Trong mắt Hạ Diệp Chi có ý cười, tính tình kém giống như Mạc Đình Kiên.
Nhưng mà, bây giờ cô cũng tính là hiểu Mạc Đình Kiên tại sao lại yên tâm như vậy mà giao cô cho Chiến Kình Uyên chăm sóc.
Sự uy hiếp quá mạnh, đều không có ai dám đến gần.
Khá yên tĩnh.
Nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ.
“Diệp Chi.”
Hạ Diệp Chi nghe thấy âm thanh nên ngẩng đầu, liền nhìn thấy Lưu Chiến Hằng đã bước đến trước mặt của cô.
Lúc nãy Mạc Đình Kiên đã từng nói có thể sẽ gặp rất nhiều người mà cô biết, Hạ Diệp Chi đã sớm có chuẩn bị trong lòng.
“Thật trùng hợp” trên mặt Lưu Chiến Hằng mang ý cười, đứng trước mặt Hạ Diệp Chi.
Biểu cảm trên gương mặt của Hạ Diệp Chi hết sức kiềm chế, sắc mặt lạnh lùng nhìn anh ta.
Buổi tiệc này bên ngoài trông có vẻ rất bình thường, nhưng Tạ Ngọc Nam và Lưu Chiến Hằng đều đến, thực tế tiềm ẩn sự nổ chậm .
Không đợi Hạ Diệp Chi mở miệng, Chiến Kình Uyên ngồi cạnh đã nhìn qua bên này, cười khẩy: “Trùng hợp cái gì, nếu Mạc Đình Kiên không đến, cậu có đến không.”
Hạ Diệp Chi nghe thấy sự im lặng.
Chiến Kình Uyên chuyện gì cũng đều hiểu rõ, cái gì cũng dám nói.
Sắc mặt Lưu Chiến Hằng âm trầm nhìn Chiến Kình Uyên: “Cậu ba, đây là chuyện giữa tôi và Mạc Đình Kiên.”
“Phải không? Vậy cậu cứ nhìn chằm chằm vào vợ của người ta làm gì, nhìn tới nhìn lui cũng không phải là của cậu.” Chiến Kình Uyên lười biếng dựa vào sofa, căn bản là không đặt Lưu Chiến Hằng vào trong mắt.
Lưu Chiến Hằng biết kiềm chế hơn Tạ Ngọc Nam, mặc dù sắc mặt của anh ta trông khó coi, nhưng cũng không thể hiện bất kỳ cảm xúc rõ ràng nào.
Lưu Chiến Hằng trầm giọng nói: “Cậu ba Chiến có thể là có chút hiểu lầm với tôi.”
“Cho dù là hiểu lầm thì hiểu lầm của tôi đối với cậu cũng rất sâu, sao, cậu muốn thảo luận với tôi chút không?” Chiến Kình Uyên câu môi, lộ ra một nụ cười chế giễu.
Lưu Chiến Hằng mím môi không nói nữa.
Anh ta đảo mắt nhìn Hạ Diệp Chi liền rời đi.
Hạ Diệp Chi bỗng nhiên cảm thấy cô hiểu lầm Mạc Đình Kiên rồi.
Mạc Đình Kiên nói Chiến Kình Uyên miệng độc là thật.
Sau khi Lưu Chiến Hằng tức giận rời đi, sắc mặt của Chiến Kình Uyên có chút mất kiên nhẫn, giống như là lười đối phó với Lưu Chiến Hằng, nhưng lại vì sự giao phó của Mạc Đình Kiên mới giúp Hạ Diệp Chi đuổi bọn họ.
Hạ Diệp Chi nghiêng đầu nói với ai ta một tiếng: “Cám ơn.”
“Không cần cám ơn, sẽ có lúc các người trả lại.” Chiến Kình Uyên đầu cũng lười ngẩng, giọng điệu lạc lõng.
Sau đó hai người không nói gì với nhau nữa.
…..
Một lúc sau, Mạc Đình Kiên quay trở lại.
Thời Dũng vẫn đi cùng anh.
Vẻ mặt hai người trông rất bình tĩnh, Hạ Diệp Chi cũng không đoán được bọn họ là đã làm chuyện gì.
“Có mệt không?” Mạc Đình Kiên ngồi xuống bên cạnh Hạ Diệp Chi, vươn tay chỉnh lại lọn tóc nhỏ bên tai của cô.
“Vẫn ổn.” Hạ Diệp Chi nhìn chằm chằm vào anh một lúc, hỏi: “Anh với Thời Dũng đi làm gì vậy?”
Lúc cô nói chuyện, không tự chủ đè thấp âm thanh, bởi vì cô biết chuyện mà Mạc Đình Kiên làm chắc chắn không phải là chuyện có thể lớn tiếng nói ra.
Mạc Đình Kiên cũng không nói bất cứ lời nào không rõ ràng, anh nhìn cô: “Về khách sạn sẽ nói cho em nghe.”
Hạ Diệp Chi gật gật đầu, lại nhớ đến Chiến Kình Uyên lúc nãy ngồi đây, xoay đầu nhìn, nơi nào cũng không thấy hình bóng của Chiến Kình Uyên, sớm đã không thấy nữa rồi.
Mạc Đình Kiên biết Hạ Diệp Chi đang tìm Chiến Kình Uyên, anh nói: “Đừng quan tâm cậu ta.”
Hạ Diệp Chi nhớ đến chuyện khi nãy mà Chiến Kình Uyên làm, cô mỉm cười: “Em cảm thấy anh nói rất đúng, miệng của anh ta thật sự là rất độc.”
“Đi thôi, về khách sạn.” Mạc Đình Kiên không có ý định tiếp tục nói với cô về chuyện của Chiến Kình Uyên.
Nhưng Hạ Diệp Chi lại có chút tò mò đối với vợ của Chiến Kình Uyên: “Vợ của anh ta là người như thế nào?”
Ánh mắt của Mạc Đình Kiên thay đổi khi nhìn cô: “Em muốn làm gì?”
“….đi thôi, về khách sạn.” Cô làm sao dám hỏi lại nữa.
Bình luận