
chen lẫn đau đớn cùng bi thương, lại hết sức trấn định lau máu trên mặt
và nước mắt trào ra trong vành mắt cho hắn.
” Cũng đã chết rồi, còn có gì phải khóc nữa!”
” Tại sao chết thì không khóc?” Lãnh Tử Diễm kinh hoảng phát giác mắt
mình đều là nước mắt, quay lưng, tay lau lộn xộn, một trận nghẹn ngào.
“Ta có lỗi với hắn, có lỗi với hắn…” Hắn lung tung nói, phảng phất như coi nam nhân trước mặt là cọng rơm cứu mạng, phảng phất như nói như
vậy, áy náy nội tâm sẽ ít đi một chút. “Ta có lỗi với hắn…. Nhưng hắn
đã chết, hắn cứ chết như vậy… Ta còn cãi nhau với hắn… Ta lại cãi
nhau với hắn….”
” Đại nam nhân cňn khóc thŕnh như vậy, thật khó coi !” Đối phương thở dài, ấn đầu hắn vào trong ngực. “Muốn khóc thì
khóc trong ngực ta, đừng để cho kẻ khác trông thấy.”
Cho dù là khóc, thanh âm Lãnh Tử Diễm cũng rất thấp, nức nở, như sói bị thương.
Khóc đến kiệt sức, ngẩng đầu, khách khứa sớm đã sơ tán, người Quân gia phối
hợp với cảnh sát điều tra hiện trường, từng gương mặt nghiêm túc.
Quân Ngân chết?
Lãnh Tử Diễm vẫn cảm thấy không thể tin được.
Quân Ngân tao nhã kia, sao có thể chết dễ dàng như vậy?
Hai chân như nhũn ra, không thể không dựa vào nam nhân trước mặt để đứng
thẳng, trong ánh mắt đối phương có âm cần thân thiết, Lănh Tử Diễm lại
không có tâm tư suy đoán.
Tay run cầm cập lấy điện thoại di động ra.
Vô số cuộc gọi nhỡ, còn một cái tin nhắn.
Tin nhắn đến từ Lăng Diệp, thời gian hẳn là lúc hắn đánh nhau với Tần Hiên: bệ hạ băng hà đêm qua, phụ thân phong tỏa tin tức, ta cũng vừa mới biết được. Ngươi chú ý một chút, xong hôn lễ gọi lại cho ta.
Lãnh Tử Diễm che mặt, lộ ra một nụ cười so với khóc còn bi thương hơn.
Nếu hắn thấy tin nhắn này sớm một chút, biết bệ hạ băng hà sớm một chút, có lẽ hắn sẽ sớm cảnh giác, thậm chí bắt được sát thủ trà trộn vào đại
sảnh, nhưng bây giờ nói những thứ đó thì được cái gì?
Di động lại kịch liệt rung lên.
Thân thể cứng ngắc hung hăng run rẩy theo rung động từ điện thoại, hắn ấn
nút nói chuyện, tận lực làm thanh âm mình nghe không yếu ớt. “Tạ thúc,
chuyện gì?”
Một giây trước, hắn còn vì tin dữ liên tiếp ðến mà vô pháp ðứng thẳng, giây kế tiếp, hắn lại phải chỉnh hảo y phục, làm ngýời thừa kế Lãnh gia, diện vô biểu tình lái xe đến trước bệnh viện tốt nhất của Lãnh gia.
Tướng quân thình lình tiến công.
Quân Ngân bị ám sát bỏ mình.
Ngay cả phụ thân cũng gặp phải tai nạn giao thông, sống chết chưa rõ.
” Thiếu gia…” Tạ thúc vừa thấy hắn đến, lập tức nhào lên người hắn. “Thiếu gia…. Tiên sinh hắn…”
Lănh Tử Diễm nh́n ánh đèn cửa phòng cấp cứu lấp lánh, nâng Tạ thúc dậy, ngữ
thái chậm rãi, lại cực kỳ kiên định. “Phụ thân không có việc gì.”
” Thiếu gia….”
Tạ thúc còn hơn Lãnh Thừa Phong mười tuổi, bình thường căn bản không nhìn
ra đã cao tuổi, lúc này đột nhiên bị biến cố, nét già lộ sạch, y nghẹn
khóc nói. “Buổi sáng lúc tiên sinh xuất môn còn bảo ta coi nhà bếp làm
chút đồ ăn nhẹ, nói hôm nay là cuối tuần, thiếu gia tham gia hôn lễ Quân thiếu gia xong có thể sẽ về nhà một chuyến… Không ngờ, tiên sinh
hắn…”
Lãnh Tử Diễm cau mày xuống, ánh sáng ảm đạm của bệnh viện chiếu lên khuôn mặt tái nhợt, như quét một tầng bóng tối nồng đậm.
Lãnh Tử Diễm tới nhanh, những người khác của Lãnh gia cũng không chậm, không đến nửa giờ, các nhân vật mấu chốt trong gia tộc lần lượt có mặt.
Thời buổi rối loạn, chức tộc trưởng tựa như củ khoai lang phỏng tay, ai cũng không còn tâm tư tranh quyền đoạ lợi, chỉ trông mong Lãnh Thừa Phong có thể cố vượt qua, bảo trụ Lãnh gia, hoặc….
Có người lơ đãng đem ánh mắt liếc về phía Lãnh Tử Diễm – ngồi đến thẳng tắp, đầu dựa lên
tường băng lãnh phía sau, tuy thoạt nhìn có chút mỏi mệt, ngũ quan anh
tuấn lại cực kỳ kiên nghị, khiến người ta bất giác sinh tâm tin cậy.
” Tử Diễm…” Tam lão gia vẫy gọi hắn.
Lãnh Tử Diễm ngồi qua, hơi cúi đầu, thần thái cung kính, bộ dạng chăm chú lắng nghe.
” Quân Ngân chết thật?”
Lãnh Tử Diễm chằm chằm nhìn sàn nhà, nửa ngày, mới nhẹ giọng nói. “Ta nhìn thấy… Là thế.”
Tam lão gia thở dài. “Ta cùng với phụ thân hắn là bạn lâu năm, trước khi
gặp chuyện không may, phụ thân hắn vẫn nhờ ta hảo hảo chăm sóc Quân
Ngân, nhưng…” Lão dường như nói không được, lại buông tiếng thở dài.
“Nhà chúng ta… Có lỗi với họ, hậu sự của Quân Ngân, ngươi có thể giúp
đỡ, cũng là bù đắp phần này, cũng không cần tránh nghi ngờ gì, Tướng
quân ngay từ đầu chính là muốn hủy diệt chúng ta.”
Lãnh Tử Diễm không nói tiếp.
Tam lão gia vỗ vỗ tay hắn. “Quân Ngân chết rồi, Quân gia xem như xong, may
mà nhà chúng ta còn ngươi. Thừa Phong lần này lành ít dữ nhiều, ngươi..
Cũng không thể lại xảy ra chuyện nữa.” Lão lấy khăn tay lau mắt, phảng
phất như lơ đãng hỏi. “Ngươi cùng hai vị Tướng quân công tử quan hệ rất
tốt?”
” Lăng Dã từng được phụ thân mang về ở trong nhà một khoảng thời gian… Lăng Diệp cùng ta từ nhỏ thân quen, quan hệ…” Lãnh Tử
Diễm hơi dừng một chút. “Cũng không tệ lắm.”
Tam lăo gia bi phẫn nện gậy. “Tướng quân sao cũng không nể phần những tiểu bối các ngươi, lưu chút tình cảm.”
Nể phần hắn? Sợ là phải đuổi cùng giết tận!
Bình luận