Lạc Giáo Chủ giờ phút này rốt cuộc đã bán xong toàn bộ trái cây trong cửa hàng. Bất quá nhìn người mua vây kín xung quanh, tâm tư vừa động liền gọi điện cho Cố Tầm Tuyết.
Rất nhanh Cố Tầm Tuyết lại mang đến toàn bộ trái cây tích trữ trong siêu thị, hơn nữa hứng thú bừng bừng hỏi: “Những thứ này có đủ không? Không đủ, tôi lại đi nhập hàng.”
“Nhập hàng! Loại cao cấp một chút, chỉ lấy tươi, dù sao cũng là An Thị trả tiền.” Lạc Giáo Chủ vung tay cho Cố Tầm Tuyết đi đặt mua.
An Tuấn Phong nhìn một màn này, dở cười dở khóc thì thầm: “Em còn có nhớ bản thân cũng là một thành viên An Thị, đây là tiền của nhà mình hay không?!”
Nói thật, Giáo chủ thực sự không nhớ rõ, tiềm thức cô cảm thấy công ty là của An đại ca, tiền cũng là của An đại ca, cho nên chi phí hiện giờ đều là An đại ca trả. Về phần chính mình có thân phận cổ đông An Thị, cô đến nay còn không rõ thân phận kia rốt cuộc là làm gì.
Chờ mọi người đều làm xong việc cả buổi chiều, đúng năm giờ tất cả thành viên đưa tiền vàng của mình gộp lại với nhau.
Lạc Huyền Ca cầm toàn bộ tiền vàng, đổi hai tấm thẻ thay đổi cộng sự.
Đưa thẻ thay đổi cho Hứa Như, Hứa Như giờ phút này lại đang do dự, dù sao Hàn Dục cả buổi chiều đều ở đây bồi nàng làm nhiệm vụ.
Trong quá trình Hứa Như do dự, An Nhược Thủy lấy một tấm thẻ thay đổi cộng sự khác trong tay Lạc Huyền Ca. Dáng vẻ tiều tụy của nàng khiến cho tất cả mọi người tò mò không thôi, Mạnh Tiểu Manh nhỏ giọng hỏi: “An tỷ, sao nhìn cô mệt mỏi quá sức vậy?”
“Ừm, hơi mệt một chút.” An Nhược Thủy đúng là rất mệt, cảm giác xương cốt toàn thân đều mềm nhũn.
Mạnh Tiểu Manh hết sức khẩn trương hỏi: “Có phải đề bài quá khó hay không?”
An Nhược Thủy nhìn Mạnh Tiểu Manh lóe sáng đôi mắt, đột nhiên không biết nên giải thích với đứa trẻ đơn thuần này thế nào, cuối cùng chỉ có thể gật gật đầu: “Có chút khó khăn.”
Kênh trực tiếp bởi vì vài câu này của An Nhược Thủy mà tức khắc bật cười, sôi nổi nhắn lại hỏi nàng: Nữ thần, em chắc chắn là chỉ có một chút khó khăn thôi sao? Vì cái gì chúng tôi cảm giác em sắp khóc như vậy?
“Được rồi, thay đổi cộng sự đi. Tôi đổi với Bạch Liễu.” An Nhược Thủy trực tiếp đổi thẻ cho Bạch Liễu. Bởi vì nàng biết, Hứa Như sau khi do dự nhất định sẽ cùng Bạch Liễu trở thành cộng sự, cho nên nàng cũng coi như thành toàn cho chính mình lẫn người khác.
Bất quá một số người trên kênh livestream không rõ, cho nên bắt đầu cảm thấy An Nhược Thủy quá mức ích kỷ, không hề thương lượng trước cùng Bạch Liễu.
Nhưng mà Bạch Liễu lại mỉm cười nhẹ nhàng, tiếp nhận thẻ thay đổi An Nhược Thủy đưa tới, đánh đám người kia một bạt tai thật mạnh, bởi nàng cũng không có gì không vui, ngược lại vô cùng mừng rỡ.
Hứa Như thấy Bạch Liễu tiếp nhận thẻ thay đổi, trong lòng căng thẳng, sau đó cuống quít bổ sung: “Tôi thay đổi với Từ ảnh đế. Hệ thống, thỉnh thông báo cho Từ ảnh đế.”
Hệ thống: Đã nhận, đã nhận! Tuyển thủ Hứa Như cùng tuyển thủ Bạch Liễu tổ thành cộng sự mới, thân phận là vợ chồng tân hôn. Tuyển thủ Lạc Huyền Ca cùng tuyển thủ An Nhược Thủy tổ thành cộng sự mới, nghề nghiệp buôn trái cây. Cưỡng chế tổ hợp tuyển thủ Hàn Dục cùng tuyển thủ Từ Hạo. Tổ hợp hoàn thành, thỉnh các vị tuyển thủ lập tức thay đổi gia đình.
Thời điểm nhận được thông báo từ hệ thống, Từ Hạo hơi chần chừ nhưng rất nhanh đã hiểu, khẽ cười nói: “Nữ thần đổi thành tiểu thịt tươi, mình phải thu dọn nhà cửa một chút cho đồng đội sắp đến.”
Từ Hạo nói xong liền bắt đầu động thủ, dọn dẹp ngôi nhà đã bị Nam Nam dỡ xuống một nửa.
Mà lúc Hàn Dục nghe được tin tức này toàn thân đều ngây ngẩn, hắn vừa làm xong một tá nhiệm vụ mới, đang tập trung tính toán tiền vàng hệ thống đưa, không nghĩ tới hiện giờ lại bị hệ thống cưỡng chế tổ đội.
Mang theo biểu tình tràn ngập đậu má, Hàn Dục dò hỏi hệ thống mấy lần liên tiếp nhưng cuối cùng đáp án đều giống nhau, hắn đành phải cười gượng: “Không ngờ Hứa Như tỷ đối xử với tôi tốt như vậy, đổi tới cho tôi một vị nam thần.”
Tuy rất nhiều khán giả trên kênh trực tiếp không coi trọng Hàn Dục, bất quá thông qua mùa đầu tiên cùng chuyển biến ngày hôm nay, Hàn Dục mơ hồ có dấu hiệu tẩy trắng, vì vậy trên kênh livestream cũng không ít người ủng hộ hắn.
……
Lạc Huyền Ca ở nhà giúp Bạch Liễu thu dọn xong hành lý, vội chuyển đến tay Hứa Như: “Vậy tôi giao Bạch Liễu cho cô.”
“……” Hứa Như thật muốn nhắc nhở đứa nhỏ này về cách dùng từ ngữ, bất quá thấy khuôn mặt Bạch Liễu ửng đỏ, Hứa Như khẽ cười nhận hành lý: “Tôi sẽ chăm sóc thật tốt cho nàng, cô yên tâm.”
Lạc Giáo Chủ mờ mịt nhìn hai người, cô cũng không biết bầu không khí quỷ dị này làm sao mà tới, tóm lại Hứa Như đã dẫn Bạch Liễu đi rồi, mình cũng phải đi sang chỗ Từ Hạo dọn hành lý cho An Nhược Thủy.
Lạc Huyền Ca xuất hiện làm Từ Hạo kinh ngạc nho nhỏ, cũng khiến Nam Nam đang dỡ nhà lắp bắp kinh hãi.
“Tôi tới lấy hành lý.” Lạc Huyền Ca thấy Từ Hạo nhìn mình chằm chằm, tuy hắn che giấu rất tốt nhưng cô vẫn nhìn rõ hận ý trong mắt Từ Hạo.
Đối với việc này Lạc Huyền Ca cảm thấy thật vui vẻ, rất thích cái kiểu làm người khác giận đến hận không thể cầm đao chém, nhưng lại hết cách với mình như vậy.
Từ Hạo hận mình, mặc dù không biết hận ý kia từ đâu tới, nhưng hắn tìm người của tổ chức nghiên cứu đến bắt mình, lại tìm đại đệ tử Cổ Võ Trịnh Húc đối phó mình, kết quả hiện tại thành viên tổ chức nghiên cứu đã bị mình khống chế, toàn bộ tổ chức kia có hai người bọn họ ở bên trong chu toàn, sợ là sẽ không dễ dàng tự mình ra tay.
Mà Trịnh Húc càng không cần phải nói, hiện giờ đã bị tộc trưởng Cổ Võ xử lý, chưa xét đến chuyện phế một tay, Trịnh Húc uống thuốc quá liều thì đời này đều rơi vào cảnh tàn tật.
Lạc Giáo Chủ trầm mặc nhìn thẳng Từ Hạo, đắc ý trong mắt làm hắn suýt nữa nổi điên.
“Tôi tới lấy hành lý.” Lạc Huyền Ca lại lần nữa mở miệng, Từ Hạo vẫn tiếp tục mỉm cười, chỉ vào phòng An Nhược Thủy: “Mời.”
“Ừm, cám ơn.” Lạc Huyền Ca không thể bất kính trước mặt ảnh đế cho nên dù có ghét Từ Hạo thế nào đi nữa, trước màn ảnh quay chụp, ngụy trang không thể kém hắn bao nhiêu.
Từ Hạo mỉn cười hết sức ôn hòa: “Đừng khách khí.”
Lạc Huyền Ca nhanh chóng thu thập đồ đạc, lúc bước qua phòng khách còn liếc nhìn bé trai. Nam Nam run lập cập trốn đến bên cạnh Từ Hạo, chờ Lạc Huyền Ca rời khỏi mới chậm rãi khôi phục bộ dáng ‘hoạt bát phóng khoáng’.
An Nhược Thủy ở nhà bồi Tiểu Hi, Tiểu Hi thật tò mò người dì mới tới này, hơn nữa còn không thấy tiểu ca ca kia, lại càng tràn ngập nghi vấn.
“Tiểu Hi?!” An Nhược Thủy cảm thấy đứa nhỏ này rất sợ người lạ, cẩn thận suy ngẫm, khả năng phụ huynh cũng hy vọng cô bé được rèn luyện nên mới đưa tới show thực tế này.
Tiểu Hi ôm gấu nhỏ trong ngực, khẽ ngẩng đầu nhìn An Nhược Thủy: “Chào dì.”
Một tiếng chào dì này An ảnh hậu nghe mà trái tim tan chảy, nàng cũng không phải không thích cười đùa mà là từ lúc xuất đạo đều giữ hình tượng cao lãnh, cho nên phàm là trước ống kính nàng đều lạnh như băng. Ngày thường gặp gỡ đều là mấy người bản thân không thấy hứng thú lắm, nàng dĩ nhiên cũng sẽ hiếm khi mỉm cười.
Giờ phút này nhìn Tiểu Hi nhẹ nhàng mềm mại, nàng bị rung động tới tâm khảm, vươn tay muốn xoa tóc cô bé, kết quả tiểu hài tử theo bản năng nhắm mắt lại, quay đầu sang một bên.
An Nhược Thủy đột nhiên dừng tay lại, trong lòng thập phần khiếp sợ nhìn Tiểu Hi, động tác duỗi tay của nàng rất nhẹ rất chậm, đứa nhỏ thường xuyên được người khen ngợi, sẽ hiểu là nàng muốn sờ đầu một cái. Nhưng Tiểu Hi phản ứng tựa như có ai đó muốn đánh mình.
An Nhược Thủy chậm rãi sờ lên đầu Tiểu Hi, chờ Tiểu Hi xoay đầu lại mở hai mắt, An Nhược Thủy liền thấy trong mắt cô bé tràn đầy kinh ngạc, hiển nhiên là không tin nàng sẽ sờ đầu mình.
An Nhược Thủy cẩn thận bế Tiểu Hi lên: “Nói cho dì biết đồ ăn cháu thích xem nào?”
“Thích ăn đùi gà, còn có……” Tiểu Hi chậm rãi đếm trên đầu ngón tay nói rất nhiều, cuối cùng nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ nói cháu còn nhỏ, không thể ăn quá nhiều, đồ ngon phải cho anh trai. Hàng ngày anh phải ở trường đọc sách, cần bồi bổ thân thể trở nên cường tráng.”
An Nhược Thủy không biết nên làm thế nào để tiếp tục trò chuyện với Tiểu Hi, cũng may giờ phút này Lạc Huyền Ca xách hành lý trở về.
“Em đã về rồi. Hai người đói bụng chưa, chờ em cất đồ đạc sẽ lập tức nấu cơm.” Lạc Giáo Chủ mang hành lý tới phòng cho khách, đó là chỗ An Nhược Thủy muốn ở tối nay.
Mùa thứ nhất tiền vàng không đủ, vì tiết kiệm nên cả hai mới ngủ một gian phòng. Hiện tại trong nhà có phòng cho khách, không thể lại để An Nhược Thủy cùng mình ở chung, dù sao dân mạng nhiều người như vậy đều không phải là mắt mù.
An Nhược Thủy ôm cánh tay có chút đau nhức, đặt Tiểu Hi lên sô pha, mở TV chọn một bộ phim hoạt hình cho cô bé.
Tiểu Hi ngoan ngoãn ngồi tại chỗ xem phim, mà Lạc Huyền Ca cũng đã cất xong hành lý.
An Nhược Thủy theo Lạc Huyền Ca tới phòng bếp, đem những lời Tiểu Hi vừa nói thuật lại không sót một chữ, ngay sau đó còn hỏi: “Tiểu Hi muốn ăn những thứ này, em có thể làm mấy thứ cô bé thích hay không?”
“Ừm…… Những nguyên liệu nấu ăn này rất thường gặp, bất quá em không mua tất cả. Dù sao thời gian có đến ba ngày hai đêm, chia làm mấy lần để nó ăn cũng tốt, vì làm hết một lần nó không ăn hết được, em trước nấu nguyên liệu có sẵn trong nhà, chờ sáng ngày mai lại đi mua thứ khác.”
An Nhược Thủy gật đầu đồng ý, tiếp đó rời khỏi phòng bếp, bởi vì nàng sợ mình nhịn không nổi, sẽ lại giống như ở nhà, ở trong phòng bếp đùa giỡn Lạc Huyền Ca.
Dù sao hiện giờ còn chưa công khai dư luận, không thích hợp trước mặt mọi người rải cẩu lương, bởi vì khán giả trên kênh trực tiếp rất có thể giống với Lý Điềm, ăn một bụng cẩu lương lại cho rằng bản thân nhìn thấy chính là tình tỷ muội.
Chờ An Nhược Thủy rời khỏi, Lạc Huyền Ca liền bắt đầu chú tâm nấu cơm cho hai vị công chúa một lớn một nhỏ bên ngoài.
Lạc Huyền Ca cười khẽ, kiếp trước kiếp này, bản thân tựa hồ vẫn luôn là nấu cơm cho người khác, chính mình lại thường xuyên tùy tiện ăn tạm, còn không có chuẩn bị một ngày ba bữa đứng đắn như thế.
Rất nhanh bữa tối liền hoàn thành, dân mạng trên kênh livestream thập phần tinh mắt phát hiện thức ăn bữa này so với buổi trưa càng thêm phong phú.
Không ít người suy đoán Lạc Huyền Ca có phải chuyên môn chuẩn bị cho An Nhược Thủy, bất quá rất nhanh bị phản bác, bởi đa phần thức ăn đều là món Tiểu Hi nhắc đến.
An Nhược Thủy nhìn thức ăn trên bàn đầy đủ sắc vị hương, bỗng cảm thấy bản thân rất hạnh phúc, nàng đang chuẩn bị gắp thức ăn cho Tiểu Hi, lại phát hiện Lạc Huyền Ca giành trước một bước.
Trong chén Tiểu Hi không chỉ chứa mấy thứ đồ ăn yêu thích, còn có cả rau củ dinh dưỡng, nhìn ra được Lạc Huyền Ca rất dụng tâm phối hợp.
An Nhược Thủy nhìn động tác của Tiểu Lạc, đột nhiên bắt đầu ảo tưởng về sau các nàng có con, Lạc Huyền Ca có phải cũng sẽ ấm áp như bây giờ?
Trong đầu suy nghĩ rất nhiều, nhiều đến mức An Nhược Thủy chút nữa quên mất giờ phút này còn đang truyền trực tiếp, nàng suýt nữa bật thốt lên câu hỏi.
“Ăn cơm thôi.”
Thời điểm An Nhược Thủy ngây ngẩn, Lạc Huyền Ca đã xới cơm giúp nàng, còn múc một chén canh tới trước mặt.
“Cảm ơn.” An Nhược Thủy nói cám ơn rất bình thường, Lạc Huyền Ca lại cực kỳ khó hiểu nhìn nàng, giống như muốn hỏi tại sao đột nhiên nói cảm ơn.
Bất quá An Nhược Thủy cũng không trả lời, chỉ là chân mày mang theo mừng rỡ, yên lặng bồi Tiểu Hi ăn cơm.
Lạc Giáo Chủ thấy An Nhược Thủy cùng Tiểu Hi đều đã bắt đầu, cô cũng không trì hoãn nữa, dù sao thân thể này còn chưa luyện qua tịch cốc, đói bụng cũng là có thể cảm thụ được rõ ràng.
Cơm tối dùng qua, An Nhược Thủy xung phong nhận việc rửa chén.
Tuy rằng biết Lạc Huyền Ca rất giỏi nội trợ nhưng An Nhược Thủy cũng không nghĩ tới chuyện luôn để Tiểu Lạc làm hết mọi thứ, nàng đúng là không biết nấu cơm, nhưng cơ bản rửa chén vẫn là có thể.
“Để em làm, chị đi rửa mặt trước đi.” Lạc Huyền Ca vội vàng giành việc rửa chén, chỉ sợ An Nhược Thủy càng thêm mỏi mệt, nhưng An Nhược Thủy cũng không đành lòng để đối phương làm mọi thứ.
Hai người tranh chấp một hồi, Tiểu Hi đột nhiên chạy tới: “Để cháu rửa. Cháu ở nhà thường xuyên rửa chén, rửa rất sạch a.”
Chương 92-3
Xem giới thiệu truyện Ảnh Hậu Ma Giáo Giáo Chủ
Bình luận