“Ta theo Hoài Như Dục đến Vũ Trạch, mang thêm 500 tinh nhuệ cùng hỏa khí mới chế tạo đi cùng, có thể bảo vệ không bị lừa.”
Tuy Tiêu Chỉ Qua không nói rõ, nhưng những ngày này hắn không thể ngủ, An Trường Khanh đã đoán được quyết định của hắn.
Quả nhiên Tiêu Chỉ Qua trầm mặc, đôi mắt sâu thẳm nhìn y chằm chằm, chậm rãi nói: “Tất phải đi Vũ Trạch, nhưng ngươi không thể đi một mình. Ta đi cùng ngươi.”
An Trường Khanh nhăn mày, không tán đồng: “Nếu ngài cũng đi, nhiều chính sự như thế ai tới xử lý? Vạn nhất xảy ra nhiễu loạn, nước xa không cứu được lửa gần.”
“Ta đều đã có biện pháp thích đáng.” Tiêu Chỉ Qua chắp tay, thanh âm hơi trầm xuống nói: “Không đi Vũ Trạch, mấy chục năm sau đều khó an lòng. Nhưng nếu để ngươi đi một mình, ta càng không yên tâm. Ta suy nghĩ rất lâu, chỉ có ta đi cùng ngươi mới có thể lưỡng toàn.”
Hắn thấy An Trường Khanh có lời muốn nói, giơ tay ấn môi y, tiếp tục nói: “Ta biết ngươi lo lắng. Nhưng mọi việc trong triều đình đều đã định, văn có đám người Quý An Dân, võ có Tề Nguy Thiết Hổ. Mùa màng năm nay cũng tốt, không có thiên tai. Ta không ở đây mấy tháng, không xảy ra nổi đại loạn.”
Hắn nói xong, một bụng khuyên bảo của An Trường Khanh bị đổ về, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Những ngày nay ngài không ngủ, vì suy nghĩ những điều này?”
“Ừ.”
Tiêu Chỉ Qua ngồi xuống bên giường, kéo y vào lòng ôm chặt, vùi đầu sau cổ y thở dài một hơi, thấp giọng nói: “Ta suy nghĩ rất lâu, cuối cùng không yên tâm.”
Nếu đưa người đến nơi hắn không thể chạm tới, đừng nói xử lý chính sự, sợ là hắn còn không thể ăn ngon ngủ yên.
An Trường Khanh là mạng của hắn, hắn có thể mất đi tất cả, chỉ không thể mất đi y.
Đặt nụ hôn ướt át lên cổ y, Tiêu Chỉ Qua tàn nhẫn nói: “Giang sơn mất rồi có thể giành lại, nhưng nếu ngươi……”
Câu kế tiếp hắn ngại không may, không chịu nói hết, chỉ dùng lực cắn một cái sau cổ y, lưu lại dấu cắn rõ ràng, mới nói: “Ta phải đi chuyến này, việc trong triều ta sẽ an bài thỏa đáng.”
Hắn kiên quyết như thế, An Trường Khanh không nói nữa, chỉ có thể đồng ý.
***
Trước ngày xuất phát về Vũ Trạch, Tiêu Chỉ Qua mời Hoài Như Dục vào cung. Hoài Như Dục nghe nói An Trường Khanh đồng ý đến Vũ Trạch, có biểu tình không ngoài dự đoán. Cho đến khi nghe Tiêu Chỉ Qua cũng muốn đi, mời gã ở Nghiệp Kinh thêm nửa tháng, mới lộ vẻ kinh ngạc.
Ngay sau đó lại cảm thấy đương nhiên. Những ngày này gã đã nghe nhiều chuyện của hai người, lời đồn khó tránh phóng đại, cảm xúc cũng không rõ ràng.
Đến lúc này gã mới cảm thấy một tia xúc động. Tình cảm giữa hai người, thật là làm người cực kỳ hâm mộ. Nếu trước đây tổ phụ của gã có thể có một nửa trách nhiệm cùng thiệt lòng của Tiêu Chỉ Qua, Vương thất Vũ Trạch cũng không đến mức suy bại như bây giờ.
Ba người thương nghị xong, sứ đoàn Vũ Trạch ở Nghiệp Kinh thêm nửa tháng, mà Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh xuống tay chuẩn bị việc đi xa.
Tiêu Chỉ Qua triệu đại thần tâm phúc Quý An Dân, Chu Hạc Lam, Tề Nguy vào cung.
Quý An Dân nghe nói hắn muốn cùng An Trường Khanh đến Vũ Trạch, tất nhiên là không tán đồng.
Nhưng xưa nay Tiêu Chỉ Qua là quân vương có chủ ý, hắn không nói chuyện tộc Giao Nhân, nhưng lại nói chuyện này liên quan đến an nguy của Nhạn Vương, ý hắn đã quyết.
Quý An Dân nhìn thần sắc của hắn, so với lúc ở Nhạn Châu càng kiên quyết hơn, trong lòng biết không thể khuyên bảo, đành khom lưng, nói: “Thần đã hiểu, tuân theo an bài của bệ hạ.”
Tiêu Chỉ Qua hài lòng gật đầu, bố trí từng việc: “Lúc trẫm không ở Nghiệp Kinh, tạm bãi lâm triều, mọi việc trong triều do Ngự sử Đại phu, Thái Phủ Tự khanh, Đại Lý Tự khanh, Thái Phủ Tự thừa cùng thương nghị xử trí. Lâm triều ngày mai, trẫm sẽ tuyên bố việc này, lệnh triều thần dâng tấu chương đến thiên điện Sùng Chính Điện, mỗi ngày các ngươi ở thiên điện xử lý chính vụ. Trẫm sẽ giao ba thánh chỉ trống cho Hàn Chương bảo quản, nếu gặp quốc sự lớn cần dùng, bốn người các ngươi có thể đi tìm Hàn Chương lấy thánh chỉ. Mọi việc tuần phòng Nghiệp Kinh giao cho phò mã Thái Thông, ba vạn nhân mã ở đại doanh ngoài thành do Tề Nguy cùng Thiết Hổ thống lĩnh, vạn nhất có người nhân cơ hội sinh loạn, có thể đến cầu viện……”
Hắn an bài từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, chu đáo mọi mặt. Bốn người không có dị nghị. Đợi hắn nói xong, liền lĩnh mệnh đi xuống. Hàn Chương phụng mệnh đưa bọn họ rời đi, đợi Chu Hạc Lam đi qua bên cạnh ông, liền đưa ánh mắt đến gã.
Chu Hạc Lam hiểu ý, đi cùng ba người khác đến cửa cung, thừa dịp những người khác không chú ý, lại đi vòng trở về.
Trước cửa thiên điện, quả nhiên Hàn Chương đang chờ, thấy gã đến, liền khom người, dẫn gã đi vào.
Tiêu Chỉ Qua và An Trường Khanh vẫn chờ bên trong.
Chu Hạc Lam hành lễ: “Bệ hạ và Vương gia còn có việc phân phó?”
An Trường Khanh cho gã đứng lên, nói: “Vừa rồi bệ hạ nói quốc sự, bây giờ muốn nói chuyện nhà với ngươi.”
Y nói đơn giản chuyện Giao Nhân Mộ với gã, rồi nói thẳng: “Tình hình Giao Nhân Mộ ra sao chúng ta không thể biết được, vì để ngừa vạn nhất, trước khi đi, sẽ phó thác chuyện sau này cho ngươi.”
“Ngươi đã đính hôn với Nhàn Ngọc, đã là người An gia. Thái tử công chúa còn nhỏ, vạn nhất ta với bệ hạ không thể trở về, nửa năm sau, ngươi cầm di chỉ lấy thân phân đại thần phụ chính nâng đỡ thái tử đăng cơ. Ta sẽ để lại tín vật cho ngươi, nếu có ngoài ý muốn, có thể điều động nhân mã ở đại doanh ngoài thành cùng Nhạn Châu ……”
So với vừa rồi, hiển nhiên bọn họ an bài hai đứa nhỏ càng chu toàn hơn. Chu Hạc Lam càng nghe càng kinh hãi, quỳ xuống đất cúi người nói: “Hạc Lam tất không phụ gửi gắm, vạn mong bệ hạ cùng Vương gia bảo trọng, để thần vĩnh viễn không có cơ hội động tới di chỉ.”
An Trường Khanh cầm di chỉ đưa cho gã, nói: “Cũng không cần quá lo lắng, đây chỉ để ngừa vạn nhất mà thôi.”
Chu Hạc Lam tiếp nhận thánh chỉ, lại trù tính với bọn họ lúc lâu, mới ra khỏi cung.
***
Bao nhiêu chuyện trong triều đã sắp xếp xong, kỳ hạn nửa tháng cũng đã tới. Tuy trong triều có không ít đại thần phản đối Tiêu Chỉ Qua lấy thân phạm hiểm, nhưng cũng đã vô lực xoay chuyển trời đất. Hành trình Vũ Trạch, định vào 19 tháng 7.
Tiêu Chỉ Qua vẫn chưa thông báo chuyện đến Vũ Trạch khắp nơi, nhưng nhân thủ điều động trong Nghiệp Kinh cũng không giấu được. Tin tức linh thông ít nhiều người cũng biết việc này.
Trước ngày đám người An Trường Khanh xuất phát, Tiết Vô Y đến chào từ biệt.
Tiết Vô Y ở Nghiệp Kinh non nửa năm, thời gian nửa năm, thế cục Tây Khương biến hóa, đầu tiên là đại tướng quân Hoắc Chinh mưu sát Vương Thái Hậu, bắt giữ Tây Khương Vương khống chế triều chính, sau lại mượn tay Tây Khương Vương rửa sạch triều thần phản đối gã. Không bao lâu liền có cờ hiệu vương thất Tây Khương tiêu diệt loạn đảng khai chiến với Hoắc Chinh, hai bên chém giết đủ loại thắng bại.
Lúc triều đình Tây Khương gió nổi mây phun, bộ tộc Tây Khương thừa cơ đứng lên, tộc trưởng tân nhiệm Tây Khương dẫn dắt, ngang nhiên không sợ tiến vào Tái Quắc. Tây Khương Vương 15 tuổi bỏ mình trong hỗn chiến. Bộ tộc Tây Khương chiếm lĩnh Tái Quắc, tộc trưởng Tây Khương xưng vương ở vương đình Tái Quắc.
Lúc này cả nước Tây Khương mới biết, tộc trưởng Tây Khương vậy mà là thống lĩnh Bắc Hộ quân ngày xưa, Thương Khuyết.
Sau khi hắn xưng vương, chuyện làm đầu tiên chính là huỷ bỏ luật bộ tộc Tây Khương là tiện dân có thể tùy ý mua bán hạ đẳng đã kéo dài mấy trăm năm trong Tây Khương.
Thương Khuyết thành tân vương Tây Khương, rửa sạch thế lực triều đình Tây Khương, chỉ có vị trí Thừa tướng của Tiết Vô Y vẫn cứ giữ lại. Sứ đoàn Tây Khương ở Nghiệp Kinh non nửa năm cuối cùng cũng bị triệu về Tái Quắc.
Vào mùng 10 tháng 7, trừ bỏ Tiết Vô Y cùng hai sứ thần có dị tâm ra, người còn lại đều đã khởi hành trở về Tái Quắc.
Tính thời gian, lúc này cũng sắp về Tái Quắc.
An Trường Khanh nói: “Thương Khuyết làm vương, ngươi thật sự không về?”
“Không về.” Tiết Vô Y che miệng ho khan một tiếng, cất chiếc khăn nhiễm máu vào tay áo.
“Ta viết thư để người đưa về, hứa hẹn lúc trước, tính như cũ.”
An Trường Khanh gật đầu: “Vậy ngươi chuẩn bị đi đâu? Sức khỏe của ngươi không tốt, không bằng ở lại Nghiệp Kinh dưỡng bệnh, cũng tránh bôn ba mệt nhọc.”
Tiết Vô Y lại ho hai tiếng, kéo áo choàng nói: “Ta không về, hắn tất sẽ phái người tới đón. Ta đã không còn nhiều thời gian, gặp nhau chi bằng không gặp. Trong thư ta nói cho hắn, ta cùng Tễ Tuyết đi chu du các nước, chờ đi mệt rồi sẽ tự trở về.”
Thời tiết tháng 7, gã khoác áo choàng dày mà sắc mặt vẫn tái nhợt xanh xao. An Trường Khanh nhìn gã như vậy, nhẹ thở dài một tiếng: “Vậy ngươi bảo trọng.”
“Hôm nay từ biệt, có lẽ vô duyên gặp lại, quân cũng bảo trọng.” Tiết Vô Y giơ tay vái chào, sau đó chậm rãi xoay người rời đi.
Mặc dù bệnh đã nguy kịch, gã vẫn không chịu lộ ra một tia suy nhược, dáng người vẫn như trúc xanh thẳng tắp. Tễ Tuyết đi theo gã không nói một lời, hai người chậm rãi đi khỏi tầm mắt của An Trường Khanh.
19 tháng 7 Xương Thuận nguyên niên.
Nhân mã Đại Nghiệp và sứ đoàn Vũ Trạch cùng ra khỏi thành, thanh thế cuồn cuộn. Sau khi bọn họ rời đi, một xe ngựa bình thường cũng đi theo ra khỏi thành, đi đến phương hướng trái ngược bọn họ.
***
Nghiệp Kinh và Phù Lương, một nam một bắc, cách nhau khá xa. Hơn nữa ngựa xe đông đảo kéo chậm hành trình, chờ bọn họ đến Phù Lương Vũ Trạch, đã là giữa tháng 8.
Tháng 8 nắng nóng, nam địa đặc biệt nóng bức. Trong xe ngựa oi bức không thông, An Trường Khanh không muốn ngồi trong xe, dứt khoát cưỡi ngựa sóng vai với Tiêu Chỉ Qua.
Hoài Như Dục thấy y không ngừng lau mồ hôi, chỉ tòa thành trì cách đó không xa nói: “Nơi đó là Phù Lương. Trong vương cung có băng giám, chờ tới nơi sẽ không nóng nữa.”
Một tháng ở chung trên đường, quan hệ hai bên không còn xa lạ như trước, tuy An Trường Khanh vẫn vô pháp đối đãi gã như biểu huynh, nhưng lúc ở chung cũng coi như ôn hòa. Y giơ tay lên trán che ánh nắng nhìn nơi xa, nói: “Vũ Trạch nóng bức hơn ta tưởng tượng.”
Hoài Như Dục nói: “Phù Lương không gần biển, nếu đến hướng nam, tới cạnh Nam Hải, có gió biển thổi, sẽ không nóng bức.”
Ánh mắt An Trường Khanh đầy băn khoăn, tuy rằng sau khi vào Vũ Trạch đã mở mang không ít về phong tình Vũ Trạch. Nhưng vẫn cứ cảm thấy mới lạ. Khí hậu Vũ Trạch nóng bức không có mùa đông, hàng năm bị mặt trời nướng cháy, bởi vậy phần lớn bá tánh Vũ Trạch đều ngăm đen, ăn mặc cũng lộ liễu lớn mật, không giống Đại Nghiệp lễ giáo nghiêm ngặt. Y cho rằng Đại Nghiệp đã xem như dân phong cởi mở, nhưng tới Vũ Trạch, mới biết núi cao còn có núi cao hơn.
Tuy rằng dân phong Vũ Trạch cởi mở, nhưng vô cùng kính sợ vương tộc. Nơi bọn họ đi qua, bá tánh đều quỳ xuống đón chào.
Hoài Như Dục thấy ánh mắt y đảo qua những bá tánh đang quỳ, chủ động giải thích: “Trước khi Vũ Trạch lập quốc, nơi này vẫn là nơi hoang dã, nam nữ toàn áo rách quần manh, ăn không đủ no. Sau này là tiên vương mang đến lương loại, dạy bá tánh gieo trồng thu hoạch, ra biển bắt cá……mới dồi dào như bây giờ. Bọn họ cảm nhớ tiên vương giáo hóa, vô cùng kính trọng vương thất. Hiện giờ Phù Lương còn có rất nhiều tượng tiên vương, đều do bá tánh đúc ra cung phụng.”
An Trường Khanh không ngờ còn có chuyện như vậy, kinh ngạc nói: “Tiên vương Vũ Trạch là người lòng mang bá tánh.”
Sau đó Hoài Như Dục lại lắc đầu, vẻ mặt phức tạp nói: “Vậy thì chưa chắc, sức người sức vật tạo Giao Nhân Mộ, toàn từ trên người bá tánh Vũ Trạch mà ra.”
Giao Nhân Mộ ở trên biển, sức người sức tài xây dựng không thể đo lường. Bây giờ mấy trăm năm qua đi, ai cũng không rõ, rốt cuộc tiên vương Hoài Thuật An là vì xây Giao Nhân Mộ mới giáo hóa bá tánh, hay thật sự chỉ là một lòng yêu dân.
Bình luận