Từ đầu Gia Minh đã biết chuyện Vĩnh Thịnh bang biến mất sẽ khơi dậy giao tranh chính diện giữa hai bang phái, hắn hi vọng Liễu Chính được an toàn, mà Viêm Hoàng Giác Tỉnh cần Giang Hải được ổn định. Sau tối nay, thế lực tương đối mạnh hơn là Tam Thanh bang hẳn là sẽ hết sức duy trì hoà bình bằng thái độ phòng thủ, chỉ cần bọn họ không chủ động khai chiến thì Sa Trúc bang cũng sẽ không có người gây sự đến nỗi phải giải quyết chết sống. Như vậy sẽ bảo đảm sự ổn định của thành phố Giang Hải, mà Sa Trúc bang cũng sẽ không có thêm kẻ địch lợi hại hơn nữa. Với lực lượng của một người, đây là tất cả những gì hắn có thể làm cho Sa Sa.
Ngủ bốn giờ, hơn tám giờ sáng mới tỉnh lại, Liễu Chính đã ở dưới lầu chờ ăn điểm tâm, thấy Linh Tĩnh, Sa Sa và Gia Minh vẫn còn ngủ ngon liền không khỏi cảm thán ngây ngô cũng là một loại hạnh phúc. Tối hôm qua ba người làm mất mặt Hoa Vi tại bữa tiệc như vậy, một khi Tam Thanh bang trả thù thì sẽ không phải chuyện đùa, nếu là người bình thường thì đã sớm bị doạ đến run lẩy bẩy, mà mình cũng vì nghênh đón chuyện Tam Thanh bang trả thù mà mất ngủ cả đêm, nào ngờ bọn chúng vẫn ngủ thoải mái như vậy.
Theo tính toán của Liễu Chính, ít nhất trước khi kết thúc chuyện với Tam Thanh bang, ba người phải từ bỏ tất cả không gian riêng của mình, bất kể đi đâu đều phải có mười mấy hai mươi người đi theo, dĩ nhiên, tốt nhất là tất cả đều ngoan ngoãn ở nhà. Bởi vì liên quan đến mạng người, thái độ của Liễu Chính vô cùng kiên quyết, ba người cũng chỉ có thể bất đắc dĩ làm theo. Lúc này Linh Tĩnh và Sa Sa đã biết Gia Minh đã giải quyết xong mọi chuyện, nhưng đương nhiên là không thể nói ra được.
Cũng may vài ngày sau Hoa Vi đã chủ động đến tìm Liễu Chính để đàm phán, thái độ rất khiêm tốn. Mặc dù vẫn hơi nghi ngờ nhưng đến cuối cùng, Liễu Chính cũng hiểu loáng thoáng rằng có nhân vật lớn đã giải quyết xong chuyện này cho mấy người Gia Minh. Cuộc đàm phán này xem như đến kịp, bởi vì sau lần đó có một vài chuyện xảy ra. Liễu Chính đã chuẩn bị sẽ khai chiến toàn diện với Tam Thanh bang, thậm chí Sa Sa còn muốn tự mình xông lên chém người. Nếu như chậm một thời gian, đoán chừng tại Giang Hải sẽ xảy ra tranh đoạt kịch liệt nhất giữa xã hội đen từ trước đến nay. Đương nhiên chuyện này sẽ nói sau, tạm thời không nhắc đến nữa.
Chuyện Hoa gia bị người viếng thăm tạm thời vẫn chưa bị truyền ra, không khí của xã hội đen tại Giang Hải vẫn vô cùng khẩn trương, một số bang phái nhỏ đang âm thầm chú ý xem có thể xảy ra đánh nhau chết sống hay không, tất cả người của Sa Trúc bang và Tam Thanh bang đều bận rộn chuẩn bị khai chiến, phía cục cảnh sát cũng vô cùng khẩn trương chuẩn bị cho việc khống chế hướng phát triển của tình hình. Liễu Chính cho người trong bang đến quanh Diệp thị võ quán để bảo vệ, bởi vì trong thời gian ngắn vẫn chưa sắp xếp được chỗ ở hài lòng cho Sa Sa, một đám người liền tạm thời ở lại khách sạn này, chơi mấy trò chơi như điện tử, đánh bài. Chẳng qua đến một buổi chiều nọ, có một người đến tìm Gia Minh, đó là Đông Phương Uyển.
“Không còn sớm nữa, chuyện cậu đồng ý với mình ngày hôm qua đã chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta đi.”
Mặc váy liền áo màu xanh da trời, áo khoác trắng có viền hoa, giày cao gót ưu nhã, kẹp tóc đơn giản, túi xách tay màu vàng. Đông Phương Uyển vừa hiên ngang đi tới khách sạn, có vẻ đoan trang nhưng lại không làm mất vẻ trẻ trung, nhanh nhẹn, trong vẻ đơn giản lại có chút cao nhã. Nhớ lại chuyện ngày hôm qua, rõ ràng là Lôi Khánh hi vọng có thể kết thành một đôi với Đông Phương Uyển trong dạ tiệc tối nay, chỉ là Đông Phương Uyển lại lôi mình ra làm bia đỡ đạn, lúc đó mình cũng chưa trả lời có đi hay không nhưng rõ ràng đã bị Đông Phương Uyển cho rằng đó là cam chịu. Trong lòng muốn từ chối, chỉ là sau khi Đông Phương Uyển đã làm công tác tư tưởng xong với hai người Linh Tĩnh thì hắn đương nhiên đã không có tư cách để lên tiếng nữa.
“Dạ tiệc hôm nay rất đơn giản, cũng là buổi tụ hội do thế hệ thanh niên trẻ tuổi chúng mình khởi xướng, người lớn tuổi nhất cũng không quá ba mươi, chẳng qua cũng phải nói, rất nhiều người trong số họ đều đã có sự nghiệp, công ty của mình. Hôm nay chúng ta tới đó là vì muốn lôi kéo đầu tư và đơn đặt hàng cho công ty, cậu là tổng giám đốc kỹ thuật của công ty ta, thời gian trước mình và Nghị Đình phải loay hoay với bao nhiêu việc nhưng cũng không tìm cậu, lần này chỉ cần cậu giúp một việc nhỏ như vậy mà thôi… Bởi vì hôm nay Lôi Khánh cũng đến, nếu để hắn thấy được cậu không có ở đó, cậu nói xem hắn sẽ nhìn mình thế nào…”
Công ty trước mắt mới chỉ có ba người, vất vả cực nhọc phát triển sự nghiệp, nghe tựa như một câu chuyện xưa thật ấm áp, về chuyện Gia Minh bán phát minh cho Đông Phương Uyển sau đó trở thành tổng giám đốc kỹ thuật cho công ty của nàng. Linh Tĩnh và Sa Sa đương nhiên cũng biết, lúc ấy Gia Minh chỉ nói mình chẳng qua chỉ có tên trên danh nghĩa, nhưng lúc này nghe Đông Phượng Uyển nói, thái độ hoàn toàn không để ý của Gia Minh thực sự khiến người ta không biết nói gì. Mặc dù chuyện hai cô bé gây dựng sự nghiệp nghe khá kỳ quái, nhưng các nàng vất vả cực nhọc cống hiến vì công ty mà một người đàn ông lại không giúp được gì, như vậy làm sao coi được. Sau khi thân thiết mà hữu hảo nói chuyện với Đông Phương Uyển, Gia Minh liền bị cho mượn mà không có chút chủ quyền nào. Nguồn truyện: TruyệnHay.co
“Giúp Đông Phương Uyển ngăn cản những con ruồi kia cho tốt, không được để Lôi Khánh kia quấy rầy cậu ấy.”
Giết chết tất cả những con ruồi thì sao….
“Nhớ kĩ sau này phải hỗ trợ công ty đồ chơi trong khả năng của mình.”
Nhưng mình chỉ biết giết người, chẳng lẽ lại để mình giết sạch tất cả đối thủ cạnh tranh….
Đem theo chút oán thầm nho nhỏ, Gia Minh vẫn phải lên chiếc xe thể thao của Đông Phương Uyển. Liễu Chính cho người lái hai chiếc xe đi theo phía sau, vốn bọn họ muốn lên xe của Đông Phương Uyển, nhưng đương nhiên là Đông Phương Uyển sẽ không đồng ý, vì vậy những người này đành phải bỏ qua.
“Lại nói, mình biết lái xe đã hơn một năm rồi nha, chỉ là người trong nhà vẫn không cho mình lái xe ra đường. Gần đây cha ở bệnh viện, mà mình cũng qua được kiểm tra lái xe, vì vậy mới mượn được chìa khoá xe của anh mình. Thế nào, chiếc xe này rất phong cách phải không…”
Vô số lần chiến tranh với Gia Minh, đây là lần đầu tiên Đông Phương Uyển chiến thắng, hơn nữa một sự thật khác bị phát hiện ra trước đây cũng được xác minh – quả nhiên muốn thuyết phục Gia Minh thì chỉ cần thuyết phục mấy người bạn bên cạnh hắn là được rồi – tâm tình Đông Phương Uyển vô cùng vui vẻ, trong lòng còn đang hoang tưởng đến tình cảnh sau này Gia Minh không có biện pháp nào trước mặt nàng. Gia Minh thì đang nhàm chán ngắm cảnh, nhìn qua giống như bị người đàn bà xấu xí bao nuôi, cuối cùng bất đắc dĩ phải mang danh nam vũ công đứng đầu bảng… Mặc dù trong mắt bất kì ai, cách nhìn này cũng nên đổi lại, dù sao Đông Phương Uyển vừa vừa có khí chất lại vừa xinh đẹp, mà từ bất kỳ mặt nào nhìn, Gia Minh cũng chỉ khiến người ta cảm thấy bình thường, không có gì đặc biệt cả.
Bình luận