” Ngươi rất lưu luyến mùi vị của hắn?”
” Chưa có nói!”
” Ta nghĩ rằng đem ngươi chuyển trường là có thể cắt đứt quan hệ của các ngươi, hiện tại xem ra thật sự không thể.”
Lãnh Thừa Phong tức giận dâng trào.
” Còn không mau đi!”
Ban nãy trầm mê tình sự, còn không cảm nhận được, bây giờ mới cảm thấy toàn thân đều đau, nhất là mắt cá chân vỡ xương, động một chút cũng khó.
Trên người Lãnh Tử Diễm không phải máu chính là tinh dịch, đừng nói khí
phách quý tộc, dù là bình dân cũng sẽ không coi nhẹ lễ nghi như hắn.
Lãnh Thừa Phong xoa xoa trán, hoài nghi mạch máu dưới da sẽ bị thằng con mình chọc cho nổ.
Quản gia thân tính vươn tay.
” Thiếu gia, ta đến dìu ngươi.”
Đã trải qua hai trận ẩu đả, mỗi trận đều kịch liệt kinh hoàng, da bọc
thiết còn chịu không nổi nói chi Lãnh Tử Diễm toàn thân thương tích. Hắn đương nhiên sẽ không cự tuyệt hảo ý của quản gia, được đối phương dìu,
khập khiễng đi theo phụ thân ra khỏi cục cảnh sát.
Mưa bên ngoài còn đang tí tách rơi xuống, hàn khí đập vào mặt.
Lên xe không lâu, Lãnh Tử Diễm liền mê man, hắn gắt gao cuộn mình, thân hình cao lớn thoạt nhìn có vài phần yếu ớt khó thấy.
” Bật nhiệt độ cao hơn một chút.”
Lãnh Thừa Phong thản nhiên hạ lệnh.
Sau khi điều chỉnh nhiệt độ, quản gia thấp giọng hỏi Lãnh Thừa Phong ngồi phía sau.
” Gia chủ, cần trị những kẻ kia không?”
” Đều phế tay chân hết đi!”
Thanh âm đạm mạc không mang theo chút nhiệt độ.
” Bên Hạ cục trưởng….”
” Hắn đụng đến con trai ta, chẳng lẽ ta còn phải nuốt giận?”
Lãnh Thừa Phong nhấc mày, giữa ánh mắt có khí thế bạo ngược, một lát sau, y lại thần sắc ôn hoà.
” Bây giờ tình thế phức tạp, Lãnh gia chúng ta chắc chắn không thể yếu thế, một khi yếu thế liền thua.”
” Ta hiểu rồi, gia chủ.”
Lãnh Thừa Phong nhẹ nâng chân Lãnh Tử Diễm lên.
Khớp xương mắt cá chân đều bị bóp nát, hơn nữa vì không điều trị kịp thời, mắt cá chân sưng cao cao, thoạt nhìn cực kỳ đáng sợ.
Tuy nói bác sĩ của Lãnh gia có thể khôi phục cái chân này lại như cũ, nhưng chắc chắn khó tránh khỏi phải chịu chút khổ.
Lãnh Thừa Phong cẩn thận sờ cái mắt cá chân sưng tấy, Lãnh Tử Diễm lập tức
nhăn mày, kêu lên một tiếng đau đớn, suýt nữa tỉnh lại.
Lãnh Thừa Phong trầm lặng nhìn nhi tử mình, ánh mắt hơi thâm trầm lại có chút xa xăm.
Y bỗng nhiên nhớ lại hình ảnh đứa con lặng yên vô hại nằm bên cạnh mình thế này, đã rất nhiều năm rồi chưa hề thấy qua.
Mẫu thân Bạch Lâm của Lãnh Tử Diễm xuất thân từ Bạch gia.
Bất đồng với hai nhà Quân Lãnh tồn tại xa xưa cùng Hoàng thất, lịch sử Bạch gia bất quá chỉ mới năm mươi năm ngắn ngủi. Nhưng chính trong năm mươi
năm ngắn ngủi này, Bạch gia từ một bang phái giang hồ phát triển trở
thành kẻ cầm đầu đế quốc bóng tối, cướp lấy thu vào hai phần ba chất xám cả nước, sau khi gót chân đứng vững, Bạch gia bắt đầu khuếch trương thế lực về hướng xã hội thượng lưu, Bạch gia gia chủ thấy Lãnh Thừa Phong
trẻ tuổi, giàu có, tài hoa, muốn gả cô con gái thanh xuân xinh đẹp cho
y.
Hoàng thất cùng Tướng quân phủ kết thông gia, tạo thành áp lực cực đại cho Lãnh gia, Lãnh Thừa Phong quyết đoán đáp ứng Bạch gia. Lãnh Thừa Phong tướng mạo tuấn mỹ, tuy nói năng thận trọng khó gần nhưng vẫn là đối tượng các mỹ nữ tài danh tranh giành theo đuổi. Chỉ là Bạch Lâm
trong lòng có tâm sự, sau khi đến Lãnh gia vẫn hay sầu muộn, vừa sinh hạ Lãnh Tử Diễm không bao lâu liền vội vã cùng tình nhân cũ chạy trốn ra
nước ngoài.
Ngay lúc đó, Bạch gia thiếu chủ tự mình giải thích
với Lãnh Thừa Phong, nhưng không đề cập tới việc bắt em gái quay về. E
cũng là huynh muội tình thâm, thân làm huynh trưởng tự cảm thấy hổ thẹn
với muội muội. Lãnh Thừa Phong không có tình cảm gì với Bạch Lâm, sau
khi vui vẻ tiếp nhận mấy cái sản nghiệp Bạch gia bồi tội liền mang con
trai đi giám định DNA, xác định là của nhà mình liền toàn tâm toàn ý bồi dưỡng người thừa kế.
Lãnh Thừa Phong không có nhiều hứng thú với nữ nhân, vẫn không tái giá. Lãnh Tử Diễm chỉ có cha không có mẹ, hồi
nhỏ thì luôn quấn lấy phụ thân nhà mình. Mà người thừa kế Lãnh Thừa
Phong cần phải là một kẻ lãnh huyết kiên nghị. Tiểu hài tử yếu đuối nhào tới giang hai tay muốn ôm y một cái, hậu quả đương nhiên là bị y một
cước đá cho lết trên đất.
Khóc? Càng khóc, Lãnh Thừa Phong càng
phiền, chịu không nổi tiểu hài tử nữa thì phạt, đánh đòn, cái mông nhỏ
nộn nộn thường hay bị y đánh cho vừa sưng vừa đỏ. Y đánh một cái, Lãnh
Tử Diễm khóc một tiếng, đánh tới lúc sau tiếng cũng tắt, tròng mắt đen
ngòm chảy ra nước mắt, bộ dạng ngàn vạn lần đáng thương.
Những
người cha khác chắc chắn sẽ cho con mình mấy cục kẹo đường, dỗ dành an
ủi, nhưng Lãnh Thừa Phong thì không… Y chưa bao giờ biết… Tiểu hài
tử rất thích ăn kẹo…
Lúc sấm nổ, con trai chui vào ổ chăn y,
cái đầu xù xù vùi trước ngực y, kinh hoảng đến không nhúc nhích. Người
thừa kế Lãnh gia sao có thể sợ sét đánh? Nói ra không phải chọc cho kẻ
khác chê cười? Y xốc chăn lên, lôi cổ áo thằng con ném xuống giường,
ngày hôm sau thức dậy, thấy đứa con cuộn tròn ở góc tường, quầng mắt đen thùi lùi, e là một đêm không ngủ.
Lúc nhi tử năm tuổi, bắt đầu không còn quấn lấy y.
Lúc mười tuổi, không cùng y nói chuyện nữa.
Lúc mười lăm tuổi, biết cãi lại y.
Lúc mười bảy tuổi, bắt đầu chơi nam nhân, còn là kẻ muốn bị làm.
Nhi tử hai mươi tuổi, tính tình càng lúc càng làm người ta đoán không được.
Khi thì âm trầm khi thì kiêu ngạo, khi thì lãnh khốc khi thì phản nghịch.
Lãnh Thừa Phong cảm thấy, đứa con đang rời xa mình.
Y quay đầu nhìn ra ngoài xe, cửa kính xe lờ mờ mưa gió.
Trong tầm mắt… Một mảnh sương mù mênh mông trắng bạc…
Bình luận