Cố Tri Dân hiển nhiên cũng nghĩ như vậy.
Biết Thẩm Lệ không muốn gặp anh nên anh cũng không nói nhiều lời.
Thẩm Lệ đang ăn cơm, Hạ Diệp Chi cùng cô nói chuyện phiếm.
Mãi cho đến khi người đại diện của Thẩm Lệ gọi điện thoại tới.
“Tiểu Lệ, phải đi rồi.”
Thẩm Lệ cúp điện thoại, hướng về phía Hạ Diệp Chi nói: “Tớ phải đi.”
“Tớ tiễn cậu.” Hạ Diệp Chi đứng dậy.
Mạc Đình Kiên biết Hạ Diệp Chi có lời muốn nói với Thẩm Lệ, nên cũng không có ý định đi theo, chỉ là nhìn về phía Thẩm Lệ, lịch sự nói: “Đi thong thả.”
Thẩm Lệ khẽ gật đầu với Mạc Đình Kiên.
Cố Tri Dân giật giật cơ thể, rõ ràng là rất muốn tiễn Thẩm Lệ, không ngừng nháy mắt với Mạc Đình Kiên.
Nhưng Mạc Đình Kiên hết lần này tới lần khác dường như không nhìn thấy, ngồi yên không nhúc nhích, trái lại còn rất nhàn nhã uống nước.
Đến khi Hạ Diệp Chi và Thẩm Lệ đi ra, Cố Tri Dân mới hừ lạnh một tiếng: “Cậu không phai là bạn thân của tôi.”
Mạc Đình Kiên liếc nhìn anh một cái: “Sợ thế này rồi mà vẫn muốn theo đuổi cô vợ trẻ?”
“Nếu cậu là tôi, cậu cũng phải sợ như vậy! Cậu biết bây giờ Thẩm Lệ không muốn gặp tôi đến mức nào không?” Cố Tri Dân rõ ràng cảm giác được Thẩm Lệ thật sự muốn bỏ qua anh.
Không phải là kiểu cãi nhau mâu thuẫn sau đó phớt lờ anh, mà đúng nghĩa thật sự không muốn để ý tới anh nữa.
Anh không phải một người tinh tế và tỉ mỉ nhưng rất kỳ lạ là anh có thể cảm giác được suy nghĩ của Thẩm Lệ.
“Nhưng tôi không phải cậu, tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với Hạ Diệp Chi.” Giọng nói của Mạc Đình Kiên tràn đầy tự tin.
Cố Tri Dân không có lời nào để nói.
Nhưng nghĩ lại anh vẫn cảm thấy không cam tâm: “Mặc dù lần đó chạy ra nước ngoài là tôi không đúng, nhưng đã nhiều năm như vậy, vì sao cô ấy vẫn không thể nguôi giận? Chút chuyện này có đến mức để cô ấy tức giận lâu như vậy không?”
Mạc Đình Kiên nhàn nhạt mở miệng: “Chút chuyện này không đến mức, vậy chính là có chuyện khác.”
“Có thể có chuyện giác nào đây? Tôi đã kiểm tra lại, thật sự không có chuyện gì khác.” Cố Tri Dân đưa tay ấn vào trán mình, cảm giác như sắp phát điên rồi.
Mạc Đình Kiên cảm thấy người anh em tốt này của mình chuyện gì cũng làm được, chỉ có chuyện tình cảm của bản thân thì biến thành một kẻ ngốc, đành phải nhắc nhở anh: “Nếu như có thể kiểm tra được một cách tùy ý thì chuyện ấy cũng không đáng để Thẩm Lệ tức giận cậu lâu như vậy, cho tới bây giờ vẫn chưa buông xuống được.”
Cố Tri Dân giống như trông thấy cây cỏ cứu mạng, tiến đến ngồi bên cạnh Mạc Đình Kiên: “Cậu có phải đã biết điều gì đó hay không? Có phải Diệp Chi nói gì với cậu rồi không?”
“Không biết, Hạ Diệp Chi cho dù biết chuyện gì cũng không thể nào nói cho tôi.” Không phải là anh chưa từng hỏi qua, nhưng chuyện của Thẩm Lệ, Hạ Diệp Chi rất kín miệng, anh tôn trọng tình cảm của cô và Thẩm Lệ, cũng không tiếp tục tra hỏi.
Cố Tri Dân hỏi anh: “Vậy sao cậu lại biết những chuyện này?”
Mạc Đình Kiên đưa tay chỉ vào đầu của mình, ánh mắt mang theo sự ghét bỏ.
…
Hạ Diệp Chi kéo tay Thẩm Lệ tiến vào thang máy.
Lúc đầu đang nói đến chuyện khác, Hạ Diệp Chi đột nhiên nghiêm mặt nói: “Tớ đã gặp Tiêu Văn.”
“Tiêu Văn?” Thẩm Lệ dường như không thể nhớ ra người này, suy nghĩ một chút mới cười nói: “Không ngờ cậu vẫn còn nhớ rõ người này.”
Lúc ấy cô cãi nhau với Cố Tri Dân buột miệng nhắc tới, không ngờ đến bây giờ Hạ Diệp chi vẫn còn nhớ kỹ cái tên này.
Hạ Diệp Chi miễn cưỡng câu môi: “Rất trẻ.”
“Đúng vậy, vừa tròn hai mươi tuổi.” Khuôn mặt của Thẩm Lệ cũng không có quá nhiều cảm xúc, ngược lại giống như đang cảm thán.
Hạ Diệp Chi có chút nhìn không thấu Thẩm Lệ.
Cô gọi Thẩm Lệ một tiếng: “Tiểu Lệ.”
“Tớ biết cậu muốn nói gì, tớ không sao.” Trong ánh mắt Thẩm Lệ không thế có chút gượng gạo nào, đây cũng là lời thật lòng của cô.
Bình luận