Ở trên quảng trường, Mạnh Tiểu Manh cầm thẻ thân phận đi qua đi lại, cho tới lúc một bàn tay vỗ lên vai nàng, Mạnh Tiểu Manh quay đầu liền thấy được Cố Tầm Tuyết.
Mà Cố Tầm Tuyết còn cầm đồ uống lạnh trên tay: “Đây, chủ siêu thị số 45.”
Mạnh Tiểu Manh nhìn thẻ thân phận của mình, lại nhìn thẻ của Cố Tầm Tuyết, tức khắc bật cười, trời biết nàng vừa rồi lo lắng bao nhiêu, sợ mình bị ghép đôi cùng một người xa lạ không quen biết. Thật may đồng đội lại là người này.
Còn lại Giang Ý Hàm đứng trên quảng trường, nhìn Từ Gia chân tay luống cuống: “Thẻ thân phận của cô đâu?”
“Số 6, vợ chồng mới cưới đang trong chiến tranh lạnh.” Từ Gia vừa nói vừa đắc ý đùa bỡn móng tay: “Thật là quá đáng tiếc a, cộng sự mùa hai của cô vẫn là tôi……”
“Đang chiến tranh lạnh! Đừng cùng tôi nói chuyện!” Giang Ý Hàm nói không rõ bản thân đối với Từ Gia là cảm giác gì, nhưng Từ Gia mỗi lần đều dính ở bên cạnh nàng, không thể nói là bài xích nhưng nàng cũng khẳng định không phải rất thích loại cảm giác này.
“A, trước không cãi nhau nữa, nhanh đi nhận vòng tay đi.” Từ Gia cười khẽ tiến lên ôm lấy cánh tay người trước mặt, Giang Ý Hàm giãy giụa: “Này, chúng ta là vợ chồng đang chiến tranh lạnh, cô làm như vậy hủy mất thiết trí nhân vật rồi.”
“Ơ, tôi đang cầu tái hợp mà. Ngoan, đừng nói nữa. Nhanh đi thôi!” Từ Gia nài ép lôi kéo người rời khỏi.
Nhưng màn hỗ động của các nàng cũng dẫn tới toàn bộ kênh trực tiếp bắt đầu náo nhiệt lên.
……
Tất cả mọi người đều nhận lấy thẻ thân phận cùng với em bé tạm thời của mình, duy chỉ có Lạc Huyền Ca nhìn bé gái ôm gấu bông trước mặt, cô duỗi tay muốn sờ đầu một cái, kết quả lại bị đứa bé trực tiếp cự tuyệt.
“Ha ha, em nhỏ phỏng chừng sợ người lạ.” Bạch Liễu giải thích với Lạc Huyền Ca, cũng thuận tiện thay tiểu hài tử cứu vãn chút hình tượng, về sau bất kể đứa bé ở trong tiết mục biểu hiện thế nào, bình phẩm của dân mạng về nó hẳn là cũng ít nhiều giảm bớt.
Lạc Huyền Ca hỏi bé gái: “Cháu tên gì?”
“Cháu là Nghiêm Hi, tất cả mọi người đều gọi Tiểu Hi.” Bé gái ôm chặt gấu bông, đối với bản thân mà nói mấy anh chị xa lạ này đều là sự tồn tại vô cùng đáng sợ.
Lạc Huyền Ca ngẩn người một chút: “Rất sợ hãi sao?”
“Không sợ!” Tiểu nha đầu trả lời vô cùng dứt khoát, chọc đến Bạch Liễu một trận cười nhẹ, giơ tay xoa tóc mềm trên đầu hài tử: “Bao nhiêu tuổi rồi?”
“Cháu, năm nay cháu bốn tuổi rưỡi.” Thanh âm Tiểu Hi nhẹ nhàng mềm mại, ngay cả Lạc Giáo Chủ đều cảm thấy tiểu gia hỏa này thật là đáng yêu.
Hiện tại tất cả mọi người đều đứng dưới nắng gắt, Lạc Huyền Ca cùng An Nhược Thủy có nội lực hộ thể, cho nên khắp quảng trường chỉ có các nàng nhìn rất thoải mái, những người khác đều hận không thể tìm cái hầm băng ở lại cả ngày.
Dĩ nhiên ngoại trừ Mạnh Tiểu Manh, nàng tuy rằng cũng rất nóng nhưng không hề tâm hoảng ý loạn, dù gì Cố Tầm Tuyết có mang cho nàng đồ uống lạnh thấu tim.
Lạc Huyền Ca đột nhiên thoáng nhìn Bạch Liễu mồ hôi đẫm trán, liền lấy ra khăn giấy đưa cho nàng: “Chúng ta về phòng đi, thời tiết quá khó chịu, đứa nhỏ đợi lâu sẽ chịu không nổi.” Nhất là một đứa nhỏ trong ngực còn ôm đồ chơi lông nhung.
“Cầm giúp tôi một chút.”
Bạch Liễu đưa ba lô cho Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca khó hiểu tiếp nhận, sau đó liền thấy nàng muốn khom người bế hài tử kia.
Lạc Huyền Ca lập tức ngăn cản: “Tôi tới, để tôi là được.”
Bạch Liễu đang muốn cầm lại ba lô, liền bị Lạc Huyền Ca tránh né: “Cô đi nhanh một chút, tôi tới là được. Những thứ này đều không nặng.”
“Phải chuẩn bị thứ gì không? Trên sổ tay em bé nói, cần chăm sóc những đứa bé này dựa theo sinh hoạt thường ngày của chúng, trông chừng ba ngày hai đêm. Trên sổ tay của Tiểu Hi viết mỗi trưa phải ăn một loại hoa quả, tôi đến cửa hàng phụ cận xem một chút.”
“Không cần, thân phận tạm thời của chúng ta chính là buôn trái cây, phỏng chừng trong nhà có không ít hàng dự trữ.” Lạc Huyền Ca ngăn cản.
Bạch Liễu suy nghĩ có lẽ đúng là như thế, liền từ bỏ ý định, yên lặng đi theo Lạc Huyền Ca.
Chờ hai người đến được nhà nhỏ, Tiểu Hi ở trong ngực Lạc Huyền Ca thò đầu ra nhìn, thấy trái cây bày bên tường lập tức lóe sáng hai mắt.
“Được rồi, cháu cùng dì Bạch Liễu từ từ chơi. Dì đi chuẩn bị bữa trưa một lát.” Tuy rằng trên mặt Lạc Huyền Ca không có quá nhiều biểu tình, nhưng ngữ khí nói chuyện lại ấm áp kinh người.
Bạch Liễu nhịn không được liếc sang Lạc Huyền Ca, Lạc Huyền Ca đột nhiên ngẩng đầu đối mắt với nàng, tiếp đó cười khẽ: “Tôi tới phòng bếp xem có thực phẩm hay không. Cô ở lại bồi Tiểu Hi.”
“Ừm, cô vất vả rồi.” Bạch Liễu nhỏ giọng nói.
Lạc Huyền Ca khẽ lắc đầu: “Vất vả là cô mới đúng.”
Lạc Giáo Chủ sâu sắc cảm nhận, bồi đứa nhỏ mới là chuyện khổ nhất mệt nhất, đặc biệt là với người hoàn toàn không thích con nít như mình, có một đứa trẻ trâu bên cạnh quả thực là tai họa tận thế.
Kiếp trước hầu hạ một cô công chúa thì thôi đi, đến thế giới này lại đột nhiên phát hiện mỗi đứa con nít đều là tiểu công chúa.
Bạch Liễu đọc không hiểu chân thành trong mắt Lạc Huyền Ca, dù gì nàng sống đến bằng này tuổi còn chưa từng chân chính tiếp xúc với trẻ trâu.
Chờ Lạc Huyền Ca đi khỏi, Bạch Liễu liền bắt đầu bồi Tiểu Hi chơi, nàng ở trong phòng tìm được rất nhiều đồ chơi xếp gỗ, cả hai ngồi dưới đất chậm rãi phát huy sức tưởng tượng và sáng tạo, xếp thành các loại đồ vật thú vị.
Lạc Huyền Ca đi mua thức ăn, vừa xuống lầu liền vô tình gặp An Nhược Thủy đang đi chung với Từ Hạo.
Lạc Huyền Ca liếc nhìn Từ Hạo, lại nhìn An Nhược Thủy, lập tức khuôn mặt biến sắc, cô từng tưởng tượng An Nhược Thủy hợp tác với người xa lạ, lại không nghĩ rằng An Nhược Thủy sẽ cùng Từ Hạo ở một đội.
“Nghề nghiệp của hai người là gì?” Lạc Huyền Ca thật tò mò, không biết có thể đổi nghề nghiệp cho nhau hay không.
Bất quá một khi trao đổi, có phải đồng nghĩa với việc Bạch Liễu sẽ cùng Từ Hạo ở một chỗ?
Lạc Huyền Ca ngẫm nghĩ vẫn là quyết định tới đoàn phim dò hỏi một lần, dù sao cô cũng không có tinh thần phục vụ bằng hữu hy sinh bản thân, trước kia không có hiện tại cũng không có, còn về sau thì phải xem tâm tình của Giáo Chủ.
Từ Hạo dắt một bé trai bốn năm tuổi, trong tay còn cầm xe đồ chơi nhỏ.
Lúc Từ Hạo chuẩn bị trả lời Lạc Huyền Ca, đứa bé đột nhiên ném xe đồ chơi trên tay về phía Lạc Giáo Chủ.
Lạc Huyền Ca ngẩn người khó hiểu nhìn tiểu gia hỏa.
Đột nhiên, tiểu gia hỏa đặt mông xuống đất bắt đầu gào khóc.
Vừa khóc vừa đá chân: “Không cần xe nhỏ không cần xe nhỏ, muốn đổi đồ chơi muốn đổi muốn đổi.”
Lạc Giáo Chủ không rõ tình huống nhìn bé trai nằm trên đất, lại khom lưng nhặt xe đồ chơi lên, sau đó đưa tới trước mặt Từ Hạo.
Vẻ mặt Từ Hạo vẫn luôn ôn hòa tươi cười, sau khi tiểu gia hỏa vô tình đạp hắn mấy phát liền khẽ biến.
Bất quá hình tượng không thể hủy, điểm này Từ Hạo so với An Nhược Thủy không hề kém cạnh, ít nhất bất kể hắn chán ghét oán hận Lạc Huyền Ca bao nhiêu, ở trước ống kính hướng về phía Lạc Huyền Ca cũng có thể cười như gió xuân.
Giờ phút này Từ Hạo chậm rãi cúi người xuống, nhìn tiểu gia hỏa: “Nam Nam ngoan, trước đứng dậy có được hay không, chú và dì đưa cháu đi mua đồ ăn ngon.”
“Cháu không cần không cần, muốn đồ chơi mới, muốn dì ôm……”
Nghe vậy Lạc Huyền Ca cúi đầu nhìn đứa nhỏ mập mạp, cô cảm thấy hai An Nhược Thủy cũng không chắc bế nổi đứa bé này.
Từ Hạo nhẫn nhịn, tiếp tục dỗ: “Nam Nam ngoan, để chú bế được không? Dì đóng phim từng bị thương, hiện tại còn chưa khỏi hẳn, nàng không ôm được cháu.”
“Cháu chỉ muốn dì bế, không cần chú, hu hu hu……”
An Nhược Thủy đầy mặt hắc tuyến đứng tại chỗ, Từ Hạo lơ đãng cắn răng, tiếp tục cười dỗ tiểu gia hỏa.
Cuối cùng bé trai càng khóc càng lớn, ồn ào đến mức cả ba cực kỳ đau đầu.
Khán giả kênh trực tiếp bắt đầu bàn tán xôn xao, anh hùng bàn phím các phương sôi nổi nghe tiếng chạy tới, có phê phán trẻ trâu, có chê trách cha mẹ đứa trẻ, còn nói thẳng An Nhược Thủy không biết cách chăm con nít.
Ngay lúc tất cả mọi người đều tập trung tinh thần bàn luận chuyện này, Lạc Huyền Ca đột nhiên đi tới bên cạnh tiểu gia hỏa, một tay cầm cổ áo đứa nhỏ, xách nó tựa như xách lên một cái túi nilon rỗng.
“Khóc nữa thử xem?” Lạc Huyền Ca biết làm như vậy sẽ nghênh đón antifan, nhưng cô không muốn một tiểu thí hài không ngừng khóc lóc làm phiền đến phu nhân nhà mình.
Tiểu gia hỏa tựa hồ bị Lạc Huyền Ca dọa sợ, liền vươn tay che miệng mình, sau đó liều mạng lắc đầu.
“Còn khóc nữa hay không?” Lạc Giáo Chủ lơ đãng chạm hai cái lên lưng nó, tiểu gia hỏa liên tục lắc đầu.
Tâm tình Lạc Huyền Ca rất tốt, để đứa bé xuống đất, lại nói với Từ Hạo: “Vẫn là dành chút thời gian mua đồ chơi mới cho nó đi.”
“Cảm ơn, tôi sẽ mau chóng mua cho bé.” Giọng Từ Hạo rất thành khẩn nhưng đứng đối diện hắn, Lạc Huyền Ca lại không thấy được mấy phần chân thành trong ánh mắt này.
Sau khi Lạc Huyền Ca tạm biệt An Nhược Thủy, liền chạy đến siêu thị.
Từ Hạo dắt tiểu gia hỏa, ngữ khí vẫn ôn nhu mỉm cười như cũ, làm khán giả trên kênh trực tiếp hô to phải gả cho vị tổng tài ấm áp này.
An Nhược Thủy từ đầu đến cuối đều là biểu tình băng sơn không đổi, hiện tại Lạc Huyền Ca đi khỏi, nàng đem băng sơn diễn càng thêm sâu.
Nội dung tiết mục liên quan tới em bé phải quay ba ngày hai đêm, nói cách khác nàng phải cùng Từ Hạo ở chung với nhau suốt ba ngày hai đêm, điểm này nàng quả thực có chút không chịu nổi.
……
Trong văn phòng, An Tuấn Phong đem tài liệu trên tay ném đầy đất, tức giận chỉ vào nhân viên công tác: “Các cậu làm ăn kiểu gì không biết?! Đội ngũ lần này sắp xếp thế nào vậy?! Em gái tôi lại cùng Từ Hạo chung tổ với nhau? Tôi đã nhiều lần nói rõ An Nhược Thủy ở cùng Lạc Huyền Ca, lỗ tai các cậu đều để làm cái gì?!”
“An tổng, là Lưu tổng nói điều chỉnh như vậy có thể nâng mức ratings. Hơn nữa nhìn tình huống trước mắt, An Nhược Thủy cùng Từ Hạo cộng sự, cũng sẽ không rước lấy nhiều scandal a.”
Một viên chức nhỏ đứng ra giải thích thay mọi người.
“Được, được được được! Lưu tổng đúng không. Cậu và hắn cùng tới bộ tài vụ thanh toán tiền lương tháng sau đi.”
Giờ phút này An Tuấn Phong không muốn liếc nhìn màn hình truyền trực tiếp nữa, ghép cặp xảy ra vấn đề, chờ mùa thứ hai kết thúc còn không biết muội muội sẽ cầm đao kề cổ hắn như thế nào đây.
“Tạm thời thêm một quy tắc vào, kiếm đủ một trăm ngàn tiền vàng có thể đổi cộng sự.”
An Tuấn Phong nhớ Lạc Huyền Ca có khoảng hai mươi bảy ngàn tiền vàng, chỉ cần cầm đạo cụ trên người đi đổi tiền vàng, lại tùy tiện làm chút nhiệm vụ liền có thể gom đủ. Nâng cao tiền vàng như vậy có thể càng thể hiện ra tâm tư muốn đổi cộng sự của Lạc Huyền Ca hơn, cũng càng có thể biểu đạt ra tác dụng của đạo cụ để dành lúc trước.
Hơn nữa chuyện đổi cộng sự, trừ bỏ Lạc Huyền Ca, những người khác hẳn là rất ít thay đổi.
An Tuấn Phong nhìn đám người còn ở trong phòng, vô lực phất phất tay: “Làm việc đi.”
“Dạ.”
Đám người kia sợ hãi rời khỏi văn phòng giám đốc, sợ bị An Tuấn Phong giận chó đánh mèo, bất quá thông qua chuyện này, e rằng bọn họ cũng không dám tiếp tục nghe sắp xếp của người khác nữa.
Chương 90-2
Xem giới thiệu truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
Bình luận