vào xoang mũi, ngứa, hắn đỏ mắt rút khăn giấy ra, thô bạo chùi chùi, ném vào thùng rác.
Người kia biến mất mấy ngày, Hoàng Ảnh nói là bá
mẫu bị bệnh, ở Tướng quân phủ bồi, cũng không biết khi nào mới trở về.
Lãnh Tử Diễm lùa một ngụm cơm, lấy cách nói của Hoàng Ảnh cũng không sao tin được, dù là bồi bá mẫu, gọi một cú điện thoại chẳng lẽ không được
sao, lại còn phải tắt máy?
Quen có Lăng Diệp bên cạnh, người kia
đột ngột không ở đây, bệnh tật trên người kéo tới phía sau tiếp trước,
lúc tức ngực, lúc muốn nôn, cơm cũng ăn không vô.
Đều do người kia đối với hắn quá tốt, làm hắn quen.
— Ngay cả bản thân Lãnh thiếu gia cũng thừa nhận, cái tốt kia là tốt đến mức nào.
Lắc đầu, buộc bản thân ăn hết đồ ăn mua về. Từ sau lần nôn mửa ở nhà ăn hồi trước, hắn đều quay về phòng ký túc xá ăn cơm, như vậy có thể tránh để
người quen vừa thấy hắn liền hỏi bị làm sao.
Chuyện của hắn cùng
Lăng Diệp người trong trường học đều biết, còn thiếu điều chưa lên báo
trường. Trước kia khi kết giao cùng đối tượng bên ngoài, khí thế Lãnh
thiếu gia vừa thấy liền biết chính là ở mặt trên – trên thực tế cũng
không có ai hoài nghi. Nhưng cùng Lăng Diệp thì không giống vậy, dù hắn
ra sức vò tóc Lăng Diệp, dù hắn đem gương mặt lạnh lùng kia ngắt thành
đầu heo, đám công tử bạn thân vẫn cứ cười đùa trêu ghẹo. “Oh, làm phản
à?”
Lãnh Tử Diễm luôn luôn mẫn cảm đối với những chuyện kiểu này, phiền nhất là bị người khác bàn tán, nhưng lại có một chút bất đồng.
Lần trước Lăng Diệp cũng mất tích mấy ngày, lúc ấy khi bị hỏi người đi đâu
rồi, trong lòng hắn đem Lăng Diệp lăng trì xử tử một vạn lần, lần này
lại là tình huống đồng dạng, nhưng hình như hơi không giống, ít nhất
không phản cảm như vậy, thậm chí cảm thấy hắn đương nhiên phải biết hành tung Lăng Diệp, trong lòng cũng chỉ cân nhắc đem y quẳng xuống quất roi thôi – phải nhẹ hơn lăng trì một chút.
Lãnh Tử Diễm lấy giấy bút ra, vẽ một trục thời gian có mũi tên hướng tới, chính giữa khoanh một
vòng, giương nanh múa vuốt viết vào bốn chữ “Dã Kê thú hóa”, đầu bút máy đè thủng giấy, đủ thấy lúc viết cái tên này, hắn có bao nhiêu căm hận.
Dùng bút đỏ đánh một cái dấu chéo thê lương thật lớn trên “Dã Kê thú
hóa”, lại dùng bút xanh viết bên trái trục thời gian “Quân Ngân Lăng
Diệp”, suy nghĩ, giữa khoảng trắng điền vào ký hiệu “Lớn hơn”, bên phải
cũng ghi hai cái tên giống vậy, nhưng do dự thật lâu ở khoảng trắng, tần ngần không thể viết, hắn phun một ngụm khí ra, định ra ngày ở đầu mút
bên phải trục thời gian, “Ngày 31 tháng 12”, chủ nhật tới nữa, cách hiện tại, còn mười ngày.
Hắn chậm rãi gấp giấy lại, mười ngày… Sau mười ngày, vô luận thế nào cũng phải minh bạch.
Lớn hơn… Bằng… Nhỏ hơn…
Lăng Diệp hai ngày sau mới xuất hiện, mặc áo lông màu trắng, mập ú như một
trái cầu, trên mặt có chút tái nhợt, môi cũng khô khốc, bộ dạng rất
giống mấy ngày rồi không có uống nước. Lãnh Tử Diễm tinh mắt nhìn ra
trên môi có không ít vết rách đã xử lý, hẳn là tự mình cắn ra, hắn không hỏi nhiều, sau khi để người vào, rót một ly nước ấm cho y. “Bá mẫu thế
nào?”
” Mẫu thân ta tim vẫn không tốt, lần này tái phát thôi.”
Lăng Diệp kéo người ôm lấy, cẩn thận nhìn, mày lập tức xoắn thành bánh
quai chèo. “Ngươi bị cảm cúm?”
Lãnh Tử Diễm mím môi dưới. ” Rất nặng.”
” Không uống thuốc?”
” Uống mấy viên, càng uống càng muốn ói, không muốn uống.”
” Ngươi…” Lăng Diệp giận không thể nhịn. “Bị bệnh cũng không biết mặc
nhiều một chút, thật là…” Ngữ khí oán giận về sau cuối cùng chậm
xuống, kéo người vào ổ chăn, gắt gao đắp chặt. “Hảo hảo nằm, ta ra ngoài mua thuốc cho ngươi.”
Lăng Diệp nhanh chóng trở về, xách một túi thuốc, thuốc bột, thuốc viên, xi rô, các loại thuốc được sản xuất, cái
gì cần có đều có.
Lãnh Tử Diễm thản nhiên nhìn, nhắc nhở. “Ngươi lấy tiền của ta.”
” Im miệng!!” Lăng Diệp mở bình xi rô ra, múc một muỗng uy đến miệng
người nào đó. “Thử cái này đi, bác sĩ nói rất ngọt, hẳn là sẽ không muốn ói.”
” Ói ra thì sao?” Lãnh Tử Diễm hỏi.
” Đổi thuốc!”
Người này thật sự chưa từng uống thuốc sao, y không biết thuốc không thể uống lộn xộn? Còn làm ra bộ dạng hiểu biết…. Lãnh Tử Diễm có chút xem
thường, uống mấy muỗng, lại uống thuốc bột Lăng Diệp pha hảo, nhưng
thuốc viên vô luận thế nào cũng không chịu nuốt, đắp mền liền ngủ. Lơ mơ ngủ đến chiều, lúc mở mắt, vầng sáng trời chiều mờ nhạt vừa vặn chiếu
trên mặt người kia, Lãnh Tử Diễm hõi hoảng hốt, một chớp mắt nào ðó, hắn cho rằng kỳ thực ðó là Quân Ngân, mắt Quân Ngân, mũi Quân Ngân, môi
Quân Ngân, lúc hắn bị bệnh, là Quân Ngân ở cùng hắn, nhiệt ðộ cõ thể ấm
áp thấu thẳng tới ðáy lòng.
Quân Ngân Quân Ngân Quân Ngân…. Cái tên này quấn quanh hắn tựa như ma chướng, từ khi hắn mười bảy tuổi đến
hai mươi tuổi, hoặc có lẽ sớm hơn, đúng, sớm hơn, từ lúc không biết bản
thân mình thích nam nhân, ánh mắt hắn cũng đã đặt trên người Quân Ngân
mất rồi. Lần đầu tiên gặp mặt hắn liền nghĩ, người kia thật ôn nhu, động tác cầm dao nĩa còn muốn tao nhã hơn lễ nghi của giáo sư, lúc nói
chuyện bao giờ cũng mang nụ cười nhè nhẹ, tay cũng là trong suốt, đầu
ngón tay thon đến xinh đẹp, vươn qua, có thể làm tâm của ngươi đập tăng
tốc.
Còn Lăng Diệp… Trên bàn tay dính nước mũi đều là bùn, hơi một tí liền khóc, còn mặt dày muốn hắn dắt y…
Lãnh Tử Diễm nhăn nhăn mũi, nước mũi lại xuống… Hắn ngẩng đầu lên, vội
vàng rút giấy, lại đụng phải một bàn tay… Hắn sửng sốt.
Cánh
mũi bị khăn giấy bao trùm, hắn ngước mắt, người kia cau mày, mắt ngáy
ngủ mông lung, trên mặt vẫn có chút mệt mỏi. “Sao không hỉ mũi?”
” Ngươi bịt ta sao ta hỉ được?” Lãnh Tử Diễm đoạt giấy qua, vừa hỉ mũi vừa nói không rõ ràng. “Mấy ngày nay không ngủ?”
” Ân…?”
Tỉ mỉ sờ soạng mặt Lăng Diệp. “Này, ngươi bị ngược đãi?”
Bình luận