Editor: Shmily
——————–
Sau khi ăn cơm xong trở lại phòng, Tịch Đình Ngự lười biếng nằm lên trên giường, chợp mắt một lát.
Hạ Thập Thất thì đang thu dọn hành lý của mình, đem mấy bộ quần áo trong tủ xếp gọn vào trong vali.
“Em đang làm gì?”
Đem hai tay gối ra sau đầu, Tịch Đình Ngự híp mắt nhìn cô.
Hạ Thập Thất cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Thu dọn đồ đạc đó, không phải anh nói là 10 giờ tối nay trở về sao?”
“Tôi chỉ tùy tiện nói mà thôi.”
Hai tay đang thu dọn hành lý dừng lại một chút, Hạ Thập Thất đột nhiên cười khẽ, thuận thế ngồi vào cạnh mép giường, xoay người nghiêng về phía hắn: “Đại thúc, anh đang cố ý?”
Tịch Đình Ngự bất động thanh sắc nhướng mi, cao lãnh khí phách nói: “Đúng thì thế nào?”
“Chẳng thế nào cả.” Hạ Thập Thất cười nói: “Dù gì thì vé máy bay tôi cũng đã đặt xong, đến giờ thì đi thôi.”
“Phải không?”
Khóe môi Tịch Đình Ngự hơi hơi cong lên, khuôn mặt tinh xảo giống như điêu khắc kia hiện lên một tia ý cười, tay phải của hắn nhẹ nhàng gõ trên mép giường, một bộ dáng ung dung như đang chờ đợi cái gì đó.
Hạ Thập Thất thấy hắn bình tĩnh như vậy thì không khỏi nhíu mày, đang muốn nói chuyện thì chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ trên tủ đầu giường vang lên.
Duỗi tay cầm lấy điện thoại, quét mắt nhìn dãy số lạ hiển thị trên màn hình, sau đó liền ấn nghe.
“Dạ, chào ngài, chúng tôi là công ty hàng không của thành phố B, xin hỏi ngài là tiểu thư Hạ Thập Thất có phải không ạ?” Thanh âm ôn nhu, lễ phép của một cô gái vang lên.
“Phải, là tôi.”
“Là thế này, vé máy bay ngài đặt lúc 2 giờ 35 phút chiều nay đã được đổi lại thành 9 giờ 10 sáng ngày mai, tin tức cụ thể sẽ được chuyển tới di động của ngài, xin ngài hãy chú ý kiểm tra, đối chiếu lại ạ.”
“Cái gì?” Hạ Thập Thất nhướng mày, “Tôi không có đổi vé máy bay!”
Đối phương tựa hồ đã đoán trước được rằng cô sẽ có phản ứng này, cho nên thanh âm vẫn không nhanh không chậm như cũ, không có một chút hoảng loạn nào, “Thông báo gửi về cho chúng tôi hiển thị, ngài thật sự đã đổi vé máy bay.”
Hạ Thập Thất mím môi, giây tiếp theo liền lập tức nhìn về phía người đàn ông đang nằm trên giường.
“Được, tôi nhớ rồi, đúng là tôi đã đổi vé máy bay!”
Nửa câu sau cơ hồ là rít từng chữ từ trong kẽ răng ra.
Cúp điện thoại, Hạ Thập Thất liền ném nó về phía người đang nằm trên giường, hung hăng tiến tới trước mặt Tịch Đình Ngự: “Đại thúc, thủ đoạn của anh cũng thật cao minh.”
Khó trách ban nãy hắn bình tĩnh như vậy, thì ra là cô làm cái gì hắn cũng đều nắm rõ trong lòng bàn tay.
Tịch Đình Ngự không nhanh không chậm mở miệng: “Đối phó với một lưu manh như em, chỉ có thể dùng loại thủ đoạn này.”
Bộp bộp bộp ~
Tiếng đập cửa vội vàng nhanh chóng truyền từ ngoài vào, có thể tưởng tượng được người ở bên ngoài sốt ruột bao nhiêu.
Hạ Thập Thất đứng dậy đi mở cửa, liếc mắt một cái liền nhìn thấy vẻ mặt sốt ruột của Đường Đậu Đậu cùng Thất Dạ như mang theo ý cười đứng phía sau.
“Thập Thất, sao chị đổi vé máy bay mà không nói cho em?” Đường Đậu Đậu nắm điện thoại trong tay, đôi lông mày gắt gao nhíu lại vào nhau.
Hạ Thập Thất lui về sau vài bước để hai người tiến vào, khóe mắt liếc về phía người đàn ông nằm trên giường, nhàn nhạt nói: “Chị không có đổi, là hắn đổi.”
Đường Đậu Đậu nghe thế liền nhìn về phía Tịch Đình Ngự, không vui bĩu môi, sau đó hừ lạnh một tiếng, “Anh rể tương lai! Anh cũng quá ấu trĩ rồi!”
Hắn ấu trĩ? Tịch Đình Ngự không nhịn được cười khẽ một tiếng, một con nhóc vị thành niên nói hắn ấu trĩ?
“Một mình mày tự về được không?” Hạ Thập Thất lo lắng nhìn Đường Đậu Đậu.
Đường Đậu Đậu còn chưa kịp nói gì, Thất Dạ đã mở miệng trước: “Cô ấy về với tôi, cô yên tâm.”
Lần đấu này, Hạ Thập Thất thua…
Bình luận