Dark?

Chương 73: MVP là của em chắc rồi

A+ A-
Buổi chiều, tất cả tập trung lên xe đi đến địa điểm thi đấu.

Tối qua Mục Vãn Vãn đã được xem là ngủ sớm, những người còn lại ngủ còn muộn hơn, sau khi lên xe ai nấy đều ngồi ngáp ngắn ngáp dài.

Cuối cùng anh Dương cũng có thể đi cùng với đội, hận không thể xông đến đập tỉnh từng đứa: “Làm sao thế hả? Sắp đấu rồi mà giờ còn ngáp với ngủ bù, tối qua lẻn đi ăn trộm hay gì?”

Tiểu Bánh Bao díp cả mắt: “…Thì cuối tháng rồi mà, phải cày cho đủ thời lượng stream. Em stream đến năm sáu giờ sáng mới ngủ lận đó.”

“Em thì đỡ hơn cậu ta một tí, bốn rưỡi em ngủ rồi.” Hổ ca bình tĩnh nói.

Tiểu Bánh Bao nghiêng người qua: “Mộc Đầu mấy giờ ngủ?”

Mộc Đầu mặt không đổi sắc, biểu cảm như thường: “Tám giờ.”

Mọi người lập tức quay sang nhìn anh ta với ánh mắt kính nể.

Trên đường đi, Hổ ca rảnh không có gì làm bèn lên dạo Weibo, đọc được bài AD nhà mình mới đăng sáng nay: “Gì đây… tiểu Vãn, đây là bạn em à?”

Mục Vãn Vãn: “À, vâng.”

“Vụ này anh biết này, hồi trước anh có thấy cô ấy tặng quà trên stream của em,” tiểu Bánh Bao sáp lại gần Hổ ca, liếc nhìn màn hình, nói, “cô ấy có chuyện gì hả? Shark…hai trăm…vãi! Lũ anti nghĩ cái gì vậy trời.”

Hổ ca đọc tin phía trên, bật cười, quay lại hỏi: “tiểu Lộ, lại có cô em nào tỏ tình với cậu à?”

Bùi Lộ đáp ngay: “Không có tỏ tình.”

“Lại?” Mục Vãn Vãn hỏi, “có nhiều người tỏ tình với anh ấy lắm sao?”

Hổ ca: “Đúng vậy.”

Bùi Lộ: “…”

Anh Dương nói đầy thản nhiên: “Bình thường mà, ngay cả tiểu Bánh Bao còn nhận được thư tình nữa là, ngày trước thường xuyên có thư tình được gửi đến trụ sở, về sau bị anh lọc đi hết rồi.”

“Anh nói vậy là sao? Em không thể có thư tình sao hả?!” tiểu Bánh Bao nói xong, đổ người về đằng trước, “bảo sao dạo này em chả nhận được bức nào. Anh Dương, mình thương lượng cái đi, anh đưa mấy bức thư đó cho em…em đảm bảo sẽ không lừa tình thả thính fan, em chỉ nhâm nhi cái sự hạnh phúc đó thôi, được không?”

Anh Dương nói: “Thật ra cậu chỉ có mỗi bức thư đó thôi, anh thấy hiếm lắm mới có một lần nên mới đưa cho cậu đấy.”

Tiểu Bánh Bao: “…”

“Còn tiểu Lộ thì nhiều lắm, chất thành đống luôn đấy. Cũng không phải anh cấm cản không cho các cậu đọc, mà là anh sợ các cậu tuổi trẻ thừa hơi dư sức lỡ nghịch dại thì làm sao? Con gái bây giờ văn vở lại còn đi vào lòng người như thế nữa…” anh Dương quay đầu lại, nói, “tiểu Lộ, đợi đánh xong giải mùa xuân, anh sắp xếp lại sấp đó rồi đưa cho cậu.”

Người bên cạnh đã im lặng nãy giờ rồi, Bùi Lộ vội vàng xua tay: “Đừng, anh không cần đưa cho em đâu.”

“Không đưa cho cậu, chẳng lẽ lại vứt đi?”

“Cũng không ổn, vậy anh giúp em gửi trả lại đi,” Bùi Lộ nói, “phí bưu điện để em trả.”

Hổ ca ngạc nhiên: “Làm vậy cũng được nữa hả?”

“Thư tình ngày hôm qua tôi cũng không nhận.”

Hổ ca liếc nhìn Mục Vãn Vãn: “Đã hiểu, đã hiểu.”

Khoảng thời gian lạnh nhất của mùa đông đã qua đi, hôm nay mọi người đều chỉ mặc đồng phục và áo khoác. Xuống xe, các fan đứng chờ sẵn ở ngoài, giơ điện thoại lên muốn chụp hình.

“Tiểu Bánh Bao——” một fan nữ hét lên.

Tiểu Bánh Bao: “Có thể chụp hình chung…”

“Đứng xịch sang xíu được không,” cô gái cười híp mắt, “em không chụp được Wan thần.”

Hổ ca và anh Dương cười bò, ngay cả Mộc Đầu cũng không kìm được.

Mục Vãn Vãn nhanh chóng thò đầu ra: “Xin chào!”

Cô gái ấy đỏ mặt: “Trận hôm nay cố lên nhé!”

Fan của Bùi Lộ không hề có nỗi sầu này, người anh cao ráo, đứng ở đấy các fan nữ vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy rồi.

“Lu thần hôm nay có chơi Sona nữa không—— tặng em một chiếc skin quán quân của Sona đi!!”

“Lu thần cố lên! Em sẽ dùng toàn lực để hô khẩu hiệu!”

“Ngoài đời còn đẹp hơn trong ảnh—— Lu thần nhìn vào ống kính đi mà!!”

Mục Vãn Vãn thấy có gì đó sai sai, đây không phải là đãi ngộ chỉ Shark mới có à??

Con người này dạo gần đây sao lắm fan thế??

Chào hỏi với fan xong, anh Dương đi vào hậu trường, cảm thán: “Lâu lắm rồi không được thấy cảnh nhiều fan như vậy đứng chờ ở nơi thi đấu.”

Hổ ca nói: “Thật ra hai trận trước cũng như thế, chỉ là anh không đến thôi.”

“Thì anh bận chuyện nhà tài trợ mà,” anh Dương nói, “mà cũng sắp xong rồi.”

“Thêm mấy nhãn hàng nữa vậy?” tiểu Bánh Bao xoa xoa tay.

“Một thôi, đến xin tài trợ thì nhiều, nhưng đều ở mảng thể thao điện tử, cạnh tranh với sản phẩm mới của Du Long, thế nên đã nhận lời một hãng nước giải khát—— là nhãn hàng tài trợ cho LPL đấy, đội đại diện cho họ ở giải mùa hè đã được quyết định là các cậu.”

“Chời đựu? Kèo này thơm thế, giải mùa xuân này chẳng phải đại diện là MA à?” tiểu Bánh Bao bất ngờ, nói, “chúng ta đã trâu bò đến mức có thể cướp được hợp đồng quảng cáo của MA luôn rồi á?”

Anh Dương bình thản, nói: “Không phải, giải mùa hè có một hãng xe hơi tham gia, MA đổi sang làm đại diện cho bên đó.”

“Xem như em chưa nói gì.”

Trận của bọn cô là trận đầu của ngày, Mục Vãn Vãn xem tên bình luận viên của ngày hôm nay, là Miêu Miêu và một vị bình luận viên nữa.

Cô thở dài một hơi, nói thật, giờ so với Miêu Miêu, cô lại càng sợ đụng phải bình luận viên A và bình luận viên B hơn.

Nghĩ kỹ lại, cái hôm bình luận viên A tường thuật cùng với Miêu Miêu, đúng thật là một sự phối hợp ác mộng——

“Lu thần~”

Bọn cô vừa vào, cửa phòng còn chưa kịp đóng.

Miêu Miêu đứng ngoài cửa, nghiêng đầu tìm người, trang phục của cô ta ngày hôm nay không có gì khác so với trước, cổ áo vẫn trễ đến mức không thể chấp nhận được.

Mục Vãn Vãn cúi đầu nhìn cổ áo hình tròn của bộ đồng phục mình đang mặc.

…Trông cứ như học sinh tiểu học vậy.

Động tác uống nước của Bùi Lộ khựng lại, thuận thế nhìn về phía đó, sau khi thấy rõ thì nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Có chuyện gì sao?”

“Có thể kí tên cho em được không,” Miêu Miêu hạ thấp giọng, chu miệng nói: “…Lần trước em qua tìm anh, cuối cùng vẫn chưa xin được, có thể chứ?”

“Xem anh này, lần trước anh quên béng đi mất,” anh Dương giả vờ như giờ mới sực nhớ, “em đợi một lát, giờ anh bảo cậu ấy kí cho.”

Bùi Lộ liếc nhìn Mục Vãn Vãn.

Cô đang cúi đầu nhìn cổ áo, vẻ mặt rầu rĩ.

Bùi Lộ thấy vậy thì buồn cười, giờ mới quay đầu lại, nói: “Để sau khi kết thúc trận đấu…”

“Giờ anh kí cho cô ta luôn đi.” Mục Vãn Vãn thu hồi tầm mắt, tay chống cằm, nói, “dù sao cũng đang rảnh.”

Kí nhanh nhanh đuổi cho lẹ.

Bùi Lộ đáp: “Vậy bạn cầm vào đây đi.”

“…”

Miêu Miêu cứ thấy có gì đó lạ lạ, nhưng trên mặt thì vẫn là vẻ tươi cười, cầm sổ đi vào.

Cô ta đi đến gần Bùi Lộ, khẽ cúi người, áo càng thêm trễ xuống, đặt sổ cạnh tay Bùi Lộ.

“Lu thần, kí tên vào nhật kí…có được không?”

Mục Vãn Vãn đang ngồi ở ghế kế bên, Bùi Lộ vốn ngồi rất sát cô, thế nên không cần nghiêng đầu sang thì cô vẫn nhìn thấy rõ nội dung trong trang mà Miêu Miêu lật ra.

Cô thầm cảm thấy may mắn—— may mà hôm nay có đeo kính áp tròng.

Chỉ cần liếc sơ qua thôi đã thấy ngay dòng chữ “Lu thần đẹp trai quá đi” to đùng được viết bằng bút dạ quang.

Cứ như sợ người ta không nhìn thấy được ấy.

Cô thầm khinh bỉ trong lòng nhưng trên mặt thì vẫn cười giả lả nhìn Miêu Miêu càng lúc càng cúi thấp người xuống.

“Kí trong nhật kí thì không ổn lắm,” Bùi Lộ không hề nhìn vào nhật kí, “nên kí ở chỗ khác thì hơn.”

Sắc mặt Miêu Miêu khẽ biến đổi, cười khan: “Nhưng em không mang thêm cái gì theo cả, không sao đâu, anh cứ kí vào đấy đi.”

Bùi Lộ hỏi mọi người xung quanh: “Có ai có giấy không.”

“Có,” anh Dương lấy ngay sổ ra, “cần xin mấy chữ kí?”

Mục Vãn Vãn nhịn cười đến nội thương.

Lần này đến cả vẻ tươi cười Miêu Miêu cũng không giữ nổi nữa: “…Một thôi là được rồi.”

Kí tên xong, Bùi Lộ đóng nắp bút lại, nói cực kì máy móc: “Cảm ơn đã ủng hộ.”

Miêu Miêu cầm tờ giấy chiếc mỏng dính đó, còn định nói thêm gì nữa, nhưng rồi lại nhịn xuống: “Trận lát nữa cố lên nhé.”

“Được,” Mục Vãn Vãn giành đáp trước, cười xán lạn, “cảm ơn.”

Miêu Miêu mắt đối mắt với Mục Vãn Vãn, cũng cười: “Wan thần cũng cố lên nhé, ngày trước chúng ta còn chơi chung một ván game mà nhỉ, bạn còn nhớ chứ?”

Mục Vãn Vãn: “Vậy à? Tôi không nhớ gì cả.”

“…Không sao, sau này còn cơ hội, dù sao chúng ta cũng cùng một rank mà.”

Sau khi Miêu Miêu đi rồi, Hổ ca không nhịn được mà lắc đầu, chép miệng: “Phụ nữ ấy mà.”

“Phụ nữ thì sao?” tiểu Bánh Bao hỏi, “tiểu Vãn, em có quen cô ấy à.”

“Không quen.”

“Không quen mà ban nãy hai người lại trò chuyện vui như vậy?”

“Cậu bị ngu hay gì,” Hổ ca không nín nhịn nổi nữa, “cậu không thấy lúc thi đấu cô ta gây rắc rối cho tiểu Vãn ra sao à?”

“Có chuyện này hả?” tiểu Bánh Bao rõ ràng là chưa hề xem lại các trận đã thi đấu, “quá đáng vậy, thế thì sau này tôi sẽ không thèm bận tâm đến cô ta nữa.”

Hổ ca cười khinh bỉ: “Nãy khi cô ta vào đây, có thèm nhìn cậu cái nào đâu?”

Tiểu Bánh Bao: “Cậu im ngay cái miệng lại.”

Trong lúc ồn ào vui vẻ, cuối cùng cũng tới giờ thi đấu.

Lúc lên sân khấu, không biết anh Dương nhìn thấy cái gì, bước chân hơi khựng lại.

Kết nối thiết bị xong, bọn cô bỗng nghe thấy anh Dương nói: “Ván này nhất định phải thắng. Đánh cho đàng hoàng vào.”

Bùi Lộ: “Sao vậy?”

“Thành Nham đang ngồi phía dưới, chỗ khán giả.”

Nghe thấy câu này, mọi người đồng loạt ngơ ra.

Mấy năm trước TS cực thịnh, thành tích tốt, nhiệt huyết thi đấu, đồng đội hòa hợp. Sau này nghe nói mọi người đã hẹn với nhau, cùng nhau giải nghệ, sau khi giải nghệ, có hai người làm streamer, hiệu ứng khán giả khá tốt; hai người về quê kết hôn rồi làm các công việc khác; còn một người thì xuất ngoại.

Thành Nham chính là người đã xuất ngoại đó, cựu ADC của TS, điều khiển Caitlyn xuất thần nhập hóa, đồng thời cũng là tuyển thủ nổi tiếng nhất TS thời đó.

Tiểu Bánh Bao ngạc nhiên: “Anh ấy về nước hồi nào vậy??”

Hổ ca: “Chắc là âm thầm về, không được, ván này tôi nhất định phải có MVP…”

“Không.” Mục Vãn Vãn cắt ngang lời anh ta, “đừng có giành với em.”

Đương nhiên là cô có biết Thành Nham, thậm chí ba năm trước còn từng xem đi xem lại video anh ta cầm Caitlyn thi đấu.

Kết thúc BP, đạo diễn mới chịu cho Thành Nham lên sóng, hình ảnh của anh ta ngay lập tức trở thành điểm nhấn trên màn hình lớn.

Giọng nói bình bình không lên không xuống của bình luận viên C cao hẳn lên: “Thành Nham!! Thành Nham thế mà lại đến theo dõi trận đấu lần này——”

Khán giả đơ ra sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn.

Thành Nham bị phát hiện cũng không hoảng loạn, vẫy tay về phía ống kính thay cho lời chào, nụ cười ôn hòa vui vẻ.

“Đúng là vẻ mặt đến xem con mình thi đấu——” bình luận viên C đang nói thì nhớ đến gì đó, giọng chợt nghẹn lại, “những bạn khán giả có theo dõi các trận của mấy năm trước chắc chắn đều sẽ biết anh ấy, tôi cũng không giới thiệu thêm nữa… không ngờ tôi lại được nhìn thấy Thành Nham tại nơi thi đấu, Miêu Miêu ắt hẳn cũng rất kích động đúng không?”

“Đúng thế…” Miêu Miêu vừa dứt lời thì màn hình chuyển đổi—— ván đấu bắt đầu.

Sự xuất hiện của Thành Nham như tiếp thêm sĩ khí cho TS, cộng thêm phong độ và thực lực của Linh Hồ tại mùa này không đủ sức uy hiếp, ván đấu gần như có thể nói là một chiều.

Hổ ca mới cấp ba đã xông lên hành hung đối phương, dựa vào việc di chuyển né được mấy chiêu thức của đối thủ, giành được chiến công đầu như một vị thần.

Mục Vãn Vãn không chịu yếu thế: “tiểu Lộ thần anh lên câu chút đi! Câu tí thôi—— em sẽ không để anh chết đâu!! Tin em đi! Lên trước thêm tí nữa, anh câu như thế vẫn chưa đủ độ chân thật——”

Bùi Lộ: “…”

Lulu cực kì bất lực mà lên trước mấy bước liền, ăn không ít sát thương, cuối cùng đào thoát với một chấm máu, giúp Jinx lấy được double kill.

Lợi thế bắt đầu có từ phút thứ tám, Mộc Đầu cũng farm rừng đối phương như rừng của mình, chỉ có tiểu Bánh Bao là khá chật vật, hai mươi phút bị gank năm lần, nhưng Linh Hồ không đắc thủ được một lần nào.

Phút hai mươi ba, TS tổ chức pha giao tranh đầu tiên, Jinx của Mục Vãn Vãn béo tròn y như Bánh Bao, đạn ném ra như pháo, gọn gàng có được penta kill.

Đây cũng là penta kill đầu tiên trong sự nghiệp thi đấu chuyên nghiệp của cô.

Cô cười cong cả mắt: “Hổ ca, ngại quá, MVP là của em chắc rồi, anh có gì muốn nói thì giờ nói luôn đi, lát phỏng vấn em chuyển lời giúp cho.”

Tags: truyện Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em online, Chương 73: MVP là của em chắc rồi. Truyện Anh Và Mạng Hạ Gục Đều Là Của Em đã hoàn thành (full). Truyện mới cập nhật đầy đủ và liên tục. Đọc truyện online miễn phí trên điện thoại di động và máy tính bảng tại www.truyenhay.co

Bình luận

Chương 73