Một mặt, dù sao cũng là quan hệ huyết thống, lẻ loi phiêu bạc nhiều năm như vậy, đột ngột có một huynh trưởng, sao lại mất hứng?
Một mặt khác, Dã Kê lại nơi nơi chốn chốn muốn so sánh với đối phương.
Kết quả so sánh là mình không thắng được.
Dã Kê không phải một kẻ dễ dàng nhận thua, không thắng được liền mai phục, ngoài mặt hòa thuận vui vẻ, sau lưng âm thầm tỉ thí. Lần trước Lăng
Diệp thiếu tiền mình phải mất mặt chạy đi làm công, Dã Kê đắc ý mấy
ngày, thường hay lấy việc này đâm chọc thần kinh mẫn cảm của Lăng Diệp.
Ngoại trừ những thứ đó, hễ vừa thấy Lãnh Tử Diễm không cho Lăng Diệp tươi mặt nổi, lập tức bỏ đá xuống giếng. Lãnh Tử Diễm tính tình không coi là
hảo, đối xử với người lạ quấn hắn xấu xa ác liệt. Nhưng Dã Kê không phải người lạ, y là “đệ đệ” ngoài mặt của Lãnh Tử Diễm, “người vô tư hiến
dâng” cam tâm tình nguyện bị Lãnh gia lợi dụng. Lãnh Tử Diễm tuy lập
trường vẫn kiên định, nhưng cũng không làm loạn cùng Dã Kê nữa, lại
khoan nhượng Dã Kê ngốc bên cạnh mình, luôn luôn chọc cười nhốn nháo.
Bất quá… Việc hôm nay…
Không thể nghi ngờ, nam nhân kiêu ngạo đến chết này sẽ hận chết Dã Kê.
Ba một tiếng, hung khí kinh khủng rốt cuộc hoàn toàn thoát khỏi tràng đạo. Huyệt khẩu không thể khép lại, run rẩy mở ra, chất lỏng đỏ trắng đan
xen dính quánh ướt bên trên, rất giống bị mấy người cường bạo qua, thoạt nhìn vô cùng thê thảm.
Hắc báo từ từ nhảy xuống đất, lui mạnh mấy bước, làm ra tư thế phòng vệ.
” Ngao -“
Quả nhiên – ngân báo từng bước tới gần.
Hình thể tuấn mỹ vẽ ra đường cong ưu mỹ trên không trung, rơi xuống đất, một ngụm gặm lấy nó.
Hắc báo thê lương kêu to, mùi máu tanh lại tràn ngập cả phòng.
Một phút đồng hồ sau.
Bốn nam nhân hắc y từ cửa sổ nhảy xuống, bên trong căn phòng chật hẹp giống như có cuồng phong mới vừa đổ bộ qua, ngoại trừ giường gỗ, chỗ có thể
đánh toàn bộ bị hai con báo lăn lộn khắp nơi.
Ánh mắt người cầm
đầu cùng Lãnh Tử Diễm chạm nhau ở không trung một cái, dời mắt, chuyển
về phía hai con báo đang cắn xé nhau, cung kính nói. “Thiếu gia, Tướng
quân bảo chúng ta mang nhị thiếu gia trở về.”
Lưng ngân báo bị xé ra ba vết rách to, máu chảy đầm đìa, da thịt cũng lộ ra. Nhưng điểm
thương ấy so với hắc báo, thật sự không đáng nhắc tới. Hắc báo một thân
da lông vốn phiêu lượng đen bóng hiện giờ không một chỗ nguyên vẹn, móng vuốt nó cùng móng vuốt ngân báo gắt gao bấu vào nhau, hai mắt sung
huyết, không chút sợ hãi hướng ngân báo điên cuồng gầm rú.
Hai con báo hình thể tương đương cùng cỡ.
Ngân báo có thể thắng, đều là dựa vào chiến thuật dũng mãnh cùng hàm răng sắc nhọn.
Mắt thấy hai người không có chút ý tắt lửa, ngýời cầm ðầu không thể không
nói. “Thiếu gia, nếu ngài không dừng tay, ta liền phân phó thú nhân ðợi ở bên ngoài tiến vào, Lãnh thiếu gia xích thân lỏa thể, một thân dấu vết
tình dục, nếu bị người ngoài thấy…”
” Ngao -” Gã còn chưa dứt lời, ngân báo lại giận dữ, gặm lưng hắc báo thô bạo quăng mấy vòng, trực tiếp ném ra cửa sổ.
Ngoại trừ tiếng cửa sổ vỡ, không nghe thấy âm thanh vật nặng rơi xuống đất, đương nhiên bên ngoài có người tiếp được.
” Nói với phụ thân, giáo dục nó hảo chút, đừng mất thể diện ở trước mặt
ta.” Đồng tử màu bạc hơi câu lên. “Các ngươi, trong mười giây, cút khỏi
địa bàn của ta!”
Đồng tử bạc vốn lạnh lẽo hiện lên chút tia sáng, tựa sao băng quét qua bóng đêm đen như mực.
Khí tức lạnh lùng biến mất như thủy triều, y thở dài, chậm chạp bước thong
thả đến bên giường, cẩn thận dò xét hậu đình đầy kín thương tích của
Lãnh Tử Diễm.
” Ngươi làm gì?” Lãnh Tử Diễm yếu ớt nằm đó bỗng nhiên lạnh như băng.
Y tận lực thả nhẹ âm thanh. ” Nước bọt của ta có hiệu dụng điều trị, ít ra… Trước giúp ngươi cầm máu.”
Thân thể căng thẳng chậm rãi thả lỏng, Lãnh Tử Diễm một lần nữa nằm xuống,
nhắm mắt lại, mặc ngân báo liếm phía dưới hắn sạch sẽ.
Động tác
ngân báo vừa chậm vừa mềm, thật sự không hợp với thân hình tràn ngập uy
nghiêm của y, chỗ bị liếm qua, đau đớn như hỏa thiêu quả nhiên giảm bớt
không ít, bất quá, cũng chỉ là giảm bớt thôi, không có nghĩa là không
đau.
Hai tay vẫn theo quán tính nắm thành quyền, Lãnh Tử Diễm cảm thấy việc mình bị thú cường bạo rất không chân thật.
Hắn phải nổi giận, phải oán hận, phải cầm hoả tiễn làm toàn bộ họ Lăng nổ banh xác.
Lỡ như Quân Ngân biết rồi thì sao?
Đối với tính phóng đãng không chịu nổi của mình, Quân Ngân vốn phê bình kín đáo, cái này, trực tiếp làm cùng dã thú, Quân Ngân sẽ nghĩ thế nào? Y
liệu có thể cho rằng hắn là muốn tìm kích thích, mới đi kiếm một con báo đến chơi không, y liệu có thể tin, dưới thân cái loại quái vật khổng lồ kia, hắn quả thật không chút sức phản kháng?
Tình cảm vốn đại khủng hoảng của họ làm thế nào hợp lại…
Họ Lăng đích thực đáng chết.
Nhưng hắn lại vừa mắng họ Lăng đáng chết, vừa cho phép con ngân báo họ Lăng kia giúp hắn liếm thương khẩu.
Một thân vết tích tình dục giao hợp cùng dã thú… Mất mặt đến mức hắn hận
không thể tìm một gian phòng giấu mình cho hảo, ai cũng không cho biết.
Tại sao hắn muốn đem thương khẩu dơ bẩn lại yếu ớt, khủng khiếp đến mức bản thân cũng không dám nhìn vô tư bày ra trước mặt Lăng Diệp?
Dù họ từng vô số lần trần trụi nhìn nhau, hắn cũng không cần phải không biết nhục nhã như thế.
Lãnh Tử Diễm hỗn loạn.
Đầu óc hỗn loạn đột nhiên thanh tỉnh.
Đầu lưỡi cực đại bất cẩn đụng phải nam căn phía trước hắn, Lãnh Tử Diễm
lạnh lùng nghĩ, nếu y dám khiêu khích cái thứ kia của hắn, hắn chắc chắn đâm mù mắt báo của y, rồi…
Rất tốt, y rất ngoan ngoãn lui trở
về, quả nhiên bất đồng với đệ đệ mặt người dạ thú của y. Lãnh Tử Diễm
lại thả lỏng thân thể, hưởng thụ ngân báo phục vụ.
Hắn thật sự quá mệt quá đau, mắt cũng không muốn mở.
Y ở đây, hắn rất an tâm.
Không có ai dám đến chạm vào hắn, dù hắn xích thân lỏa thể, dù hắn vừa mới bị dã thú thao qua, y cũng sẽ không cýời hắn.
Liếm sạch, y tới gần, cọ bả vai hắn. “Chúng ta coi như bị chó cắn, ân?”
” Bị cắn chính là ta.”
Y ngẩng mạnh đầu, trong tầm mắt là cái gáy im lặng của hắn, trầm lặng…. Như một pho tượng điêu khắc đã sừng sững rất nhiều năm. Có lẽ y tồn
tại, chỉ là vì ở một đêm như vậy chạy tới nói với hắn. ‘ Hắc, không sao, ngươi còn có ta. Vô luận phát sinh chuyện gì, ta đều ở cùng ngươi, vĩnh viễn mãi mãi, không rời khỏi.’
Lăng Diệp không biết sao mình lại đột ngột trở nên nhu tình như thế.
Trong lồng ngực sầu muộn, vừa chua vừa chát, đau lòng mằn mặn lặng lẽ bốc
lên, trôi trong không khí, dập dờn bập bềnh, trái tim cứng rắn mềm như
bọt biển.
Dùng sức bóp một cái, đầu ngón tay đều là nước.
Tâm tình này hình như không thích hợp với hình báo uy mãnh của mình, ngay
sau đó, Lăng Diệp biến lại hình người, sờ nhẹ lên tóc sau gáy Lãnh Tử
Diễm. “Vậy… Chúng ta làm sao đây?”
Lãnh Tử Diễm lại nhắc lại. “Là ta, không phải ngươi.”
Hắn đã chuẩn bị cười lạnh, nếu hắn cười lạnh, hắn sẽ lập tức không chút kém cỏi: Người thú hai đường, Lăng thiếu gia, ngươi đi con đường dương
quang của ngươi, ta qua cầu độc mộc của ta, chúng ta không mấy liên
quan, ngươi đừng luôn mồm nói chúng ta như là một thể. Chuyện phải phiền não phải thống khổ này, đều là chuyện của một mình ta.
Lãnh Tử Diễm nghĩ sẵn trong đầu, không ngờ, người sau lưng nhẹ ôm lấy hắn.
” Xin lỗi, đều là ta không tốt…”
Bình luận